Sau khi Vân Tụ dọn đồ ăn lên, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cùng ngồi xuống.
Tiêu Sát vừa ăn vừa nói: "Hoàng hậu, sáng nay trẫm dẫn Dĩnh phi đến giáo trường."
"À vâng."
"Ha ha, đồ ngốc, nhìn nàng kìa, lại nghĩ nhiều rồi đúng không?"
"Nào có chứ?"
"Nghĩ nhiều cũng không sao, nàng nghĩ nhiều chứng tỏ nàng quan tâm trẫm, đúng là ngốc!"
"Hừ!" Triệu Thanh Uyển tỏ ra bất mãn.
Thấy Tiêu Sát thẳng thắn với mình chuyện đưa Dĩnh phi xuất cung, nàng biết hai người chắc chắn không có gì, nhưng từ lần trước hắn và nàng thay quần áo cung nữ thái giám đến chợ hoàng gia đi dạo, Tiêu Sát chưa từng dẫn nàng xuất cung, mà sáng nay lại dẫn phi tần khác đi chơi cả buổi sáng, Triệu Thanh Uyển vẫn thấy ghen tị.
"Hoàng hậu của trẫm đúng là càng ngày càng hay ghen, có điều trẫm thích, ha ha ha..."
"Đáng ghét!"
"Được rồi đồ ngốc, không trêu nàng nữa.
Hôm nay trẫm dẫn Dĩnh phi đến giáo trường là vì để nàng ấy sau này kiêm nhiệm chức phó giáo đầu, dạy kiếm thuật cho các cấm quân."
"Để Dĩnh phi đến giáo trường làm phó giáo đầu? Nhưng không phải nàng ấy là phi tần hậu cung sao?"
"Bây giờ nàng ấy đúng là phi tần hậu cung, nhưng sau này thì chưa chắc." Tiêu Sát khẽ cười.
Triệu Thanh Uyển không khỏi cau mày: "Hoàng thượng có ý gì? Thần thiếp không hiểu."
"Đồ ngốc, không hiểu cũng không sao, sau này trẫm sẽ cho nàng hiểu.
Hoàng hậu chỉ cần biết mỗi việc trẫm làm đều chỉ để nàng được vui thôi."
"Thần thiếp vẫn không hiểu, việc này liên quan gì đến thần thiếp có vui hay không chứ?"
"Đúng là đồ ngốc, nếu vẫn không hiểu thì đừng suy nghĩ nữa.
Bây giờ việc nàng cần suy nghĩ chính là sau này Dĩnh phi phải đến giáo trường làm phó giáo đầu, nàng ấy sẽ không còn nhiều thời gian giúp nàng xử lý công việc trong hậu cung.
Nhân lúc nàng ấy còn có thể giúp nàng, nàng mau bồi dưỡng đề bạt phi tần khác đi.
Trừ Tuệ quý nhân ra, nàng còn vừa ý ai không? Nói cho trẫm nghe, trẫm làm quân sư cho nàng."
"À...!Trừ Tuệ quý nhân ra thì thần thiếp thấy Phương tần và Thẩm quý nhân đều không tệ.
Có điều khi hai người đó làm việc đều mắc lỗi, thần thiếp lo Lan phi sẽ không phục, lại làm khó họ."
"Hay là thế này đi, trẫm tấn phong Tuệ quý nhân thành tần, để nàng ấy làm chủ một cung, cho nàng ấy chút tự tin để giúp nàng quản lý hậu cung, trở thành người cố định giống Dĩnh phi.
Nàng chỉ cần chờ đến lượt Lữ tài nhân và Ngọc thải nữ thay phiên xong lại chọn thêm một người khác thay thế Dĩnh phi, không biết ý hoàng hậu thế nào?"
"Hoàng thượng bận rộn việc ở tiền triều như vậy, sao còn suy nghĩ cho thần thiếp chu đáo vậy chứ?"
Triệu Thanh Uyển khá bất ngờ với lời đề nghị của Tiêu Sát.
Nàng rất cảm động, đồng thời cũng thấy hơi khó chịu, dù gì những người bọn họ đang nhắc đến đều là thiếp của nam nhân này.
Có điều, đây không phải lúc để so đo.
"Đồ ngốc, việc tiền triều có bận thế nào trẫm cũng không thể coi nhẹ chuyện của nàng.
An Ninh và Hằng Nhi còn nhỏ, trẫm biết nàng chăm sóc chúng đã rất mệt, đương nhiên không đủ sức lo một đống việc ở hậu cung rồi."
"Cảm ơn hoàng thượng đã lo lắng cho thần thiếp.
Vậy cứ làm theo lời ngài nói đi, trước mắt phong Tuệ quý nhân là tần, để nàng ấy hỗ trợ quản lý lục cung cố định, sau đó từ từ chọn thêm người khác."
"Hoàng hậu đồng ý thì tốt.
Vậy chiều nay trẫm sẽ bảo Tiểu Mục Tử đến Hợp Hoan Điện truyền chỉ, phong Tuệ quý nhân thành chủ vị Hợp Hoan Điện."
"Vâng, vậy ngày mai khi họ đến thỉnh an thần thiếp sẽ tuyên bố để Tuệ quý nhân, à không đúng, phải gọi là Tuệ tần, để nàng ấy chính thức quản lý lục cung."
"Được, việc này hoàng hậu cứ xem mà làm đi.
Được rồi, nói một đống việc quan trọng, đồ ăn sắp lạnh rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."
"Vâng, hoàng thượng ăn nhiều vào."
Thật ra Tiêu Sát có rất nhiều việc cần làm, có điều mọi việc cần có thời gian, phải đi từng bước, không thể nóng vội.
Trước khi hoàng thành, hắn cũng không thể tiết lộ cho Triệu Thanh Uyển biết, kẻo biến khéo thành vụng, khiến nàng thất vọng.
Dù gì một mình hắn biết là được.
Sau giờ Ngọ, Tiểu Mục Tử đến Hợp Hoan Điện truyền chỉ cho Tuệ quý nhân và Ngọc thải nữ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tuệ quý nhân hiền lương thục đức, rất được lòng trẫm, nay tấn phong làm Tuệ tần, trở thành chủ điện của Hợp Hoan Điện, khâm thử!"
"Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tuệ tần nương nương, sau này nương nương có nhiều phúc rồi đấy!"
"Ha ha, đa tạ cát ngôn của công công."
"Nương nương, nô tài đã truyền chỉ xong rồi, xin phép về Tuyên Thất Điện trước."
"Công công vất vả rồi, công công đi thong thả."
Trước đó không có dấu hiệu gì, bản thân đột nhiên được phong tần, Tuệ tần thật sự vô cùng bất ngờ.
Ngọc thải nữ quỳ gối bên cạnh nghe truyền chỉ cùng nàng lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt trở nên nham hiểm, âm thầm nghiến răng.
Sau khi đứng dậy, nàng ta khẽ cười, khách sáo chúc mừng: "Tuệ tần tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ được tấn phong tần vị."
"Cảm ơn Ngọc muội muội, tỷ tỷ cũng không ngờ, sao hoàng thượng lại đột nhiên tấn vị cho ta chứ?"
"Ha ha, không phải xưa nay tâm tư của hoàng thượng đều khiến người ta đoán không ra sao?"
"Cũng đúng, có điều không nên phỏng đoán thánh ý, ta cũng không muốn nghĩ nhiều.
Dù gì hoàng thượng phong chúng ta là gì, chúng ta cứ làm tốt là được."
"Ha ha, tỷ tỷ nói đúng."
Ngọc thải nữ phụ họa, tuy nhiên rất không cam lòng.
Tuệ tần xuất thân chỉ là một cung nữ bình thường nhưng lại thuận lợi leo đến tần vị.
Nàng đương nhiên là được hoàng thượng phong gì, nàng cam tâm tình nguyện làm cái đó rồi.
Nhưng Cố Ngọc Linh như nàng ta đường đường là nữ nhi của tả thị lang Công Bộ, ngay từ khi vào cung đã là tần vị chủ một cung lại bị biếm thành thải nữ thấp nhất, còn ở Dịch U Đình bị người ta tra tấn nửa năm.
Tiêu Sát sỉ nhục nàng ta như vậy, nàng ta sao có thể cam lòng chứ?
Nàng ta thật sự hận hoàng đế vô tình kia và tất cả nữ nhân trong hậu cung có địa vị cao hơn mình.
Lan phi mấy hôm nay tuy lén ở Y Lan Điện sung sướng với Trình Phú Quý, ngày tháng chẳng khác gì cuộc sống của thần tiên, nhưng sau khi nghe tin Tuệ quý nhân được phong thành tần, nàng ta vẫn ghen ghét đến mức hất đồ cả bàn trà xuống đất.
Ngày xưa Tuệ quý nhân là cung nữ hầu hạ nàng ta, bây giờ nàng vậy mà trở thành chủ vị một cung, tốc độ trèo lên cao là độc nhất.
Còn nàng ta vào cung ba năm trước sau vẫn chỉ là phi, kêu nàng ta không phẫn nộ sao được?
Nàng ta thật sự muốn ăn thịt tiện nhân Tuệ tần kia!.