Trình Phú Quý và Lan phi tằng tịu với nhau gần hai tháng, hai người đã quen thuộc nhau hơn.
Dưới sự yêu của của Lan phi, Trình Phú Quý xong việc vẫn ở lại.
Mỗi lần cả hai đều nằm bên nhau nói chuyện chốc lát.
Lan phi lúc này cũng không nhắc đến việc tháo nửa mặt nạ để nhìn gương mặt thật của hắn.
Nàng ta cảm thấy giữ cảm giác thần bí như vậy cũng rất tốt.
Như thế có thể khiến nàng ta cảm thấy mới mẻ, không chán tên cuồng đồ bí ẩn này.
Đêm nay sau khi xong việc, Lan phi ôm lấy Trình Phú Quý, vuốt ve lồng ngực cường tráng của hắn, hỏi: "Hàng đêm ngươi thâu hoan với bổn cung, sau này không định lấy vợ à?"
"Ông đây có nàng rồi, cưới vợ làm gì?"
"Hừ, nam nhân ai cũng đều giỏi lừa gạt, bổn cung không tin! Sau này ngươi mà cưới vợ thì đừng đến tìm bổn cung nữa, có nghe thấy không?"
"Nàng nỡ xa ông đây hả?"
Nói rồi Trình Phú Quý lại thô lỗ đè lên người Lan phi.
Lan phi giả vờ bất mãn mắng hắn một câu rồi lại yêu kiều rên rỉ.
Trình Phú Quý phát hiện nữ nhân này thích hắn như vậy.
Quả nhiên tình thú hơn nương tử đầu gỗ Cẩm Tú của hắn gấp trăm lần.
Đêm nay hai người tham hoan quá độ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lan phi phát hiện cơ thể mệt mỏi rã rời, trên giường có một vết đỏ.
Nàng ta tưởng nguyệt sự đến nên lệnh Cẩm Tú thay khăn trải giường, ban đêm không mở cửa sổ cho Trình Phú Quý.
Nhưng đến ngày thứ hai, thấy không có nguyệt sự, nàng ta không khỏi thấy kỳ lạ, sợ bản thân bị bệnh gì, liền bảo Cẩm Tú đi gọi Chu thái y.
Sau khi bắt mạch cho Lan phi, Chu thái y vui mừng nói: "Chúc mừng nương nương, người có hỉ rồi!"
"Cái gì?" Lan phi khiếp sợ không thôi.
Mà Cẩm Tú đứng cạnh hai mắt như phát sáng.
"Chu thái y, ông không bắt mạch lầm đấy chứ? Sao lại có hỉ? Hôm qua bổn cung còn có nguyệt sự mà!"
"Hồi nương nương, người thật sự có hỉ mạch, vi thần chắc chắn không sai.
Hôm qua chắc không phải nương nương đến nguyệt sự mà là có dấu hiệu sinh non, vi thần sẽ kê đơn thuốc điều trị, tình hình có thể thay đổi theo hướng tốt, nương nương cứ yên tâm."
"Hỉ mạch, lại là hỉ mạch..." Lan phi lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Chu thái y, bổn cung đã có dấu hiệu sinh non, vậy việc bổn cung có thai tạm thời ông đừng cho bất kỳ ai biết, có nghe thấy không?"
"Vâng, nương nương, vi thần sẽ không nhiều lời."
"Được, trước mắt ông cứ kê phương thuốc cho bổn cung dưỡng thai đi."
"Vâng."
Sau khi đuổi Chu thái y đi, Lan phi cảnh cáo Cẩm Tú: "Việc bổn cung có thai chỉ có bổn cung biết, ngươi biết, Chu thái y biết.
Nếu có kẻ thứ tư biết, bổn cung chắc chắn sẽ cắt lưỡi ngươi, có nghe thấy không?"
"Nương nương yên tâm, nô tỳ biết rồi, nô tỳ chắc chắn sẽ không nói bậy.
Có điều...!Đứa bé này chẳng lẽ nương nương định sinh ra sao?" Cẩm Tú dò hỏi.
"Đương nhiên không thể sinh ra! À đúng rồi, nghe ngươi nói, không lẽ ngươi biết chuyện của bổn cung và hắn? Nói đi, ngươi rốt cuộc biết được bao nhiêu."
"Hồi nương nương, nô tỳ không biết gì cả.
Nô tỳ chỉ là...!Chỉ là khi trực đêm thỉnh thoảng nghe vài âm thanh mà thôi."
"Hừ, coi như ngươi còn thành thật! Mặc kệ ngươi biết bao nhiêu, ít nhất ngươi ngậm cho chặt cái miệng mình lại, xem như không biết gì cả!"
"Nương nương yên tâm, nô tỳ không biết gì hết."
Thấy Cẩm Tú sợ hãi rụt rè, Lan phi cũng yên lòng, không tiếp tục cảnh cáo nàng nữa, mà hạ giọng hỏi: "Bổn cung bắt buộc phải bỏ đứa bé này, ngươi có cách gì không?"
"Hồi nương nương, theo nô tỳ nếu nương nương muốn bỏ đứa bé này thì cứ nhờ thái y kê đơn thuốc.
Nếu nương nương dùng phương thuốc cổ truyền, lỡ như xảy ra bất trắc, ngọc thể chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng."
"Đúng vậy, điều ngươi nói cũng là nỗi băn khoăn của bổn cung.
Có điều nếu để thái y kê đơn, lỡ như bị ai đó biết..."
"Nương nương, có câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nương nương chỉ cần tìm cách bịt miệng thái y không phải là được rồi sao?"
"Để bổn cung suy nghĩ lại đã, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Cẩm Tú lặng lẽ ra ngoài.
Một mình Lan phi ở trong tẩm điện đi qua đi lại suy nghĩ xem phải xử lý đứa bé này thế nào.
Muốn đẩy đứa bé này cho Tiêu Sát, nàng ta biết đó là việc không thể thực hiện.
Để bụng càng lớn sẽ càng phiền phức, càng hại đến sức khỏe, chỉ có thể khi nhanh chóng bỏ nó mới có thể yên tâm.
Muốn đẩy nhanh tốc độ, bản thân lại không gặp nguy hiểm, xem ra chỉ có cách của Cẩm Tú nói, nhờ thái y kê đơn thuốc mới được.
Đêm sau, sau khi quyết định, Lan phi lệnh Cẩm Tú gọi Chu thái y đến.
"Chu thái y, bổn cung không muốn giữ đứa bé này, ông kê đơn thuốc phá thai cho bổn cung đi!"
"Sao cơ? Nương nương, khó khăn lắm ngài mới có long tự, sao có thể xóa bỏ? Nếu để hoàng thượng biết..."
"Ông nói nhiều vậy làm gì? Bổn cung bảo ông kê đơn thuốc gì thì ông cứ kê đơn thuốc đi.
Làm tổn, bổn cung chắc chắn sẽ thưởng lớn.
Cẩm Tú..."
"Vâng."
Cẩm Tú lập tức cầm một túi vàng nặng trĩu đã chuẩn bị sẵn trình cho Chu thái y xem.
Chu thái y sợ hãi, đương nhiên không dám nhận, liền biết đứa bé trong bụng Lan phi là con hoang chứ không phải long tự gì.
"Nương nương, vi thần không dám nhận ban thưởng của người, mong nương nương lấy lại."
"Chu thái y, ông đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay ông nghe lời bổn cung, mạng của ông và người nhà đều có thể giữ, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền lớn.
Nhưng nếu ông không làm theo lời bổn cung, thế thì ông chỉ có thể mất người lẫn của! Bổn cung là nữ nhi của tả tướng, là muội muội của đại tướng quân Tây Bắc, nói được làm được, tự ông suy xét đi!"
"Việc này..." Chu thái y do dự, tạm thời không thể không thỏa hiệp, "Nếu nương nương đã khăng khăng muốn bỏ đứa bé này, chứng tỏ đứa bé này không có duyên với nương nương.
Vậy vi thần tuân mệnh, giúp nương nương là được.
Giờ này ngày mai vi thần sẽ đích thân mang thuốc đến cho nương nương, bảo đảm ngọc thể của nương nương không gặp vấn đề gì."
"Tốt, đây mới là hành động của kẻ thức thời! Túi vàng này ông nhận lấy đi, đó là thứ ông đáng có được!"
"Vâng, vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ nương nương ban thưởng.
Nếu nương nương không còn gì khác dặn dò, vi thần cáo lui trước."
"Ừ.
Cẩm Tú, thay bổn cung tiễn Chu thái y."
"Vâng.
Chu thái y, mời."
Thấy sự việc đã thành công, Cẩm Tú sung sướng tiễn Chu thái y ra ngoài.
Khi tiễn ông ra đến sân, nàng hạ giọng nhắc nhở Chu thái y: "Chu thái y, ông đừng quên chủ tử lớn nhất của tiền triều và hậu cung chính là hoàng thượng."
Nói xong, nàng liếc nhìn Chu thái y.
Chu thái y nhìn nàng một lúc, đáp: "Đa tạ cô nương nhắc nhở, Chu mỗ hiểu rồi."
"Được, thế Chu thái y đi thong thả."
"À, xin cô nương dừng bước.".