Sáng sớm hôm sau.
Lần đầu tiên tỉnh lại trong lòng trượng phu ở khuê phòng, Triệu Thanh Uyển vô cùng hạnh phúc.
Nàng ngẩng đầu, duỗi tay vuốt ve hàng lông mày kiếm, hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng của Tiêu Sát, cuối cùng dừng lại ở cặp môi gợi cảm.
Vuốt ve một lúc, đang định rút tay về, Tiêu Sát đột nhiên giữ chặt tay nàng, sau đó dịu dàng hôn lên các ngón tay mềm mại, mở mắt trêu chọc: "Sau mới sáng sớm nương tử đã lén phi lễ vi phu vậy hả?"
"Người ta nào có lén phi lễ với ngài chứ, người ta quang minh chính đại phi lễ với ngài mà!"
"Ha ha ha, nương tử đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, vi phu rất lấy làm an ủi.
Có phải nương tử lại muốn vi phu rồi không, hửm?"
"Làm gì có, sáng ra người ta tĩnh dậy, đột nhiên phát hiện trượng phu của mình thật anh tuấn nên mới muốn sờ mặt ngài thôi."
"Vậy sao? Thế trước đây nương tử yêu vi phu chắc không phải vì gương mặt này của vi phu đâu nhỉ?"
"Đương nhiên là không.
Ngày xưa trước khi vào lãnh cung người ta chưa từng nghiêm túc ngắm ngài, làm sao biết ngài anh tuấn thế nào chứ!"
"Cái gì? Trước khi vào lãnh cung nàng chưa từng nghiêm túc ngắm vi phu?"
"Vâng, lần nào người ta cũng xấu hổ, đâu dám nghiêm túc xem." Triệu Thanh Uyển chột dạ trả lời.
Tiêu Sát bất lực thở dài, sau đó nghiêm túc hỏi: "Thế từ khi nào nương tử mới nghiêm túc ngắm vi phu? Chắc nàng sẽ không nói mình là kẻ hồ đồ nên không nhớ đấy chứ!"
"Người ta đương nhiên nhớ!"
"Vậy sao? Thế thì khi vậy, nương tử mau nói đi, vi phu rất muốn biết."
"Thì là vào cái đêm năm thứ hai..."
"Đêm nào?"
"Còn đêm nào nữa, đương nhiên là cái đêm người ta lén trốn khỏi lãnh cung về Phượng Nghi Điện gặp ngài ấy!"
"Thật sự là đêm đó sao?"
Nghe câu trả lời của Triệu Thanh Uyển, tâm trạng mất mát của Tiêu Sát lập tức trở nên kích động.
"Thật.
Đêm đó sau khi chúng ta hoan ái, không phải chàng ngủ trước vì đau đầu sao, trước khi đi thiếp đã lặng lẽ ngắm ngài một lúc.
Chính lần đó thiếp phát hiện thì ra chàng anh tuấn đến vậy, thiếp thật sự rất muốn đưa tay sờ mặt ngài, nhưng cuối cùng vì xấu hổ nên chỉ đành lưu luyến rời đi."
"Thật không đồ ngốc? Nếu đêm đó nàng không đi, ta nhất định sẽ không để nàng về lãnh cung nữa, ngày nào cũng về Phượng Nghi Điện với nàng."
"Vậy soa? Nhưng khi đó không phải vì chuyện thuốc tránh thai chàng rất giận người ta à?"
"Đồ ngốc, dù ta giận nàng thế nào, chỉ cần nàng chịu vì ta mà lùi một bước, ta chắc chắn sẽ lùi trăm bước vì nàng."
"Khi ấy làm sao người ta biết, người ta chỉ biết hoàng đế ai cũng thay đổi thất thường, lòng quân khó dò, ai mà biết chàng sẽ đối xử với người ta thế nào?"
"Được rồi, chuyện quá khứ chúng ta không nhắc lại nữa, bây giờ nương tử biết vi phu đối xử với nàng thế nào là được."
"Vâng, bây giờ người ta đương nhiên biết."
Nhắc lại hai năm tiếc nuối ấy, cả hai đều thấy chua xót, lúc này chỉ ôm nhau thật chặt, không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, Tiêu Sát cúi đầu hôn lên trán của Triệu Thanh Uyển: "Đồ ngốc, có phải chúng ta nên dậy rồi không? Dậy muộn quá liệu có không được ổn không?"
"Không sao, phụ thân và mẫu thân của thiếp biết hôm qua chúng ta đi đường về mệt mỏi, sẽ không để bụng đâu."
"Vậy được, thế thì vi phu ôm nàng thêm một lát nữa."
"Nhưng thiếp lại muốn hôn phu quân..."
"Hiếm khi nương tử thẳng thắn như hôm nay, vi phu đương nhiên phải chiều theo nương tử rồi."
Sáng sớm ngày xuân ấm áp hợp lòng người, trong khuê phòng lãng mạn, cặp phu thê có tình ôm hôn nhau một lúc rồi cùng phụ mẫu ăn bữa ăn sáng.
Sau đó Triệu phu nhân ở nhà, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát theo phụ thân đến cửa hàng.
Chủ yếu là Tiêu Sát muốn tìm hiểu cửa hàng nhà nàng.
Tuy trước đây hắn đã biết nhưng lại chưa bao giờ vào bên trong.
Bây giờ đã trở thành hiền tế của Triệu gia, hắn đương nhiên phải đến, cũng để thực hiện tâm nguyện nhỏ bé năm xưa của hắn.
Triệu lão gia mở hai cửa hàng, một cái là cửa hàng bán lương thực, một cái là tiệm trà.
Quy mô của cửa hàng lương thực lớn hơn, cả hai cửa hàng đều có thuê chưởng quầy và tiểu nhị.
Hàng năm Triệu lão gia đều sẽ đích thân đến nông thôn thu mua lương thực, lên núi đến vườn trà thu nhận trà.
Ông muốn tự kiểm tra chất lượng hàng hóa, vậy nên vô cùng bận rộn.
Bây giờ đang ngay thời điểm tết Thanh Minh, cũng là lúc hái trà.
Sau khi dặn dò chưởng quầy ở cửa hàng, Triệu lão gia định đến vườn trà xem thử.
Tiêu Sát hào hứng kéo Triệu Thanh Uyển đi cùng Triệu lão gia đến vườn trà.
Vườn trà này được trồng ở đồi núi theo hình bậc thang, phong cảnh rất đẹp.
Trong vườn trà có khoảng hai mươi ba mươi phục nhân đội khăn trên đầu, đeo sọt trúc, bận rộn hái những lá trà non tươi xanh.
Triệu lão gia đi chào họ một tiếng rồi hỏi thăm tình hình lá trà năm nay.
Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát không đi theo.
Bọn họ nắm tay nhau đi dọc theo đường mòn bên vườn trà lên đỉnh núi.
"Phu quân, ở đây đẹp quá."
"Ừ, đây là lần đầu tiên ta tới nơi này."
"Thiếp thì đi với phụ thân mấy lần rồi, có điều trừ lúc nhỏ tới đây cảm thấy chơi vui thì những lần khác đều thấy bình thường.
Không ngờ sau mười mấy năm quay lại, thiếp lại cảm thấy phong cảnh nơi này tuyệt đẹp đến vậy."
"Ha ha, có phải do lần này có vi phu đi với nàng đúng không?" Tiêu Sát cười hỏi.
"Vâng, vì có chàng ở bên thiếp nên bây giờ dù nhìn thấy cái gì thiếp cũng thấy đẹp hơn trước một chút."
"Chỉ một chút thôi sao?"
"Không đúng, là gấp trăm gấp ngàn lần."
"Ha ha, thế còn được!"
Nghe câu trả lời của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát hạnh phúc mỉm cười.
Giờ phút này bầu trời trong xanh, bốn phía đều là cây cỏ tươi tốt, nhưng người hắn đang nắm tay mới đẹp nhất, chói sáng nhất..