Về từ vườn trà, sau giờ Ngọ, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cùng đến trường tư thục của Yến phu tử.
Sau khi làm quan ở kinh thành, Yến Tử Huân rất muốn đón phụ mẫu vào kinh thành sống nhưng Yến lão gia và Yến phu nhân không nỡ xa quê hương, nhất quyết không đi.
Yến phu tử vẫn tiếp tục dạy ở trường tư thục đã mở mấy chục năm.
Vách tường trường bong tróc, nhưng trong mắt Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát, nơi này ngập tràn cảm giác cổ xưa hoài niệm.
Bọn họ có rất nhiều ký ức ở ngôi trường này.
Cả hai không quấy rầy Yến phu tử giảng bài cho học sinh, chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn một lát rồi nắm tay nhau rời đi.
Đi được một đoạn đường, Tiêu Sát dịu dàng hỏi: "Đồ ngốc, gặp lại phu tử có phải nàng lại nhớ đến thời gian làm học sinh của ông ấy không?"
"Nhớ thì đương nhiên có rồi, dù gì với mỗi người thời gian đi học đều đáng trân quý."
"Thế nàng hoài niệm thời gian đi học hơn hay là hoài niệm người mình gặp trong thời gian đi học?"
"Sao vậy? Chàng lại muốn thử người ta à? Người ta đã nói với chàng rồi, trong lòng toàn là chàng, không còn vị trí cho ai nữa cả." Nghe Tiêu Sát lại hỏi quanh co lòng vòng, Triệu Thanh Uyển hờn dỗi trả lời.
"Đồ ngốc, không phải ta muốn hỏi Yến Tử Huân nàng gặp lúc còn đi học, mà là ta, phu quân bây giờ của nàng."
"À, thế sao chàng không nói rõ chứ? Đáng ghét, người ta cứ tưởng ngài lại nhắc đến chuyện của người ta với Yên Tử Huân."
"Vi phu không muốn nhắc chuyện của hai người đâu, kẻo càng nhắc nhiều sẽ càng khiến nàng nhớ tới tên đó, người chịu thiệt không phải vẫn là vi phu à? Đồ ngốc, nói cho ta nghe, năm xưa sau khi rời khỏi huyện Bình, nàng có từng nhớ đến ta, hoài niệm thời gian chúng ta ở bên nhau không? Dù chỉ một lần hai lần thôi cũng được!"
"Đương nhiên là có!" Nghe câu hỏi của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển trả lời dứt khoát.
"Thật sao?"
"Chuyện đã qua lâu như vậy, người ta gạt chàng làm gì? Năm xưa chàng đột nhiên biến mất, rất lâu cũng không xuất hiện, chàng có biết người ta lo lắng cho chàng thế nào không.
Người ta cứ nghĩ không biết chàng gặp chuyện gì, thậm chí còn nghĩ có phải chàng bệnh chết rồi không.
Mỗi lần nghĩ, thiếp đều rất đau lòng, cũng rất hối hận, cho dù trước đó chàng không muốn nói cho thiếp biết, thiếp cũng phải kiên trì hỏi, để chàng nói cho thiếp biết địa chỉ của chàng.
Như vậy cho dù chàng không xuất hiện, thiếp cũng có thể đến nhà tìm chàng, xem chàng có sao hay không, thế thì thiếp mới yên tâm."
"Thật không đồng ngốc? Năm đó nàng lo lắng cho ta vậy à? Còn muốn đi tìm ta nữa?"
"Thật, thật không thể thật hơn!"
"Được, vi phu tin nàng, vi phu thật sự rất hạnh phúc!"
Nghe đáp án khẳng định của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát kích động ôm nàng vào lòng.
Vấn đề mười năm trước hắn muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, hôm nay cuối cùng cũng có được đáp án, giống như tất cả khúc mắc năm xưa đều được cởi bỏ, khiến hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Thấy Tiêu Sát kích động đến vậy, Triệu Thanh Uyển nghi ngờ buông hắn ra, hỏi: "Phu quân vui đến thế à?"
"Đương nhiên rồi! Tâm trạng của vi phu bây giờ nàng không hiểu được đâu.
Vi phu hỏi nàng tiếp, từ lúc ta đột nhiên biến mất cho đến khi nàng nhận được thánh chỉ ta muốn cưới nàng, có phải nàng luôn nhớ đến lâu không? Nàng có vì chúng ta lâu rồi không gặp nhau mà quên ta không?"
"Trí nhớ của thiếp đâu tệ, một người mình từng quen sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, đương nhiên là nhớ ngài rồi!"
"Ha ha ha, nương tử thật thẳng thắn, vi phu thích.
Thế vi phu hỏi nàng tiếp, trong hai ba năm đó nàng có lén nghĩ đến ta không?"
"Sao ngài hỏi vấn đề này kỹ vậy?" Triệu Thanh Uyển xấu hổ đỏ mặt, hờn dỗi hỏi lại.
Có thiếu nữ nào mà không có những rung động đầu đời?
Mỗi thiếu nữ trong thời gian trưởng thành chắc đều từng có ảo tưởng tình yêu với người khác phái đúng không?
"Vi phu muốn hỏi kỹ đấy, nàng nói thật cho vi phu nghe được không? Vi phu thật sự muốn biết."
"Thiếp không nói! Chuyện đã qua lâu rồi, thiếp không nhớ nữa!"
"Nàng đó, khi nãy vừa mới bảo trí nhớ mình không tệ, sao chớp mắt đã nói không nhớ nữa rồi? Rõ ràng nàng đang chơi xấu."
"Thiếp chơi xấu đấy, chơi xấu đâu có trái vương pháp!"
"Được rồi, vi phu thấy nương tử sáng mai không muốn xuống giường đúng không?" Tiêu Sát híp mắt hỏi.
"Đáng ghét, chàng uy hiếp người ta hả!"
"Nương tử nói đúng, vi phu đang uy hiếp nàng đấy, ai bảo nàng không trả lời vấn đề của vi phu."
"Hừ, cho dù ngài có uy hiếp, người ta cũng kiên quyết không trả lời."
"Được, nương tử quả nhiên quật cường, mong là đêm nay nương tử đừng có cầu xin vi phu tha cho nàng..."
"Chàng đúng là hư quá đi, chỉ biết uy hiếp người ta, nhưng mà người ta vẫn cứ yêu chàng như vậy!"
"Đồ ngốc, đó là vì tất cả những điều vi phu uy hiếp nàng đều trên cơ sở yêu nàng, nếu không nàng sao có thể chịu để vi phu uy hiếp, có phải không?"
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển tựa vào lòng Tiêu Sát, lặng lẽ cảm nhận tình yêu chiếm hữu nhưng đầy cưng chiều của nam nhân này dành cho mình mười năm qua.
Tất cả tình yêu của hắn đã khiến thân xác và trái tim nàng chìm đắm vào đó, vừa tận hưởng lại vừa tham lam lưu luyến.
Chỉ mong có thể cùng hắn thiên trường địa cửu, nắm tay nhau đi đến bạc đầu.
Đêm nay, hai người ở khuê phòng của nàng ân ái không rời, mãi cho đến khi nàng buông bỏ sự quật cường, liên tục làm nũng: "Hoàng thượng, người ta mệt lắm rồi..."
"Không, hoàng hậu vẫn còn sức nói chuyện, trẫm thấy nàng chưa mệt."
"Thật sự mệt lắm rồi, xin ngài, đêm nay tha cho thần thiếp đi, coi như ban ngày đều tại thần thiếp không đúng, có được không?"
"Không được..."
Hoàng đế quân vô hí ngôn, nói được làm được, trước nay ghét nhất là bị người ta khiêu khích.
Đêm nay coi như Triệu Thanh Uyển đã được trải nghiệm.
Nàng thầm thề từ nay sẽ không bao giờ khiêu khích trượng phu của mình nữa.
Sáng hôm sau, nàng thật sự có cảm giác thẹn thùng không xuống giường được, khi ăn sáng với phụ mẫu, cả quá trình nàng đều cúi đầu, sợ họ nhìn ra dấu vết còn sót lại của đêm trước.
Ở lại huyện Bình ba ngày, buổi sáng đi thăm thú khắp nơi, buổi tối ở khuê phòng cùng nam nhân mình yêu tận xương tủy triền miên, trước khi đi, họ lại đến núi Trường Tình tế bái mẹ chồng, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát chuẩn bị lên đường về kinh thành..