Triệu Thanh Uyển cẩn thận nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có ai mới thử gõ cửa.
Trời vẫn đang mưa, bên trong dù có người e rằng cũng không dám ra mở.
Nàng chỉ đành tiếp tục gõ.
Cuối cùng cũng có người ở trong đến gần hỏi: "Đã trễ thế này, ai ở bên ngoài gõ cửa vậy hả?"
Triệu Thanh Uyển nghe tiếng nhận ra đó là thái giám Tiểu An Tử của Phượng Nghi Điện.
Nàng không dám chắc Tiểu An Tử có phải tai mắt của Tiêu Sát hay người khác cài cắm gần nàng không, chỉ có thể đánh cược tin gã.
Nàng trả lời: "Tiểu An Tử, là ta, hoàng hậu."
"Là nương nương? Nương nương đợi chút, Tiểu An Tử mở cửa cho người ngay."
Nghe tiếng của hoàng hậu, Tiểu An Tử kích động mở cửa.
"Nương nương, sao người lại ở đây? Không phải người bị nhốt trong lãnh cung sao?"
"Tiểu An Tử, việc này nói ra thì rất dài.
Ta hỏi ngươi, trong Phượng Nghi Điện bây giờ còn ai không?"
"Nương nương, từ khi ngài đến lãnh cung, Cao tổng quản của Nội Vụ Phủ thấy hạ nhân Phượng Nghi Điện không cần hầu hạ chủ tử, sợ bọn họ quá rảnh rỗi nên đã điều họ đi nơi khác làm việc hết rồi.
Bây giờ Phượng Nghi Điện chỉ còn một mình Tiểu An Tử trông coi, thế nên trừ Tiểu An Tử ra thì không còn ai khác."
"À, vậy thì tốt, ta muốn vào trong."
"Vâng, nương nương, nô tài dẫn nương nương vào."
"Đa tạ."
Tiểu An Tử một tay cầm ô, một tay cầm đèn lồng dẫn Tiểu An Tử vào trong điện.
Triệu Thanh Uyển không có gì lưu luyến Phượng Nghi Điện, chỉ là khi nãy chui lỗ chó, mặt đất tuy đã được Vân Tụ cẩn thận trải ít cỏ dại nhưng y phục của nàng vẫn dính bùn đất, người cũng bị mưa xối.
Nàng không có tự tin mang dáng vẻ lôi thôi như vậy đi gặp Tiêu Sát, vậy nên muốn về Phượng Nghi Điện rửa mặt chải đầu trang điểm, thay xiêm y sạch, cũng cho bản thân thời gian bình tĩnh lại, sau đó ôm hy vọng, thầm nghĩ có lẽ tối nay Tiêu Sát sẽ đến Phượng Nghi Điện thăm lại chốn xưa.
Nếu có thể may mắn như thế, nàng không cần mạo hiểm đến Thanh Lương Điện.
Đến nội điện, Triệu Thanh Uyển nhìn xung quanh, hỏi Tiểu An Tử: "Tiểu An Tử, từ khi ta không còn ở đây, thường ngày Phượng Nghi Điện có ai đến không?"
"Có, Cao tổng quản của Nội Vụ Phủ đến hai lần, Lâm chiêu nghi cũng đến một lần."
"Chỉ có hai người họ?"
"À, hoàng thượng cũng đến một lần."
"Hoàng thượng? Ngài ấy tới đây khi nào, ban ngày hay buổi tối?"
"Buổi tối mấy hôm trước, hoàng thượng và Mục công công cùng tới."
"Thế ngươi có biết hoàng thượng tới đây làm gì không?"
"Nô tài không biết, một mình hoàng thượng vào tẩm điện chốc lát rồi rời đi.
Có điều trước khi đi hoàng thượng có mệnh lệnh nô tài hằng ngày phải quét dọn Phượng Nghi Điện thật sạch sẽ.
Nương nương, theo nô tài thấy trong lòng hoàng thượng chắc chắn còn nhớ thương người."
"Được, ta biết rồi." Tiểu An Tử, phiền ngươi giúp ta đi lấy bộ xiêm y sạch của Vân Tụ, ta muốn thay, xiêm y trên người ta bẩn rồi."
"Vâng nương nương, nô tài đi lấy cho người ngay."
Một lát sau, Tiểu An Tử cầm một bộ đồ sạch trong phòng Vân Tụ tới, sau đó rời khỏi tẩm điện, để lại một mình Triệu Thanh Uyển ở bên trong thay đồ.
Thay đồ xong, Triệu Thanh Uyển muốn lấy hai quyển sách trong tẩm điện đi để giết thời gian ở lãnh cung.
Nàng đứng trước kệ sách định chọn sách thì ngoài sân bỗng có tiếng Tiểu An Tử cao giọng: "Nô tài thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn an!"
Không xong rồi!
Tối nay Tiêu Sát thật sự đến Phượng Nghi Điện!
Triệu Thanh Uyển vừa mừng vừa sợ lại thẩm thỏm.
Nàng lập tức thổi tắt nến trong phòng, sau đó nhét quần áo bẩn và giày xuống dưới giường, còn mình thì nhanh chóng trốn sau tấm màn.
Màn có hai lớp, lại dài phết đất, đủ che nàng.
Bên ngoài, sau khi theo chủ tử vào Phượng Nghi Điện, Tiểu Mục Tử hỏi: "Tiểu An Tử, sao tối nay không khóa cửa điện? Ta mới đẩy một cái là cửa mở rồi."
"Hồi Mục công công, nô tài quên mất, lần sau nô tài nhất định sẽ ghi nhớ."
"Xem trí nhớ của ngươi kìa, làm việc ở Phượng Nghi Cung sao có thể qua loa như vậy, không được có lần sau!"
"Vâng, Mục công công, nô tài biết rồi, nô tài bảo đảm sẽ không có lần sau."
Trong lúc hai người ở ngoài sân nói chuyện, một mình Tiêu Sát đã vào trong.
Chủ tử muốn ôn lại hồi ức ở Phượng Nghi Điện, Tiểu Mục Tử thức thời không đi theo.
Tiểu An Tử cúi đầu, thấp thỏm không thôi.
Hoàng hậu còn ở bên trong, làm sao đây?
Hoàng hậu có xảy ra việc gì không?
Nếu hoàng hậu gặp chuyện gì, gã vừa cho nàng vào trong, đã biết còn không báo, gã chắc chắn sẽ xong đời.
Nhưng lúc này, Tiểu An Tử chỉ có thể ngoan ngoãn cùng Tiểu Mục Tử đợi ngoài sân, thầm cầu nguyện hoàng hậu đã trốn đi rồi.
Tẩm điện Phượng Nghi Điện rất lớn, hoàng thượng đi lại bên trong một lúc rồi quay ra, chắc sẽ không phát hiện hoàng hậu!
Tiêu Sát vừa vào sân đã nhạy bén phát hiện ánh đèn mong manh từ cửa sổ tẩm điện, nhưng rất nhanh đã tắt, lại thấy Tiểu An Tử có vẻ sợ hãi, hắn không khỏi nghi ngờ, nhưng để không rút dây động rừng, hắn không hỏi nhiều mà vào trong tìm xem tối nay tại sao Phượng Nghi Điện lại kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ là hắc y nhân lần trước lẻn vào lãnh cung sao?
Tiêu Sát lặng lẽ vào tẩm điện.
Tẩm điện không đốt đèn, nhưng bên ngoài có thắp một ngọn nến nên bên trong không tối đến mức không thấy gì.
Tiêu Sát cảnh giác vào trong, vừa nhìn đã phát hiện một vật màu trắng dưới giường.
Hắn nhìn món đồ đó chằm chằm, đi qua.
Thấy vật màu trắng mãi không nhúc nhích, hắn mới yên tâm ngồi xuống giường, sau đó nhìn xung quanh tẩm điện.
Giường phượng chỉ cách tấm màn vài bước chân.
+
Triệu Thanh Uyển núp đằng sau, căng thẳng run rẩy.
Nàng run rẩy cũng khiến tấm màn bay bay.
Tiêu Sát nhếch môi, đứng dậy đi tới.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần mình, Triệu Thanh Uyển sợ hãi cắn môi ngừng thở..