Thấy vị hoàng hậu trẻ tuổi này dung mạo xinh đẹp, đối xử với người khác lại không hề kiêu căng ương ngạnh, Thuần thái phi khẽ cười.
"Hoàng hậu khách sáo, ta đây chỉ là phế phi của tiên đế, không gánh nổi đãi ngộ như vậy của hoàng hậu.
Bây giờ cũng không còn sớm, ta dẫn hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi."
"Làm phiền Thuần thái phi."
May mà có Thuần thái phi cầm đèn lồng dẫn đường, nếu không ban đêm đi lại ở lãnh cung u ám này đúng là khiến người ta phải hãi hùng.
"Đêm nay ủy khuất hoàng hậu ở cùng với ta trước, những phòng khác nhiều năm không có người ở, ta cũng lười quét dọn nên sớm đã đầy mạng nhện bụi bặm, không thể ở được."
"Đa tạ Thuần thái phi.
Thanh Uyển đã vào lãnh cung, nào có tư cách nói gì mà ủy khuất, có giường ngủ đã là đủ lắm rồi."
"Hoàng hậu...!Thôi, tương lai còn dài, có gì ngày mai chúng ta nói sau."
Thấy Triệu Thanh Uyển đường đường là hoàng hậu, vừa đến lãnh cung đã thích ứng với hoàn cảnh, như thản nhiên chấp nhận số mệnh, Thuần thái phi muốn nói lại thôi.
Triệu Thanh Uyển cũng nhìn ra Thuần thái phi có chuyện muốn nói với mình.
Nhưng bà không muốn nói hôm nay, nàng cũng không hỏi.
Vật lộn cả đêm, mọi sức lực của nàng sớm đã bị Tiêu Sát làm tiêu hao trên giường ở Phượng Nghi Điện, nàng thật sự rất mệt, chỉ muốn đi ngủ sớm.
Việc có lớn thế nào cũng phải nghỉ ngơi tốt mới có sức giải quyết được.
Phòng của Thuần thái phi chỉ có một chiếc giường lớn đơn sơ, trông chẳng khác gì nơi ở của cung nữ thái giám.
Vân Tụ nhíu mày: "Nương nương, chỉ có một cái giường thôi, người ngủ thế nào đây?"
"Đương nhiên là ngủ cùng Thuần thái phi.
Còn ngươi nữa, cũng ngủ cùng chúng ta đi."
"Vậy sao được? Nương nương là chủ tử, nô tỳ sao có thể ngủ với người, để nô tỳ qua phòng khác."
"Được rồi Vân Tụ, không còn sớm nữa, đừng cực nhọc, đêm nay chúng ta ngủ ở đây."
"Vâng, vậy nô tỳ tuân lệnh."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thuần thái phi đã lấy thêm hai cái chăn và gối trong một ngăn tủ.
Bà trải chăn và đặt gối lên giường, dông dài như phụ nhân bình thường: "Hai cái chăn này là của một mỹ nhân của tiên đế, nhiều năm trước mỹ nhân kia đã chết ở lãnh cung.
Tuy có hơi đen đủi nhưng ngày thường khi có nắng, ta hay lấy chăn đệm ra phơi, còn mềm mại lắm.
Đêm nay hai người dùng tạm đi."
"Đây là đồ của người chết từng dùng?"
"Có là được rồi, đồ người chết từng dùng thì đã sao, trong hoàng cung này người sống còn đáng sợ hơn người chết."
So với Vân Tụ hồi hộp lo lắng, Triệu Thanh Uyển bình tĩnh hơn nhiều.
Chẳng qua chỉ là chăn gối một nữ nhân đáng thương trong thâm cung hương tiêu ngọc vẫn mà thôi, có gì mà không dám dùng?
Nhìn cách xử sự của Triệu Thanh Uyển, Thuần thái phi phải lau mắt nhìn.
"Hoàng hậu quả nhiên là hoàng hậu, hoàng hậu nói đúng, trong hoàng cung này người sống còn đáng sợ hơn người chết.
Người chết đều là những kẻ đáng thương, mà người sống...!Ha ha...!Không nói nữa, chăn gối xong rồi, chúng ta đi ngủ đi."
"Vâng, Thuần thái phi, người cũng nghỉ ngơi đi."
Dứt lời, Triệu Thanh Uyển bảo Vân Tụ giúp mình lấy trang sức xuống, cởi áo ngoài.
Sau khi nằm xuống, thấy đèn trong phòng chưa tắt khiến người ta khó mà vào giấc, nàng lại hạ giọng nói với Vân Tụ nằm ở mép ngoài: "Vân Tụ, ngươi tắt đi đi."
"Đêm nay đừng tắt đèn!" Thuần thái phi ngăn cản.
"Vậy thì đừng tắt."
"À vâng." Vân Tụ đang định bò dậy tắt đèn lại nằm xuống.
Biết chủ tử hai người thắc mắc, Thuần thái phi giải thích: "Lãnh cung nhiều năm không được tu sửa, cửa sổ vách tường đều bị hư hỏng, buổi tối thỉnh thoảng có rắn chuột.
Thắp đèn là để đề phòng."
"Thuần thái phi, người nói buổi tối có rắn chuột bò vào phòng ư?" Vân Tụ nổi da gà, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cửa sổ đóng chặt, thấp thỏm hỏi.
"Ha ha, tối nay có hay không làm sao biết được, nhưng đề phòng một chút vẫn tốt hơn đúng không? Năm xưa thời điểm ta bị biếm vào lãnh cung, mấy ngày liên tiếp đều có những thứ dơ bẩn bò vào.
May mà ta ngủ không sâu, thính lực lại tốt nên những thứ dơ bẩn kia chưa kịp bò đến giường đã bị ta phát hiện, nếu không..."
Thuần thái phi dùng ánh mắt sắc bén nhìn trần nhà, không nói tiếp.
Triệu Thanh Uyển có thể nghe ra nỗi oán hận trong lòng bà.
Lãnh cung có chuột hay rắn tuy không lạ, nhưng mấy ngày liên tiếp đều có những con đó bò vào phòng, e rằng là có người cố ý muốn dồn người bị biếm vào lãnh cung vào chỗ chết.
Cho dù không thể dồn bà vào chỗ chết thì cũng có thể khiến bà chịu chút khổ.
Thuần thái phi biết rõ vì chính bà đã trải qua.
Bà lo tối nay hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung này cũng do người ta hãm hại, rất có khả năng sẽ liên lụy đến mình, thế nên mới đề phòng, đồng thời là đang nhắc nhở nàng không phải vào lãnh cung là bình an.
Kẻ muốn hại ngươi vẫn sẽ tiếp tục nghĩ cách hại ngươi.
"Thuần thái phi, một mình người sống trong lãnh cung bao nhiêu năm, xem ra nỗi khổ mà thái phi phải chịu người thường khó mà tưởng tượng."
"Ha ha, hoàng hậu nói đúng.
Lãnh cung xưa nay bị người trong cung coi là cung của người chết, sống ở đây đương nhiên là phải chịu khổ rồi.
Có điều ta đã quen rồi, sớm đã không còn thấy khổ nữa.
Nỗi khổ duy nhất là..."
"Là gì?" Triệu Thanh Uyển tò mò hỏi.
"Ha ha, không có gì, nếu nói ra sợ là đêm nay sẽ không ngủ được mất.
Nếu hoàng hậu có hứng thú, sau này ta sẽ từ từ kể cho người nghe.
Đêm nay hoàng hậu cứ ngủ một giấc thật ngon trước đi."
"Được, vậy thái phi cũng ngủ đi, hôm khác ta lại nghe người kể tiếp." Triệu Thanh Uyển mỉm cười.
Vân Tụ yên lặng nằm cạnh đang hứng thú bừng bừng, lại thấy câu chuyện bỗng kết thúc, không khỏi hụt hẫng.
Có điều là nô tỳ có thân phận thấp kém nhất trong ba người, nàng đương nhiên không thể nói nhiều.
Dưới ánh đèn mờ mờ, ba người nhắm mắt lại.
Không biết ngủ bao lâu.
Thuần thái phi không ngủ sâu nghe trong phòng hình như có tiếng sột soạt, lập tức cảnh giác mở mắt, quay đầu nhìn dưới đất.
Quả nhiên có rắn bò vào.
Hơn nữa còn là mấy con.
Bà vội đẩy Triệu Thanh Uyển nằm cạnh: "Hoàng hậu, dậy đi, có rắn!"
Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ tỉnh dậy ngay.
"Nương nương, nhiều rắn quá!" Vân Tụ sợ hãi co rúm người, run rẩy kêu.
"Đã lâu rồi ta không thấy nhiều rắn như vậy! Hoàng hậu, sợ là đám rắn này đến vì người đấy!"
"Thuần thái phi, đều do Thanh Uyển liên lụy người.".