Hừ, Lan phi có lòng tốt giúp mình thị tẩm sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Tuệ tài nhân bình tĩnh nói: "Ta biết rồi.
Công công về bẩm báo với nương nương, việc này ta sẽ để trong lòng, tạ nương nương suy nghĩ cho Xuân Ý."
"Tuệ tài nhân để trong lòng thì tốt, vậy nô tài về chính điện bẩm báo với nương nương."
"Ừ, công công đi thong thả."
Tuệ tài nhân ngồi ngay ngắn mỉm cười tiễn khách.
Theo thường lệ, nàng phải thưởng chút ít cho Hồ Đức Hải.
Dù sao đây cũng lần đầu tiên sau khi nàng trở thành tài tử gã thay mặt Lan phi nương nương truyền lời, hơn nữa có thể xem là việc tốt.
Nhưng nàng không có nhiều tiền riêng, cũng không thích Hồ Đức Hải này nên cố ý không thưởng cho gã, đuổi gã đi.
Thái độ của Xuân Ý như vậy, Hồ Đức Hải vô cùng bất mãn.
Ra ngoài, gã thầm mắng: "Dám dùng thân phận tài nhân ngồi lên đầu ta, sớm muộn gì ta cũng xử lý ngươi!"
...
Cẩm Tú và Cẩm Sắt tuân theo ý chỉ của hoàng thượng và Lan phi, bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi trưa nhân lúc Lan phi nghỉ ngơi đều đến chỗ Tuệ tài nhân học búi tóc.
Thời gian đầu hai người không tình nguyện, thái độ với Tuệ tài nhân vừa có ghen ghét, khinh thường, vừa có qua loa có lệ, hoàn toàn không có sự tôn trọng của nô tỳ dành cho chủ tử.
Với thái độ này của họ, Tuệ tài nhân biết e rằng có dạy họ ba tháng cũng không dạy được.
Như thế chẳng những cô phụ ý tốt hoàng thượng giúp đỡ mình, đến lúc đó chỉ sợ cũng không khó báo cáo kết quả với Lan phi.
Mới đầu, nể tình làm việc chung với nhau lâu, Tuệ tài nhân không so đo với họ, cũng ngại dùng thân phận chủ tử chỉ trích và quản giáo họ.
Có điều hôm nay, thời điểm nàng dùng tóc của Cẩm Tú làm mẫu, nghiêm túc dạy cho Cẩm Sắt thì Cẩm Sắt cứ ngáp liên miên, căn bản không nghe lọt tai.
Tuệ tài nhân không muốn nhịn nữa, cũng không muốn phí sức với người như vậy, mắng thẳng: "Cẩm Sắt, ngươi rốt cuộc có muốn học không? Nếu ngươi không muốn học thì ta trực tiếp đi bẩm báo với hoàng thượng cho ngươi không học nữa."
Cẩm Sắt ỷ vào việc có Lan phi chống lưng nên không hề sợ nàng, khinh thường châm chọc lại: "Tuệ tài nhân chỉ mới là tài tử mấy ngày thôi, còn chưa được hoàng thượng sủng hạnh lần nào mà đã la lên hét xuống với cung nhân hả? Người không biết còn tưởng tài nhân được sủng ái hơn Lan phi nương nương đấy!"
"Ngươi..."
"Ta cái gì mà ta? Ta không hề nói mình không muốn học, Cẩm Sắt ta ngày nào cũng đến phòng của tài nhân báo danh, chưa từng có ngày nào lười biếng đến trễ.
Nếu ta không học được thì là do tài nhân không biết dạy.
Cẩm Tú, ngươi nói xem có đúng không?"
Giận dỗi Tuệ tài nhân xong, Cẩm Sắt lôi kéo Cẩm Tú.
Tuy Cẩm Tú cũng không thích Tuệ tài nhân nhưng việc đến đây học búi tóc là thánh ý, nàng không dám đối đầu trắng trợn đối đầu, chỉ cười ha ha cho có lệ.
Cẩm Sắt bất mãn: "Chúng ta là người của Lan phi nương nương, sao ngươi phải sợ nàng ta chứ? Đúng là nhát gan!"
"Ai nhát gan?"
Tiêu Sát cùng Tiểu Mục Tử đã lặng lẽ đứng ngoài tây thiên điện một lát, nghe vậy thì tức giận đi vào, uy nghiêm chất vấn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt và Cẩm Tú sợ hãi quỳ xuống, run rẩy hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Tuệ tài nhân miễn lễ." Tiêu Sát phất tay cho Tuệ tài nhân đứng dậy, sau đó nghiêm túc dạy dỗ nàng, "Nô tỳ to gan này dám bắt nạt chủ tử, sao nàng có thể dung túng ả hả? Nếu chủ tử và nô tỳ hậu cung đều chủ tử không ra chủ tử, nô tỳ không ra nô tỳ thì chẳng phải sẽ loạn lên sao?"
"Hoàng thượng tha tội, là thần thiếp vô năng không quản giáo được họ."
"Không phải nàng không quản giáo được, mà là vẫn chưa coi mình là chủ tử! Tuệ tài nhân, nàng phải nhớ rằng bất kỳ chủ tử nào trong hậu cung nếu muốn làm chủ tử tốt, để người bên dưới kính phục thì nhất định phải hiểu rõ vị trí của mình, có biết chưa?"
"Tần thiếp biết rồi, tạ hoàng thượng dạy bảo, tần thiếp sẽ khắc ghi trong lòng."
"Được, vậy nàng nói xem là chủ tử, nàng sẽ xử lý nô tỳ bất kính với mình như thế nào đây?" Tiêu Sát nhìn Cẩm Sắt đang quỳ dưới đất, hỏi Tuệ tài nhân.
Tuệ tài nhân không ngờ Tiêu Sát lại giao quyền quyết định xử lý Cẩm Sắt.
Hắn đang giúp nàng lập uy hay đang dạy nàng làm chủ tử thế nào đây?
Nàng bình tĩnh ngẩng đầu: "Hồi hoàng thượng, Cẩm Sắt qua loa có lệ với ý chỉ của ngài và Lan phi, không tận tâm học tập với tần thiếp, còn dĩ hạ phạm thượng, bất kính với tần thiếp, theo quy định...!Phạt đánh hai mươi đại bản!"
"Hoàng thượng, Tuệ tài nhân, tha mạng! Lần sau nô tỳ không dám nữa! Lần sau nô tỳ không dám nữa..." Vừa nghe tới hình phạt hai mươi đại bản, Cẩm Sắt lập tức khóc lóc xin tha.
Cẩm Tú quỳ cạnh cũng run rẩy sợ mình bị liên lụy.
Tiêu Sát rất vừa lòng với quyết định này, cười nói: "Được, vậy thì theo ý của Tuệ tài nhân, phạt Cẩm Sắt hai mươi đại bản.
Tiểu Mục Tử, lập tức kéo Cẩm Sắt ra ngoài nhận phạt."
"Vâng.
Cẩm Sắt, mau đứng lên theo ta ra ngoài nhận phạt!"
"Hoàng thượng tha mạng, Tuệ tài nhân tha mạng.
Lần sau nô tỳ không dám nữa, tha mạng..."
Cẩm Sắt có kêu tha cũng vô dụng.
Tiểu Mục Tử lập tức đưa nàng ta ra ngoài, sau đó lệnh cung nhân của Y Lan Điện mang một cái ghế dài tới, sau đó hai thái giám ấn Cẩm Sắt nằm lên, một trái một phải thay phiên nhau đánh.
Tiếng đánh vang dội khắp Y Lan Điện, ngay cả cung nhân đi ngang cũng nghe thấy, nhưng không ai dám đến gần, chỉ dám lén lút nhìn vào cửa một cái.
Lan phi đang ở cữ nên không thể ra ngoài.
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Cẩm Sắt, nàng ta tức giận cắn môi đến chảy mát, quát Hồ Đức Hải: "Bổn cung thấy hoàng Thượng muốn giết gà dọa khỉ, đánh Cẩm Sắt cho bổn cung xem đây mà! Cũng tại hồ ly tinh kia xúi giục hoàng thượng, bổn cung tuyệt đối sẽ không tha cho ả!"
+
"Nương nương bớt giận, bảo trọng sức khỏe.
Nương nương quên rồi sao, Tuệ tài nhân được sủng ái là điều chúng ta đang muốn.
Nương nương cố nhịn một chút, chờ Tuệ tài nhân mang thai, sinh long tự, chúng ta từ từ tra tấn nàng ta cũng không muộn."
"Hừ! Nếu không phải thấy ả ta còn chút giá trị lợi dụng, bổn cung thật sự hận không thể lập tức cho ả ta biến mất!" Nghe Hồ Đức Hải nhắc nhở, Lan phi nghiến răng nghiến lợi nói..