"Vân Tụ! Vân Tụ!"
Nghe Vân Tụ gọi, Thuần thái phi và Triệu Thanh Uyển vội chạy vào phòng, phát hiện Vân Tụ ngã dưới đất, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Vân Tụ đã hoàn toàn mất đi tri giác, máu từ mũi chảy đầy mặt rồi xuống cổ, trông rất đáng sợ.
"Hoàng hậu, e rằng Vân Tụ trúng độc rồi, ta đi nhờ thị vệ trông cửa mau gọi thấy y tới." Thấy Triệu Thanh Uyển nức nở liên tục gọi tên Vân Tụ, Thuần thái phi nói một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Bừa đến cửa, bà liền la lên: "Thị vệ đại ca, mau giúp bọn ta mời thái y, nha hoàn của hoàng hậu trúng độc hôn mê rồi!"
"Sao cơ?"
Thị vệ lập tức mở cửa, cùng Thuần thái phi vào phòng, sau khi chứng thực vụ việc, hắn lập tức chạy đến Tuyên Thất Điện bẩm báo.
Tiêu Sát vừa nghe tin lập tức ra lệnh cho Tiểu Mục Tử: "Gọi hai thái y đến lãnh cung!"
"Vâng."
Tiểu Mục Tử chạy đến Thái Y Viện gọi thái y.
Tiêu Mục Sắt nhíu mày, một mình đi lại trong Tuyên Thất Điện một lúc rồi vội đến lãnh cung.
"Ti chức tham kiến hoàng thượng."
"Mở cửa!"
"Vâng."
Sau khi thị vệ mở cửa, Tiêu Sát lập tức vào trong.
Hạ thái y và Chu thái y đã xách hòm thuốc theo Tiểu Mục Tử tới, một người bắt mạch cho Vân Tụ, một người kiểm tra thau nước và khăn nàng dùng trước khi trúng độc.
Thấy Tiêu Sát đến, hai người vội hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng."
"Tham kiến hoàng thượng." Thuần thái phi cũng khom người hành lễ.
Chỉ có Triệu Thanh Uyển nhìn chằm chằm Vân Tụ, thấy Tiêu Sát tới cũng chẳng thèm nhìn hắn.
Khóe môi Tiêu Sát giật giật.
Hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng khiến người ta đau lòng, lại nhìn bụng của nàng, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Có điều hắn vẫn giữ bình tĩnh trầm giọng: "Đã là lúc nào rồi còn hành lễ? Hạ thái y, Chu thái y, nha hoàn này bị sao vậy?"
"Hồi hoàng thượng, Vân Tụ cô nương trúng một loại độc của Miêu Cương."
"Là độc gì?"
"Hình như là...!Nhuyễn cân tán."
"Nhuyễn cân tán? Đó là độc gì? Trị được không?"
"Hồi hoàng thượng, nô tài nghe nói là độc làm từ rất nhiều hoa độc, cỏ độc và trùng độc.
Nặng thì lập tức mất mạng, nhẹ thì cũng mất đi tri giác, gân mạch đứt từng khúc dẫn đến việc cả đời phải nằm liệt."
Nghe Hạ thái y nói, Triệu Thanh Uyển kích động hỏi: "Hạ thái y, ông nói sẽ phải nằm liệt cả đời sao? Ta không quan tâm, ông là thái y, cầu xin ông phải chữa khỏi cho Vân Tụ, nhất định phải chữa khỏi cho nàng ấy!"
"Nương nương, Vân Tụ cô nương còn chưa tỉnh, cũng chưa biết được.
Muốn chữa khỏi, trừ khi phải có thuốc giải độc, vi thần thật sự bất lực.
Mong nương nương bảo trọng phượng thể, đừng quá bi thương." Hạ thái y cúi đầu, hổ thẹn đáp.
Tuy ông là thái y, còn tự nhận y thuật tinh thông, nhưng độc dược và bệnh lạ trên thế gian nhiều vô số kể, dù có là người hành y cũng không thể chữa được trăm bệnh trăm độc.
Vân Tụ đã hôn mê sâu, tay chân không còn sức, cho dù ông có thể giúp Vân Tụ tỉnh dậy nhưng cũng không có khả năng giúp nàng ấy khôi phục bình thường.
Thấy Triệu Thanh Uyển kích động như thế, Tiêu Sát rất muốn bước lên ôm nàng, nhưng vì có nhiều người ở đây, lại lo nàng kháng cự, chỉ đành nhìn Thuần thái, người đang thay hắn làm việc hắn không tiện làm.
Thuần thái phi ôm lấy bả vai Triệu Thanh Uyển, an ủi: "Hoàng hậu đừng buồn, ít nhất nha đầu Vân Tụ vẫn còn sống, chứng minh nàng ấy phúc lớn mạng lớn.
Chỉ cần nàng ấy còn sống ta tin sẽ có một ngày nàng ấy khỏe lại."
"Sẽ thế sao? Vân Tụ thật sự sẽ khỏe lại sao?"
"Hoàng hậu phải tin ta, nhất định sẽ khỏe lại, chỉ cần chúng ta không từ bỏ, nha đầu Vân Tụ chắc chắn có thể nghe thấy, chỉ cần nàng nghe thấy thì nhất định sẽ tốt lên."
"Vân Tụ, ngươi có nghe Thuần thái phi nói không? Ngươi nhất định phải tỉnh dậy, nếu ngươi không chịu tỉnh, ta và Thuần thái phi đều sẽ không tha cho ngươi, ngươi có nghe thấy không? Hu hu hu..." Triệu Thanh Uyển ngồi bên cạnh Vân Tụ, nắm chặt tay nàng ấy, vừa nói hết câu liền bật khóc.
Tiêu Sát chưa từng thấy Triệu Thanh Uyển quan tâm ai như vậy, trong lòng vừa ghen tị, vừa chua xót, cho dù đó chỉ là một nha hoàn của nàng.
Có điều so với tâm trạng không vui của mình, hắn càng hy vọng Triệu Thanh Uyển lúc này có thể bớt buồn, bớt lo lắng.
Hắn ra lệnh: "Hạ thái y, dù dùng cách gì cũng phải làm cho Vân Tụ tỉnh lại trước, còn sau đó phải điều trị thế nào, Thái Y Viện các ngươi cùng nhau nghĩ cách đi."
"Vâng, vi thần tuân lệnh, vậy vi thần thử châm cứu cho Vân Tụ cô nương trước xem Vân Tụ cô nương có tỉnh lại không."
"Còn không nhanh lên."
Hạ thái y nhờ Thuần thái phi và Triệu Thanh Uyển đỡ Vân Tụ ngồi dậy.
Ông lập tức lấy túi châm ra, châm cứu phần đầu và lưng cho Vân Tụ.
Lúc này, Chu thái y tới bẩm báo: "Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra cẩn thận, nước trong lãnh cung không có vấn đề.
Độc mà Vân Tụ cô nương trúng xuất phát từ thau rửa mặt và khăn."
"Ngươi nói kẻ độc ác kia hạ độc vào thau rửa mặt và khăn?"
"Hồi hoàng thượng, đúng vậy."
"Thau rửa mặt và khăn là vật dụng sử dụng hàng ngày, tối nay lại đột nhiên xảy ra chuyện, xem ra có người ban ngày nhân lúc lãnh cung bị phóng hỏa đã lẻn vào hạ độc."
Nghe Chu thái y bẩm báo, Tiêu Sát lạnh lùng phân tích.
"Tiểu Mục Tử, thông báo với Thẩm thống lĩnh, bảo hắn kiểm tra lại tất cả thị vệ ra vào lãnh cung sáng nay, một người cũng không được bỏ sót."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử lập tức lui xuống truyền chỉ cho thị vệ thống lĩnh.
Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi im lặng chờ Hạ thái y châm cứu cho Vân Tụ.
Hơn nửa canh giờ sau, Vân Tui cuối cùng cũng mở mắt, đập vào mắt nàng là khuôn mặt lo lắng của Triệu Thanh Uyển.
"Nương nương..."
"Vân Tụ, ngươi tỉnh rồi? Tốt quá! Ngươi thấy sao?"
"Nương nương..." Vân Tụ yếu ớt gọi thêm một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Triệu Thanh Uyển nôn nóng gọi: "Vân Tụ, Vân Tụ, ngươi tỉnh lại đi! Hạ thái y, nàng ấy vừa mới tỉnh sao lại ngất xỉu vậy?"
"Nương nương, sở dĩ độc này gọi là nhuyễn cân tán vì nó có thể khiến gân cốt con người không còn sức lực, ý thức mơ màng như mất hồn.
Tình trạng thế này chỉ sợ tương lai Vân Tụ cô nương sẽ thường xuyên gặp, mong nương nương chuẩn bị tâm lý."
Triệu Thanh Uyển bật khóc.
Thuần thái phi cũng thở dài..