Cưng Vợ Đến Tận Cùng

“Cái gì anh cũng quên rồi, cái gì cũng không biết, anh cho rằng không quên đi, chỉ là anh suy đoán mà thôi.” Bạch Nguyệt nhíu mày nói, tiếng nhưng nghẹn lại cổ họng.

Cố Lăng Kiệt chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen như mực phản chiếu khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt của cô.

Anh không biết trước đây họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết, vì sao cô lại bài xích anh như thế, nhất định cho rằng anh không thích cô.

Thế nhưng, rõ ràng bây giờ trong lòng anh cảm thấy, nhìn thấy cô khóc, đau lòng, loại cảm giác đau lòng này cực kì rõ ràng.

Cô nói muốn từ bỏ anh, anh cũng đau.

Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn lên nước mắt trên mặt cô, mằn mặn, trong lòng cũng chua xót như vậy, bá đạo nói: “Vậy thì chờ tôi biết, trước khi tôi hồi phục lại trí nhớ, tôi sẽ không buông em ra.”

“Anh như vậy là lãng phí thời gian của cả hai.” Bạch Nguyệt đẩy anh.

Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, “Em dù sao cũng không có bạn trai, không phải sao?”

Lời tuy nói như vậy, nhưng cô biết, cô sợ bản thân lại hãm sâu vào.

“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.

Bạch Nguyệt phòng bị nhìn ra phía cửa.

“Có chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Là tôi, tiểu Vương, ngài Lãnh mời anh qua một chút, có chuyện muốn bàn bạc.” Tiểu Vương nói.

“Anh mau đi đi, bằng không, lát nữa Lãnh Thu Tôn sẽ qua đây.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.

Cố Lăng Kiệt buông Bạch Nguyệt ra, đứng dậy, mở file video trong máy tính, nhìn cô nói: “Tôi đi một lát rồi quay lại, em xem trước đi.”


“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng.

Cố Lăng Kiệt ra ngoài.

Cô nhìn anh rời đi.

Cô ở trong phòng anh không thích hợp, xách túi hoa quả, liền đi về phía phòng mình.

Trong phòng Lãnh Thu Tôn.

“Vụ án rất nhanh sẽ tìm ra chân tướng rồi, là anh bảo cấp trên mệnh lệnh cho chúng tôi không cần tham dự nữa sao?” Lãnh Thu Tôn nói thẳng.

“Vụ án này liên đới quá nhiều, sẽ do quân khu chúng tôi tiếp tục xử lí, Lãnh Thu Tôn có thể nghỉ ngơi trước, không phải rất tốt sao?” Cố Lăng Kiệt không mặn không nhạt nói.

“Việc có chuyên môn, ngài Cố không phải thấy anh bây giờ vượt quá chức phận của mình sao? Chỉ vì hung thủ và nạn nhân đều là người của quân khu, thì có thể xem mạng người như cỏ rác, tôi cảm thấy cần thiết phải có lời ăn nói với người nhà nạn nhân.” Lãnh Thu Tôn ác liệt nói.

Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, ngồi xuống sofa: “Ăn nói trong lời anh Lãnh đây là gì?”

“Để người thân của nạn nhân biết con cái mình chết như thế nào.” Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nói.

“Biết họ chết như thế nào, sau đó đi tìm hung thủ báo thù? Vấn đề là, hung thủ đã bị giết chết rồi, đối với cha mẹ nạn nhân mà nói, thù lại ở đâu?

Con của bọn họ đã chết 25 năm rồi, bọn họ bây giờ, tóc đã bạc phơ, đau khổ trước kia đã được thời gian và những đứa con khác xóa mờ, có lẽ, vì không biết tình hình của con mình, trong lòng còn mang chút hi vọng, hi vọng con mình có thể sống tốt, hiện thực tàn nhẫn đối với họ mà nói không giúp đỡ họ chút nào.” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nói.

“Vì thế anh che giấu sự thật sao” Lãnh Thu Tôn không tán thành.

“Hiện thực đã được phát giác rồi, che giấu hay không mà nói, chỉ là lựa chọn cách biểu đạt tốt hơn mà thôi. Ví dụ, có thể bù đắp về mặt tài chính, sự nghiệp.”

“Đây chẳng qua chỉ là vì anh muốn bảo vệ danh dự cho quân khu mà thôi, đừng nói dễ nghe như vậy, ngài Cố chẳng qua là tên tiểu nhân giả dối âm hiểm xảo trả mà thôi.” Lãnh Thu Tôn rất ác liệt nói.

“25 năm trước, ba người này còn chưa tòng quân, tôi chỉ hỏi, sau khi bọn họ tòng quân, không hề làm ra việc gì thương thiên hại lí, rồi bảo vệ danh dự cho quân nhân, không hề sai, nếu một quân nhân không được tín nhiệm, nhân dân sẽ chống lại, anh cảm thấy có giúp gì đối với bảo vệ hòa bình không?

Còn nữa, loại tin tức này một khi truyền ra nước ngoài, anh cảm thấy có lợi ích gì cho quốc gia không?

Có lẽ tôi làm việc không quang minh lỗi lạc, trong mắt người khác, tôi là tiểu nhân âm hiểm, chỉ là, trước lợi ích và danh dự quốc gia, hi sinh một mình tôi thì tính là cái gì? Anh Lãnh nếu không có chuyện gì khác, tôi còn cần trở về tiếp tục phá án.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy.

“Anh đường hoàng như vậy, Bạch Nguyệt biết không? Anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý với cách làm của anh sao?” Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nói.

“Tôi làm việc, không cần người khác tán thành.” Cố Lăng Kiệt kiêu ngạo nói, mở cửa, trở về phòng của mình, thấy Bạch Nguyệt đã không ở đó nữa.

Anh gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt đang ở trong phòng mình gặm táo, lướt xem tư liệu video trước khi chỉnh sửa.

Cô lấy điện thoại nhìn qua, là Cố Lăng Kiệt, không muốn nghe, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đặt qua một bên.

‘Ding ding!’


Cửa bị mở ra.

Cố Lăng Kiệt đi vào.

Bạch Nguyệt: “…”

Anh lấy thẻ phòng ở đâu vậy hả? Hả? Hả?

“Sao không nghe điện thoại?” Cố Lăng Kiệt hỏi, đóng cửa, đi về phía cô.

Điện thoại đặt ở cạnh tay cô, cô có thể không nghe thấy sao?

“Nhìn thấy một nội dung mấu chốt, vì thế không nghe.” Bạch Nguyệt giải thích một câu, cắn miếng táo rồi lại nhìn máy tính.

“Nội dung mấu chốt gì? Nói xem.” Cố Lăng Kiệt bất động thanh sắc ngồi xuống cạnh cô.

Đối với việc tại sao cô rời khỏi phòng anh, một chữ cũng không nhắc.

Bạch Nguyệt khẳng định cũng sẽ không chủ động nhắc tới.

“Anh xem, ở đây xuất hiện rất nhiều người, tôi đề nghị thẩm vẫn từng người một, chỉ cần có một người tố chất tâm lí không cao, có thể lập tức đột phá.” Bạch Nguyệt đề nghị.

“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, không có biểu cảm gì khác.

Bạch Nguyệt chỉ đành lại xem tiếp.

Trước đây cô từng xem thể loại video này, Lưu San cứ lôi kéo cô cùng xem.

Trong đó có một đoạn video, cô ấn tượng rất sâu sắc, là một người đàn ông trong vòng 5 phút khiến người phụ nữa lên đỉnh 4 hay 5 lần.

Lúc đó cô cảm thấy quá thần kì.

Bởi vì người phụ nữ lúc lên đỉnh cực kì rõ ràng.

Cô nhìn bọn họ cắt ghép, mới phát hiện, đều là chỉnh sửa cả.


Sau khi người nữ lên đỉnh lần thứ nhất, sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục, chỉ là quá trình nghỉ ngơi ở giữa, toàn bộ đều cắt đi.

Chẳng trách.

Thì là đều là giả.

Chỉ là, giả hơn nữa, cũng khiến người xem đỏ mặt tía tai, huống hồ, người ngồi bên cạnh là Cố Lăng Kiệt.

Cô cảm thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô, quay đầu, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.

Anh quả nhiên đang nhìn cô, không biết nhìn bao lâu rồi.

“Nhìn tôi làm gì, xem video.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.

Bạch Nguyệt: “…”

“Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn anh.” Bạch Nguyệt trả lời.

“Tôi đã nhìn ra vấn đề rồi, không biết em đã nhìn ra chưa?” Cố Lăng kiệt trầm giọng nói.

“Anh nhìn ra rồi, tại sao không nói?” Bạch Nguyệt thể hiện cực kì cạn lời.

“Em là chuyên nghiệp, tôi chỉ là muốn xem xem năng lực của em đến đâu.”

“Chuyên ngành của tôi là nghiên cứu tâm lí, không phải là xem video.” Bạch Nguyệt gấp máy lại: “Nếu anh đã nhìn ra rồi, mau nói đi, thủ trưởng Cố.”

“Tự mình xem. Hôm qua tôi không ngủ, giờ nghỉ ngơi một lát. Hai giờ đến cục cảnh sát, nếu 2 giờ em vẫn chưa nhìn ra, tôi lại nói với em.” Anh nằm lên giường của cô, gối đầu lên tay phải, nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận