Cưng Vợ Đến Tận Cùng

“Sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?” Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt lóe lên ánh nguy hiểm.

Cô không thích Tô Khánh Nam giả vờ thân thiết và nói lung tung như thế, cô nhào vào lòng hắn ta khóc hồi nào?

Bạch Nguyệt cười châm chọc, “Em khóc như thế mà không kể anh chuyện em bị hại sao?”

Câu trả lời của Bạch Nguyệt khiến Tô Khánh Nam rất khó chịu. Hắn ta mỉm cười, ánh mắt dần lạnh như băng. Hắn ghé vào tai cô thì thầm bằng giọng ai cũng nghe thấy, “Đúng thế, sao em có thể sợ hãi chuyện ban sáng? Em thích nhất được lăn giường với anh mà.”

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt nhìn cô càng lạnh hơn. Bạch Nguyệt chỉ muốn quăng lên mặt Tô Khánh Nam một cái tát. Lời hắn ta nói thật buồn nôn.

Tay Tô Khánh Nam vuốt ve đùi cô, rồi hung hăng nhéo một cái coi như trừng phạt.

“Choang!” Hình Cẩm Nhi làm đổ ly rượu.

Bạch Nguyệt nhìn về phía Hình Cẩm Nhi. Đôi mắt to tròn long lanh nước mắt của Hình Cẩm Nhi nhìn Tô Khánh Nam đầy tủi thân, tay cô ta run lên từng hồi.

Bạch Nguyệt rất chán ghét kiểu làm trò này của Tô Khánh Nam.

Hắn ta cố ý đưa cô tới để Hình Cẩm Nhi lên cơn ghen, và hắn ta thành công rồi, cô cũng nên xuống đài thôi.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.” Bạch Nguyệt xách giỏ đi ra bên ngoài.

“Khoan đã.” Hình Cẩm Nhi ngăn trước mặt Bạch Nguyệt, một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô ta: “Váy tôi bị ướt, cô có thể giúp tôi được không?”

Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Hình Cẩm Nhi bằng ánh mắt ngờ vực.

Bạch Nguyệt không phải là người vô tư không biết gì, rõ ràng biết Hình Cẩm Nhi cố ý ra oai, nếu cô ngốc nghếch chịu đựng chẳng phải là ngu lắm hay sao.

“Hình Cẩm Nhi, cô cũng có tay mà, không phải sao? Xin lỗi, tôi không rảnh.” Nói xong, cô liền kiêu ngạo bước ra khỏi phòng,

Hình Cẩm Nhi bị bẽ mặt, thấy Bạch Nguyệt rời đi liền đuổi theo cô.

Tô Khánh Nam nở nụ cười đầy sâu xa, ngay cả khóe mắt của cũng như đang cười, đúng là đám phụ nữ đang lên cơn ghen.

“Cần thận đi đêm lắm có ngày gặp ma.” Cố Lăng Kiệt nhấc ly lên khẽ nhấp.

“Không sao, tôi có đèn pin, dù đi đêm cũng không cần phải lo.” Tô Khánh Nam cười châm chọc.

Cố Lăng Kiệt nhìn hắn với ánh mắt sắc như dao.

Bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên. Cố Lăng Kiệt liếc nhìn màn hình rồi đứng dậy nói, “Tôi xin phép ra ngoài một chút.”

Sau đó anh cầm điện thoại ra khỏi phòng.

“Sếp à, Miller, tên cầm đầu tổ chức khủng bố mà chúng ta theo dõi đã tới thành phố A rồi. Theo tin tình báo thì có khả năng sắp diễn ra một cuộc mua bán hàng nóng, tôi đoán chuyện này có liên quan tới gã ta. Vậy giờ lập tức bắt gã lại hay chờ thêm một thời gian?” Trung tá Thượng báo cáo.

“Chắc chắn có lý do gì đó khiến gã ta mạo hiểm tới đây, theo dõi chặt gã cho tôi, nhưng đừng bứt dây động rừng.” Cố Lăng Kiệt lý trí ra lệnh.

Đi ngang qua phòng vệ sinh, anh bỗng nghe thấy giọng nói của Bạch Nguyệt từ bên trong vọng ra. Anh vô thức dừng bước chân.

“Giữa tôi và cô Hình hình như chẳng có gì để nói cả?” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.

“Tôi biết cô là chị gái tôi.” Hình Cẩm Nhi nhếch khóe môi, giọng đầy khiêu khích: “Khánh Nam nói với tôi, anh ấy kết hôn với cô là vì muốn gặp tôi, ba năm trước giữa chúng tôi có hiểu lầm, sau đó tôi bị ép phải rời đi. Giờ tôi đã quay lại rồi, chị à, chị buông tay được không?”

Cô đã muốn buông tay từ lâu rồi.

“Cô muốn tôi làm gì?” Bạch Nguyệt lạnh nhạt hỏi.

“Ly hôn, cho chúng tôi được đến với nhau.” Hình Cẩm Nhi nói thẳng thừng.

Bạch Nguyệt cười giễu, đúng là đòi hỏi thường thấy của đám bồ nhí. Người vợ chính thức như cô đúng là thất bại quá, thà không làm còn hơn.

“Chỉ cần anh ta đồng ý thì tôi sẽ lập tức ly hôn, tôi chấp nhận không lấy một đồng cắc nào từ anh ta, trọng trách làm cho anh ta đồng ý ly hôn giao cho cô vậy.” Lời Bạch Nguyệt hoàn toàn là thật lòng.

Sắc mặt Hình Cẩm Nhi hơi sầm xuống, cô ta chua ngoa nói, “Cô biết rõ anh ấy cố ý lấy cô chọc tức tôi thì sao có thể đồng ý ly hôn chứ? Bạch Nguyệt, buông tay đi, trái tim của anh ấy không có chỗ cho cô đâu, cô chẳng qua cũng chỉ là công cụ báo thù tôi của anh ấy thôi.”

Bạch Nguyệt im lặng nhìn chăm chăm Hình Cẩm Nhi. Thôi bỏ đi, cô đã nói rõ như thế mà Hình Cẩm Nhi còn nhất quyết không chịu hiểu, đúng là đàn gảy tai trâu.

“Cô Hình còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không thì tôi phải đi rồi.” Bạch Nguyệt hờ hững mở miệng.

Trông vẻ bất cần của Bạch Nguyệt, Hình Cẩm Nhi càng nắm chắc phần thắng. Lòng tự tin của cô ta tăng lên vùn vụt.

“Bạch Nguyệt, cô không có tự trọng à? Anh ấy không yêu cô, cô nghe không hiểu sao?” Hình Cẩm Nhi xé bỏ lớp mặt nạ hiền lành, lên giọng quát mắng Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cười mỉa. Bồ nhí mà dám bảo vợ chính thức không có tự trọng, đúng là nực cười. Cô bước ra ngoài, không thèm để ý tới lời Hình Cẩm Nhi nói.

“Bạch Nguyệt, tôi nhất định sẽ khiến Khánh Nam ly hôn với con đàn bà ghê tởm như cô.” Hình Cẩm Nhi điên cuồng hét lên.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Nguyệt liền nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, người cô hơi sững lại. Anh nắm lấy tay cô rồi dẫn cô đi vào một phòng trống, sau đó đóng cửa lại. Bạch Nguyệt bỗng cảm thấy sợ hãi một Cố Lăng Kiệt lúc này, ánh mắt cô lấp lánh ngước nhìn anh.

Anh không để cô trốn thoát, bàn tay chạm vào mặt cô, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô, “Cô đần hay ngốc vậy, cô nghĩ cô nghe lời Tô Khánh Nam thì hắn sẽ suy nghĩ lại hay sao? Hắn chỉ muốn hưởng thụ cái cảm giác trái ôm phải ấp mà thôi.”

Cô biết chứ.

Tô Khánh Nam cố ý đưa cô tới đây để khiến Hình Cẩm Nhi lên cơn ghen,

Nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

“Tôi biết tôi đang làm gì mà!” Bạch Nguyệt nói.

Cô chỉ cần chịu đựng vài ngày nữa là có thể tìm được chứng cứ để ly hôn rồi, sau đó thoát khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục này.

“Cô đang làm gì? Cúi đầu nhân nhượng, yêu hèn mọn như thế à, chẳng tên đàn ông nào vì cô vẫy đuôi nịnh nọt mà yêu cô đâu.” Lồng ngực Cố Lăng Kiệt phập phồng không ngừng, trông anh có vẻ rất tức giận.

“Tôi không có vẫy đuôi nịnh nọt, cũng không yêu hèn mọn như thế.”

“Thế giờ cô đang làm gì, sáng lên giường với hắn à?” Giọng điệu Cố Lăng Kiệt ngày càng bén nhọn.

Giờ anh không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, máu trong người cuộn trào như sắp bị thiêu cháy.

“Tôi không có, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ ngủ với anh ta, anh đừng vô cớ nói lung tung.” Bạch Nguyệt hoảng hốt.

Nói xong cô lại tự giận mình. Cô mất bình tĩnh giải thích với anh như thế chẳng khác nào đang tỏ ý với anh.

“Tôi phải đi đây.” Bạch Nguyệt cúi đầu dợn bước.

Đôi mắt Cố Lăng Kiệt đã dần trong sáng trở lại. Thì ra buổi sáng bọn họ không hề ngủ với nhau. Thì ra trước giờ bọn họ không hề ngủ với nhau.

Câu nói đó còn có nghĩa là, người đàn ông duy nhất của cô là anh.

Cố Lăng Kiệt mở cửa bước ra. Nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt bước vào thang máy, anh liền vội vã đuổi theo.

Hình Cẩm Nhi nhìn hai người rời đi, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ. Cô ta lấy điện thoại ra bấm số.

“Anh Sâm, tôi là Cẩm Nhi, giờ anh có đang ở gần sảnh Mẫu Đơn không?” Giọng Hình Cẩm Nhi ngọt như đường.

“Có, sao thế, nhớ anh rồi à?” Tên kia hèn mọn đáp.

“Anh giúp tôi một chuyện đi, xong việc tôi sẽ bảo bố phê chuẩn dự án của anh.”

“Chuyện gì?”

“Giờ đang có một nam một nữ rời khỏi sảnh Mẫu Đơn, tôi sẽ gửi cho anh ảnh của hai người đó, anh nhốt họ vào một phòng rồi bỏ thuốc nhé, anh hiểu mà phải không.” Ánh mắt của Hình Cẩm Nhi đầy ác độc.

Bạch Nguyệt cắm sừng Tô Khánh Nam, cô không tin Tô Khánh Nam còn có thể chấp nhận cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui