- Có ha??? Sao mình không biết ta? Có không Huy?
Nó vờ gãi đầu, không biết để chữa ngượng. Vờ hỏi hắn, cứ tưởng hắn sẽ giúp ai dè...
- Có, bằng chứng đây.
Hắn nói mà còn đưa hộp kem với cái muỗng là nó đứng hình. Đang cười, bỗng hắn nghiêm mặt lại.
- Tai sao bà lại ăn kem.
- Tôi thích đựơc không.
- Bà bị lao phổi mà ăn mấy cái này muốn chết sớm hả?
Nó liếc Thanh, và nhận ra không phải nhỏ. Nó gương đôi mắt ngạc nhiên lên hắn.
- Sao ông biết...
- Kể từ nay, bà sẽ chuyển qua nhà tôi, để tịên chăm sóc. Mẹ bà đã đồng ý rồi. Và không bao giờ được đụng đến kem.
- WHAT.....
Nó, Thanh, Long hét lên. Lại thêm một cú shock nữa, sao mẹ lại cho nó và hắn sống với nhau chứ, không phải giao trứng cho ác ư..
- Thanh và Long, hai người muốn sống chung không.
Hắn đề nghị , sống chỉ có hai đứa buồn lắm nên rủ đông cho vui. Thấy nó đang gặp nhuy, Thanh đồng ý ngay, Nhỏ đồng ý thì tất nhiên Long cũng chịu luôn.
Nằm một ngày, hôm sau nó đã đựơc ra viện. Vui vẻ nhảy nhót, đến lớp, ai cũng ngạc nhiên về nó. Hôm nay, nó thả tóc, cười tươi, nhảy nhót và hát nữa chứ, quả là chuỵên lạ hiếm thấy. Vừa đặt chân đến chỗ ngồi, nhỏ Thơ và Linh đi lại, đập bàn.
- Ngày mai sẽ thi đó. Vẫn nhớ giao kèo chứ. Chủân bị chịu thua đi.
Nói xong hai nhỏ quay đi. Nó thì mỉm mỉm nhịn cười.
- Ha...ha...ha...hai con này rảnh thiệt....hâm dọa mà tao không sợ....con mắc...cười nữa....Ha...ha..ha...
- Này có thắng được nó không vậy.
Hắn ngờ vực nhìn nó, nhưng trái lại nó cười toe toét.
- Chắc chắn mà....
----------tối--------------
-Á......
- Ngu.....im coi....
- Đau mà......
Một lọat âm thanh vang lên trong nhà của hắn. Tình hình rất chi tình hình.
Hôm nay, vừa về nhà của nó thì bị mẹ đuổi ra ngoài, làm nó năn nỉ mãi không được. Bèn xách vali đến nhà hắn, vừa đến nó muốn rớt quai hàm ra ngoài.
- Á.....đây là nhà đó hả?
- Ừ....sao...
Hắn ở đâu lù lù xuất hịên làm nó nhảy dựng lên. Lắp bắp trả lời.
- À...ừm..... không sao....á...có s o á....đây mà nhà hả....chuồng heo mới đúng á.
Nhìn kĩ lại, quả giống thật, quần áo quăng khắp nơi, nào vỏ bánh kẹo, lon nước, chén điã khắp mọi nơi. Bàn ghế bụi bặm hết chỗ sạch. Nó nuốt cái ực, nhìn sang hắn đang cười.
- Phòng tôi ở đâu vậy.
Sau khi lên đến phòng, dọn dẹp, nó lại chạy xuống phòng khách dọn tiếp. Nó dọn hắn bừa, người chửi người cười. Sau 3 tíêng, nó vật lộn, lăn xả cuối cùng cũng xong.
Ọc...ọc....
Bụng réo âm ĩ, nó vô lục tủ lạnh và mặt càng ngày càng đen lại.
- HUY......
Hắn đang xem họat hình mà muốn tế vì tiếng la của nó.
- Đi lấy xe....mua đồ về nấu ăn nhanh.
Nhanh chân xách xe đi lìên. Sau 30 phút, hắn cũng đã về nhà với lĩnh kĩnh đồ ăn. Nó thì đang vắt chéo chân, mịêng nhóp nhép nhai bánh, mắt thì dán chặt trên tivi coi họat hình.
- Về rồi hả? Nấu đi.
Nó phát ra một cậu làm hắn đúng hình vài giây. Thấy như vậy, nó cười ha hả.
- Tôi không chơi động tượng đâu mà đứng im như vậy. Bỏ đồ ăn trong bếp đi rồi tôi vô.
Hắn càng ngày càng đen lại, xách đồ bỏ bếp rồi đi ra ngoài ngồi, không thèm nhìn mặt nó. Thái độ con nít của hắn làm nó rất mắc cười.
- Thôi tôi đi, nấu lẹ rồi ăn, vô giúp tôi một tay đi.
Hắn vẫn không thèm dòm mặt, nó lắc đầu ngán ngẩm, đi vào bếp. Nó nấu ăn cũng coi là ngon lắm nhưng chỉ tội lười quá nên không nấu. Khỏang mấy phút sau thì bếp vang lên tiếng la của nó, ban ghế hắn chạy nhanh xuống chỗ nó. Cấm lấy ngón tay đang chảy máu kia mà bỏ vào miệng. Hành động không suy nghĩ của hắn, làm nó bất ngờ, cố rụt tay lại nhưng do hắn mạnh quá nên... Bây gìơ mặt nó đỏ hết sức.
- Ưm....ừm...
Lúc đó thì Thanh và Long vừa đến thấy cảnh tượng nóng người. Cậu khẽ hằng giọng đến biết đến sự hiện diện của mình. Hình như không có tác dụng thì phải, hai người đang mặt đối mặt, mịêng hắn vẫn đang ngậm ngón tay nó. Thanh thấy vậy mỉm cười, lấy điện thoại chụp lại làm kỉ nịêm. XOng việc, nó vỗ vai nhẹ nó.
- CÁ....CHÁY..KIÀ....