Chưa đến nơi mà cái miệng và mũi nó hoạt động hết cỡ. Nó hít một hơi rồi nói ra tên món ăn, mặc kệ cho ba người kia mắt tròn ,mắt dẹp nhìn.
Cả bọn nhanh chóng kéo đến hội chợ ,chỉ vì cái miệng của nó đang kích thích tuyến nước bọt của cả đám. Bước vào cổng, nó đã nhào ngay vào một quán toàn hải sản và tất nhiên bọn nó là người mở hàng. Kêu ba dĩa sò, dĩa tôm và vài món biển khác, bọn nó nhanh chóng xơi nhanh rồi chuyển sang gian hàng khác. Cứ thế bọn nó cứ nhảy từ quán này sang quán khác để thưởng thức tất cả món ăn.
- Oa......no quá đi....
Nó xoa xoa cái bụng, kêu no làm cả đám cưới rộ. Bỗng dưng nó dừng lại trước một xe kẹo bông, nhìn chằm chằm vào cây kẹo.
-Thanh....
Nó kêu nhỏ đồng thời tay kéo kéo áo nhỏ.
- Tao muốn ăn, Thanh..
Thanh phì cười vì độ con nít của nó, mỗi lần đi ăn, giống như là đứa trẻ lên ba nghiện kẹo. Dựt mạnh tay ra, Thanh nhăn mặt.
- Mày làm tay tao gãy rồi nà.....mà mày muốn ăn thì kêu Huy mua cho....Huy ơi.....um...um
Chưa kịp kêu xong, Thanh đã bị nó bịt miệng không cho nói hết câu. Nghĩ sao mà kêu Huy, nãy giờ nó ăn mà muốn sạch túi hắn rồi, bao nhiêu mặt tốt của nó đã bị đánh bại vì thói ham ăn của nó. Bây giờ là không thể nào nhờ hắn mua thêm thứ gì nữa.
- Mày coi chừng tao á. Tao không muốn ăn nữa. Hứ.
Thả Thanh ra, nó quay mặt vờ hờn dỗi nhưng thật sai lầm khi làm vậy. Thanh bây giờ đang nói nhỏ với Huy nghe, còn hắn thì cứ thường xuyên quay đầu nhìn nó cười. Khi nhỏ Thanh nói xong thì hắn chạy đi và nó dám chắc là hắn đi mua kẹo bông cho nó. Khóc ròng, nó đi lại Thanh, nhéo mạnh vào hông nhỏ là nhỏ la oai oái.
- Cho mày chừa nà, đừng có mà nhiều chuyện nhá.
Cả hai đang xử lí nhau thì hắn gọi nó, nhìn vào màn hình, nó liếc Thanh rồi bắt máy:
- Em nghe.
- Em ra đường lớn đi, anh có quà cho em nè.
Mặt nó thộn ra"kẹo bông mà sao ra đường lớn làm gì chứ. Mà thôi có quà là vui rồi". Nghĩ đến đó nó vui vẻ nhảy nhót ra đường bỏ mặt Thanh và Long đang không hiểu chuyện gì. Khi vừa bước ra cổng Hội chợ thấy hắn đứng bên kia đường vẫy tay kêu nó, và thế là nó chạy qua đường mà không nhìn gì, không ngờ, từ xa một chiếc xe đang lao tới nó. Đứng như trời trồng, nó không còn biết điều gì nữa, ánh đèn xe soi sáng vào mắt nó, một loạt hình ảnh ngày xưa hiện về. Cảnh nó chạy ra trước đầu xe rồi tua lại lúc nó và hắn đang chơi cạnh nhau.....
Két.....két....Rầm....
Cây kẹo bông trên tay hắn rơi xuống và chùm bóng bay cũng bị tuột bay lên trời. Hắn chạy ra ôm nó vào lòng:
- Ly....ly...tỉnh dậy đi....
Hắn ôm chặt nó vào lòng, tay ra sức vỗ vào má, mong rằng nó tỉnh dậy. May mà tài xế đã lách xe, thắng kịp nhưng vẫn lao đầu vào cột điện gần đó. Còn nó thì bỗng nhiên gục xuống, hắn lo lắng chạy ra ngoài đường.
- Dậy đi Ly....đừng làm anh lo lắng nữa mà.
-Um...um...
Nó tỉnh dậy ôm đầu mình, thấy nó tỉnh lại, hắn vui sướng ôm chầm lấy nó vào lòng:
- Ly...em tỉnh lại rồi..làm anh lo quá.
Nhưng nhận lại là aujw thờ ơ của nó, đẩy hắn ra nó nhăn nhó nói.
-Ly nào...tôi là Lam...anh nhận nhầm người rồi.
Tay hắn buông thõng, sao vậy chứ, sao nó tìm ra kí ức nhưng không nhớ hiện tại Ly là ai, vậy là nó cũng sẽ không nhớ hắn ư? Cười nhạt, hắn đỡ nó dậy rồi một mình bước đi. Đi vài bước thì hắn khựng lại.
- Lam của anh đã về rồi....anh không vui sao?
Nó đang nói gì, hắn nghe không rõ. Nó không quên hắn, chỉ là nó không muốn là Ly nữa thôi. Quay đầu lại hắn nhào vào ôm nó nhấc lên, hắn đang rất vui, đang rất hạnh phúc, mọi cố gắng của hắn đã không uổng phí rồi.
- Lam ơi...anh yêu em...anh đang vui và hạnh phúc lắm.
- Huy ơi....em cũng yêu anh.
Một đêm tràn đầy hạnh phúc giữa hai con người đã tìm thấy điểm dừng. Liệu rằng họ đến được với nhau nối từ quá khứ đến hiện tại thì tương lại họ đến được với nhau không?
......................................................
Ngày hôm sau, cả hai dậy thật sớm để chuẩn bị đồ đạc đi thăm ba mẹ nó, Thanh và Long thì hôm nay về lại thành phố đi chơi tiếp. Trên đường đi lòng nó hồi hộp, nó nhớ ba mẹ, nhớ khoảng thời gian ngày xưa. Đi được một lúc, nó thấy một người đàn ông đang cuốc cỏ, nước mắt chảy dài, nó kêu cậu dừng xe rồi đi bộ đến đó. Đứng trước mặt ông, nó càng khẳng định đó là ba mình hơn,ông đang cuốc cỏ thấy có người chặn phía trước, ông ngẩng đầu lên nói và cây cuốc rơi xuống. Hành động đó càng làm nó khẳng định thêm nữa, nó nhào vào ôm chầm và khóc. Nước mắt chan hòa sự nhớ nhung, yêu thương.cất giấu bấy lâu. Tiếng đồ vật rơi xuống, tiếng bước chân vội vã và sau đó là tiếng kêu xé lòng của người mẹ xa con gần 10 năm:
- Lam con....
-Mẹ.....
Cuộc đoàn tụ của gia đình sau bao năm xa cách tràn đầy nước mắt, sự vui mừng. Cả nhà họ cứ nói cứ kể cho đến khi hắn nhận được điện thoại của công ty âm nhạc Star gọi đến. Sau khi nghe xong, hắn và nó buộc phải lên đường đến công ty . Tuy hơi nuối tiếc nhưng gì cũng phả có lúc dừng, nó ngậm ngùi ra về và hứa với ba mẹ là sẽ đến thăm ông bà vào một lúc nào đó.
Công ty Star
- Chúng tôi có một suất học sang Mỹ để huấn luyện ca sĩ vừa vào nghề khoảng 5 năm . Hai anh chị suy nghĩ về ý kiến này xem sao. Đây là cơ hội duy nhất để dễ dàng bước chân vào nghệ thuật.
Vừa nghe xong, nó không suy nghĩ gì mà đăng kí giúp hắn. Còn hắn thì do dự thì ngạc nhiên về hành động của nó.
-Sao em...?
- Anh đã hứa với em điều gì nhớ không? Đến lúc thực hiện rồi anh à. Phải thành công mới được trở về đó.
Nhìn nó hắn bất lực gật đầu và hợp đồng được kí kết với hắn bắt đầu từ tuần sau. Rời khỏi công ty nó kéo hắn đi ăn mừng, bề ngoài nó vui vẻ tươi cười nhưng thật ra bên trong đang rất buồn. Và những ngày sau đó, nó cùng hắn đến trường xin bảo lưu học bạ để chuyển sang Mỹ tiếp tục học, cùng nhau đi mua đồ: quần áo, giày, mũ...Nó tranh thủ từng giây phút bên cạnh hắn để khi đi rồi, nó còn cái mà nhớ đến.
Quả thật thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái đã đến lúc hắn phải đi, nó phải sống một mình. Trên taxi, nó chỉnh sửa cổ áo cho hắn, dặn dò đủ thứ, nhìn nó như một cô vợ lo lắng thương yêu chồng mình. Hắn nhìn nó chằm chằm như muốn thu tất cả hình ảnh đẹp nhất của nó vào mắt mình. Chờ đợi để lên máy bay là khoảng thời gian nhanh nhất mà nó thấy, cái khoảnh khắc hắn vào phòng soát vé để vào phi trường thật là khó chịu. Nó muốn nhảy bổ vào ôm lấy hắn và giữ không cho hắn đi nhưng mọi thứ đang xảy ra là quyết định của nó mà nó phải mạnh mẽ. Qua cửa soát vé, hắn kéo vali nhìn về phía nó, còn nó cố mỉm cười chấn an hắn, tay giơ hiệu cố lên, rồi vẫy chào tạm biệt hắn, miệng nó cố nói "Em yêu anh, nhanh về đó".
Thấy hắn đã khuất, nó đi ra ngoài ghế chờ mà phịch xuống, nước mắt kiềm chế nãy giờ được dịp tuôn ra.
5 năm sau,
Nó hiện tại là sinh viên năm 3 khoa âm nhạc và là ca sĩ của công ty Star. 5 năm trôi qua, mỗi ngày nó đều hỏi những người trong công ty về tin tức của Huy, nó vui mừng khi hắn đã đạt khá nhiều giải thưởng về các cuộc thi âm nhạc ở Mỹ. Nó cũng được biết hắn đã ra 2 abum đầu tay của mình và sắp sửa hắn sẽ tham gia chương trình nào đó bên Mỹ và sẽ được công chiếu ở Việt Nam. Nó nóng lòng chờ đợi.
Hôm nay, nó đang chuẩn bị đi hát ở quán cafe Sớm thì cô quản lý chạy vào báo rằng, nó phải hủy vì chương trình của Huy sắp diễn ra trong 10 phút nữa. Tim nó như muốn nổ vụn ra, chạy nhanh đến màn hình tivi trong phòng hóa trang. Nó như muốn gào thét lên khi hắn đang đừng trên sân khấu rộng lớn, và hắn đã thực sự tỏa sáng trên sân khấu nghệ thuật Mỹ.
- Xin chào các bạn. Tôi nói các bạn Việt Nam có nghe không ạ? Hôm nay các bạn muốn nghe bài gì nào?...ồ nhiều bài quá...nhưng hôm nay tôi muốn mở đầu là một bài hát ,tôi dành tặng cho người tôi yêu nhất, là nguồn động lực để tôi bước vào thế giới nghệ thuật này. Đó là bài vợ yêu.
Nghe tên bài hát mà nước mắt nó tuôn ra, 5 năm, hắn vẫn không quên được nó, nó bây giờ đang rất hạnh phúc. Bài hát vang lên thì phía sau hắn, hàng loạt những tấm hình của nó và hắn 5 năm trước cũng hiện lên.
Này người anh yêu hỡi lại gần đây với anh
Anh sẽ nói ra tương tư từ bao lâu chôn dấu
Em có biết rằng từ khi ta thuộc về nhau
Với anh tìm một ngày buồn thật khó khăn.
Này người anh yêu hỡi ghé sát môi em lại đây
Anh sẽ trao lên đôi môi kia bao yêu thương nhé
Để yên nhé và vòng tay sau lưng anh ôm chặt đi
Thấy không con tim anh nói rất cần em.
Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa
Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu
Dù anh luôn biết sẽ thật khó đến ngày mà anh luôn mơ thầm.
Giọng hát đã lâu nó không được nghe, khuôn mặt này đã bao lâu không còn nhìn thấy nữa. Nó nhìn vào tivi miệng mấp máy " chồng yêu". Ngày lúc ấy, hai trái tim hòa nhịp đập, hướng đến nhau, tình yêu họ càng dâng cao. Cả hai bây giờ đang cùng chung một mơ ước tương lai sẽ chạm mặt nhau vào một lúc nào đó và khi đó cả hai sẽ không bao giờ xa nhau.
THE END.
HÚ HÚ HÚ......sau hai tháng không đụng chạm gì đến thì hôm nay lại đùng một cái fic end..một cái kết Nin đã đặt sẵn khi đang ở chap 4...m.n nhận xét giúp Nin nha.....cảm ơn m.n đã theo dõi fic này..*Cúi đầu*....