- Cậu không hiểu hay là cố tình không muốn hiểu vậy? Mình không muốn xấu xí trước cậu, vì mình thích cậu, Thanh à.
Long dần buông tay và xoay người nhỏ lại. Bây giờ, Thanh thật sự bất động trước câu nói của cậu. Nhỏ cảm thấy hạnh phúc và ấm lòng hẳn. Thấy nhỏ không có biểu hiện gì, cậu nằm lấy tay nhỏ, làm nhỏ giật mình
- L...o...n...g...à....m...ì..n..h....
Nhỏ lắp bắp nói, cậu khẽ cười. Nắm tay của nhỏ, cậu đặt lên ngực mình:
- Cậu cảm thấy nó đang đập nhanh không? Trước đây, nó thuộc về mình nhưng khi có cậu nó đã bị đành mất rồi. Nó đang loạn nhịp vì cậu đấy.
Hành động, lời nói của cậu làm nó đỏ ửng cả mặt. Nét ngượng ngùng của nhỏ cũng làm cậu xao xuyến. Tay còn lại cậu khẽ chạm vào khuôn mặt kia, đưa lên, bốn mắt nhìn thẳng nhau.
- Làm bạn gái mình nha.
- Mình....
- Cậu không cần trả lời ngay đâu.
Long thả tay từ mặt nhỏ xuống, nhưng chưa kịp thì đã bị giữ lại. Cậu ngạc nhiên nhìn nhỏ:
- Mình đồng ý.
Nói xong, nhỏ nhón gót hôn vào má cậu, rồi chạy đi. Long đứng người vài giây, ôm má, chạy theo nhỏ.
- Thanh ơi, chờ mình...
Và thế là một cặp đã xuất hiện trong tình cảnh rất chi là éo le nhưng họ đã rất vui khi đã trở thành một nửa của nhau.
Long bắt kịp được Thanh, ôm chầm lấy nhỏ. Thì bị hắn và nó vừa tan học bắt gặp:
-E hèm....
Giật bắn mình vì tiếng của nó , cả hai buông nhau ra, đỏ mặt ngượng ngùng. Và thế là nó và hắn lại bắt tay hợp tác nhau tiếp.
- Hai người bắt đầu khi nào? when? where? why? what? which? who?
- Stop...mày định lôi tiếng anh ra hết hả?
- Hì hì....tập trung vô vấn đề.
Nó nháy mắt với hắn, bắt được tín hiệu, hắn ho vài cái, chắp tay ra sau, mắt đảo liên tục, từ trên xuống dưới và ngược lại:
- Hai đứa mày bắt đầu từ khi nào?
- Ờ...thì...
-Thanh nói mau...
Nó đóng mặt ngầu, làm con bạn run bần bật nói hết ra luôn:
- Lúc nãy, trên sân thượng.#$%%%$@#$%%'....
Sau một hồi kể ra hết cả hai nắm tay nhau, đầu cúi xuống ngượng ngùng làm hai ngừơi kia muốn cũng không thể nói được họ
- Thôi được rồi, theo phong tục ngàn năm thì hãy tổ chức tiệc đi. Không thì sẽ bị xử như luật lệ giang hồ. Cho hai người chọn đó.
Bị nó uy hiếp như vậy dù cháy túi cũng phải chọn 1 thôi. Cả hai mặt buồn rượi nhìn nhau.
- Hai tui chọn cách một.
-Ồ...de...let go....
Nó nhảy dựng lên và nắm tay hắn kéo đi trước nhưng con mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của mọi người. Nó vẫn chưa nhận thức được hành vi của mình cho đến khi tới quán. Bà chủ từ trong đi ra mỉm cười với nó, và thốt ra một câu mà làm nó phải đứng hình:
- Nắm tay bạn trai vui quá ha? Cười mãi không ngậm miệng lại nỗi luôn mà.
- Ơ...
Lúc này nó nhìn xuống tay mình và nhìn lên, dập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai của hắn, làm nó ngượng hết chỗ nói. Cúi gầm mặt xuống, nó lí nhí:
- Xin lỗi nha, tôi cầm nhầm tay của cậu. Lúc đó tôi định kéo Thanh chứ không phải cậu đâu. ĐỪNG HIỂU NHẦM NHA.
Mấy câu đầu còn nói lí nhí, tự nhiên câu sau hét thật to làm mọi người ai cũng giật mình. Bây giờ, nó đang trưng bộ mặt rất chi là nai, tay thì nắm lại trước mặt, ra vẻ cầu xin. Trước bộ mặt cún con đấy, hắn cố gắng không bật cười. Bỗng Thanh và Long lù lù xuất hiện đập vai hắn:
- Mày chấp nhận đi.
- Thôi được rồi nể mặt hai người tôi miễn cưỡng chấp nhận đó nha.
Nghe câu nói của hắn, nó thở phào nhẹ nhõm, chả hiểu sao, nó không muốn hắn hiểu lầm chuyện này. Hay là vì nó đã thích hắn, nhưng không muốn ai biết.
" oa...oa...phức tạp quá đi" nó vò rối cái đầu của mình, thấy cảnh đó hắn cười rồi kéo vào trong quán. Đánh chén no nê, nó buông một câu ai cũng phải khiếp:
- Hôm nay, vì cả hai người đã cứu tôi một mạng, nên tôi đã không ăn hết sức đó.
Câu nói đó hình như trái ngược với thực tại thì phải. Một mình nó đã ăn hết hai tô bún riêu, 5 cái bánh bao, 3 trứng vịt lộn, 2 dĩa bắp xào, chả ram, ốc luộc... Ai đi qua cũng nghĩ là nó bị bỏ đói mấy năm vậy. Thật là....
Lắc đầu ngán ngẩm cách ăn của cô bạn thân mình, Thanh đứng dậy vào tính tiền, thì Long đã đứng dậy thanh toán xong xuôi rồi. Tất cả đừng dậy đi ra về, mà bà chủ buồn rượi. Vì sao ư? Vì khách Vip đã đi mất rồi,quả thật nó vào quán nào là quán đó mau đóng cửa sớm.
Kể từ khi rời quán, hắn cứ đi theo nó mặc cho nó cứ xua đuổi.
-Sao cậu cứ theo tôi hoài vậy? Về đi.
Kèm theo câu nói là hành động đẩy hắn đi. Mặc kệ nó nói và làm gì, hắn vẫn thản nhiên đi. Cho đến khi thấy nó dừng lại trước một căn nhà. Nhìn sơ thì đây là căn nhà hai tầng bình thường, khá nhỏ, được sơn màu xanh, xung quanh rất nhiều cây cảnh.
- Đến nhà của tôi rồi.
Nó bầm chuông và kèm theo hành động xua đuổi. Nghe tiếng chuông,một người phụ nữ trong nhà chạy ra, hình như là mẹ nó:
- Về rồi hả con? Cậu đây là ai?
Mẹ nó khựng lại khi thấy hắn bên cạnh nó. Thấy mẹ vậy, nó vội giải thích nhưng chưa nói gì thì bị hắn chặn lại:
- Bác Ngọc có phải bác Ngọc quản gia nhà Lam đúng không?
Mẹ nó nghe thế đã nhận ra hắn chính là Huy cậu bé ngày xưa, mặt bắt đầu biến sắc....