Cuộc Chiến Bản Thảo

Buổi chiều sau khi tan làm, các đồng nghiệp trong ban biên tập Mister Calitri ở lại tụ tập cùng nhau.

Chủ biên đã đặt một phòng tiệc buffet ở nhà hàng lẩu nướng hải sản ngay gần công ty, cả đám hồ hởi kéo nhau tới nhà hàng.

Còn Lan Ninh bị Bình Quả kéo đi lấy bánh gato, tuy rằng trước đó đã nghe cô nàng nói cả đám đã đặt một chiếc bánh gato rất to, nhưng sau khi tận mắt chứng
kiến, cô vẫn không nhịn được mà cảm thán quả thực to quá đi.

“Ban biên
tập có nhiều đồng nghiệp, hơn nữa cũng có vài tác giả tới góp vui, vì
vậy tôi đã đặt một chiếc bánh cỡ lớn nhất.” Bình Quả và Lan Ninh đứng
trước quầy thu tiền, đang chờ thợ làm bánh đóng gói xong chiếc bánh
gato, “Hơn nữa chiếc bánh này là bánh gato hai tầng, nếu như ăn không
hết còn có thể bôi lên mặt chủ biên một ít.”

Lan Ninh: “…”

Không ngờ cậu ta lại có oán niệm với chủ biên sâu như vậy đấy…

“Hôm nay
cũng có vài tác giả tới nữa sao?” Lan Ninh có chút hiếu kỳ, các tác giả
của Mister Calitri đều là những tác giả vô cùng nổi tiếng trong nước, có điều cô cũng chỉ mới gặp thầy Hạnh Tâm, nếu như có thể thừa cơ hội này
gặp thêm mấy vị nữa, vẫn rất đáng giá.

“Ừ, dù sao
nhất định cũng có mặt thầy Mười Chín Tai, vừa đúng hôm nay là ngày đến
hạn giao bản thảo của anh ta, cũng tiện thể nộp luôn cho tôi.”

“Ồ…” Vậy mấy vị tác giả lầy chưa nộp bản bản như thầy Hạnh Tâm, chắc hẳn không mặt dày đến tham dự đâu nhỉ?

Có điều chờ
sau khi cô và Bình Quả đến nhà hàng buffet hải sản, cô mới nhận ra mình
đã đánh giá thấp độ mặt dày của thầy Hạnh Tâm rồi.

Người đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon uống nước kia, không phải yêu tinh Hạnh Tâm thì còn là ai được nữa?.

“Thầy Hạnh
Tâm, hôm nay anh không ở nhà viết bản thảo à!” Lan Ninh nhìn dáng vẻ
thảnh thơi kia của anh liền tức giận, ngay cả bánh gato cũng không cầm
giúp Bình Quả nữa, cô phải đi giục bản thảo cái đã.

Ngôn Nho Ngữ cầm ly nước chanh thủy tinh trên tay, chậm rãi lắc qua lắc lại ly nước
hai cái, rồi mới ngước mắt lên liếc cô: “Không phải cô nói tôi không hay ra ngoài xã giao bạn bè đấy à? Tôi thấy cô nói rất có lý, tác giả không thể cắm đầu sáng tác cả ngày được, cũng phải ra ngoài đi lại một chút,
tiếp xúc với hơi thở của xã hội.”

Lan Ninh
cười ha ha mà nhìn anh: “Câu này chỉ những tác giả sáng tác bận rộn cả
ngày mới có tư cách nói thôi? Thầy Mười Chín Tai cũng đã giao bản thảo
rồi, còn bản thảo của anh đâu?”

Nghe đến
lượt mình bị điểm danh, thầy Mười Chín Tai rất tự nhiên chen chân vào
câu chuyện: “Hôm nay là sinh nhật của chủ biên, trong ngày đại hỉ thế
này, nhắc tới chuyện bản thảo quả thực là tổn thương người ta mà ~.”

Lan Ninh: “…”

Không nộp bản thảo đúng hạn mới càng làm tổn thương người khác ấy!

Cô đi đến
chỗ chủ biên đang đứng, kéo cô sang một bên: “Chủ biên, tại sao chị lại

mời thầy Hạnh Tâm! Tác giả chưa nộp bản thảo thì không có nhân quyền!”

Chủ biên
cười khổ hai tiếng: “Tôi đâu có mời anh ta, là Mười Chín Tai gọi anh ta
tới đó chứ, tôi cũng không thể đuổi anh ta về được.”

Lan Ninh
buồn bực vén tóc mái, bây giờ cô rất muốn về công ty cầm ngay một chiếc
Laptop tới đây, sau đó đặt trước mặt Hạnh Tâm, nói với anh không viết
xong bản thảo thì không được phép ăn cơm!

“Chủ biên, Lan Ninh, tới đây chụp một kiểu đi!” Tiểu biên Quan Bác của Mister Calitri đang cầm máy ảnh, vẫy vẫy tay với các cô.

Chủ biên vỗ
vỗ vai Lan Ninh, trấn an nói với cô: “Đi thôi, trước tiên phải lấp no
cái bụng đã, cô phải tin là nếu như hôm nay thầy Hạnh Tâm không tới, anh ta cũng không ngoan ngoãn mà ở nhà viết bài đâu.”

Lan Ninh: “… …”

Nhưng vừa nghĩ như thế quả là có cảm giác được an ủi, ha ha.

Lúc cả đám
chụp ảnh mấy vị tác giả cũng không muốn vào ống kính, tự động né ra xa,
nhóm biên tập chụp một kiểu cho có hình thức, rồi bắt đầu ăn như hổ như
sói.

Lan Ninh cầm lấy một con sò biển, còn chưa kịp đưa vào miệng, liền nghe Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh nói: “Cô tên là Lan Ninh?”

Lan Ninh: “…”

Không lẽ bây giờ anh ta mới biết tên cô sao?

“Giống tên một địa danh nào đó.” Lan Ninh còn chưa thở ra hơi, Ngôn Nho Ngữ lại thêm vào một câu.

Lan Ninh: “…”

Thực sự là chú nhịn được chứ thím thì không nhịn được.

“Vậy còn anh, Ngôn Nho Ngữ? Nghe giống tên mấy vị tri thức thập niên năm bảy mươi ấy.”

Ngôn Nho Ngữ thoáng chau mày, giọng nói rất nghiêm túc ngữ giải thích cho cô hiểu
như hôm bào chữa mình không mù đường: “Hi vọng chút trí tuệ của cô có
thể hiểu được, cái tên này của tôi là do ba mẹ tôi đặt, mà ba tôi cũng
là một phần tử tri thức từ những năm bảy mươi.”

Ngôn Nho Ngữ rất ít khi nhắc tới câu chuyện đằng sau về gia đình mình, vậy nên khi
Lan Ninh nghe thấy anh nhắc tới ba mình, thì theo bản năng mà hơi ngạc
nhiên.

“Được rồi
hai người đừng cãi nhau ầm ĩ nữa, sò biển mà nguội là ăn không ngon
đâu.” Bình Quả vừa xuất hiện giảng hòa, lại quay sang gắp cho Lan Ninh
thêm hai con sò biển. Lan Ninh cũng không nói gì với Ngôn Nho Ngữ nữa,
bắt đầu chuyên tâm ăn phần của mình.

Một đĩa thức ăn của nhà hàng này vô cùng nhiều, ngay cả món nướng cũng xếp đầy cả
khay, mà bây giờ trước mặt Ngôn Nho Ngữ đang đặt một chiếc khay hải sản
rất lớn. Cũng không biết là ai sắp xếp món ăn, khay hải sản bày rất bắt
mắt, ở giữa khay bày rất nhiều vỏ sò biển và cua, xung quanh lại xếp
những con tôm hùm to rất tươi ngon.


Lan Ninh
giải quyết xong đám sò biển, liền quyết định bắt đầu bóc tôm. Ngôn Nho
Ngữ cũng đang bóc tôm, thấy Lan Ninh cầm tôm lên còn cố ý liếc cô một
cái.

Lan Ninh
nhếch khóe miệng, làm sao, anh cho rằng đặt trước mặt anh thì tất cả đều là anh đấy à? Hôm nay tôi quyết định sẽ cho anh một bài học đáng đời.

Cô tự nhận
là bản thân mình bóc tôm vô cùng nhanh chóng thuần thục, giải quyết Ngôn Nho Ngữ chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mấy phút sau cô liền phát hiện
quả nhiên cô vẫn còn non lắm.

Một đĩa tôm
to như vậy, chưa đến năm phút đồng hồ đã bị hai người là cô và Ngôn Nho
Ngữ lột sạch, tôm trong bát của Ngôn Nho Ngữ đã xếp được một núi cao, mà trong bát cô chỉ mới được một phần ba.

Lan Ninh: “…”

Ngôn Nho Ngữ đắc ý nhìn cô nói: “Muốn so tốc độ tay với tôi? Cô có biết một tiếng tôi đánh tối đa được bao nhiêu chữ không?”

Lan Ninh: “…”

Tốc độ tay nhanh như vậy thì anh viết bản thảo đi! Bóc tôm cái mông tôi ấy!!

“Ha ha, thầy à, bóc nhanh quá cũng mỏi tay lắm đấy.” Lan Ninh cười nhạt trào phúng
một câu, rồi cầm lấy đũa bắt đầu ăn tôm. Ngồi ở bên cạnh Ngôn Nho Ngữ
nãy giờ Mười Chín Tai quay sang nhìn hai người với ánh mắt ngạc nhiên:
“Quan hệ của hai người đã tốt tới mức thảo luận với nhau cả tốc độ quay
tay và kinh nghiệm bóc tôm nữa cơ à?.”

“Phụt, khụ
khụ.” Lan Ninh bị sặc một ngụm nước, tuy rằng là chính cô nói từ bóc,
thế nhưng bây giờ thốt ra từ miệng người khác, vẫn cảm thấy hơi lúng
túng.

Ngôn Nho Ngữ im lặng cầm đũa lên, bắt đầu ăn tôm.

Mười Chín
Tai huých một cái vào tay anh, giọng nói có chút ám muội: “Mau mau tìm
một cô bạn gái đi, có bạn gái thì cũng không cần tự quay (tay) nữa
đâu.”

Lan Ninh: “…”

Mẹ nó quả thật càng khiến người ta lúng túng hơn, cô vừa mới mở miệng nói một câu thôi tại sao lại thành nghĩa đen tối như này?

Nhất định là học thói xấu của Đại Thanh đây mà.

Ngôn Nho Ngữ vẫn rất bình thản tự nhiên ăn tôm, cứ như người vừa bị trêu chọc kia không phải là anh vậy.

“Đến đến đến đây, cắt bánh gato nào!” Tiểu biên tập Quan Bác kêu gọi mọi người lại
gần, mở hộp bánh gato. Bình Quả vừa cắm một ngọn nến lên, vừa lo lắng:
“Ăn bánh gato sớm thế, chút nữa không ăn hết đống thức ăn kia không phải lãng phí lắm à.”

“Cô cũng

khiêm tốn với sức chiến đấu của mình quá đấy.” Một nam đồng nghiệp ngồi
bên cạnh trêu chọc, Bình Quả liền quay sang tặng anh ta một cái nhìn xẹt điện.

Cô cắm ngọn
nến là con số mười bảy, chuyện này rất được chủ biên quan tâm: “Cảm ơn
mọi người, chúc sinh nhật tuổi mười bảy của tôi vui vẻ ~!”

Mọi người
cười vang đều ngầm hiểu ý, trước khi chủ biên thổi tắt nến, đã ước
nguyện một mong ước trong ngày sinh nhật của mình: “Hi vọng năm nay tất
cả các tác giả đều sẽ giao bản thảo đúng hạn, đặc biệt là thầy Hạnh Tâm
nhé.”

Nhóm biên
tập cười vang, tuy rằng Ngôn Nho Ngữ bị điểm danh, nhưng anh vẫn dùng
chiêu mặt dày thần chưởng mà chống lại sự công kích của dư luận.

Cắt bánh
gato xong mọi người lại bắt đầu chiến đấu với đồ ăn, tối nay cả đám ăn
hơn ba tiếng mới xong, đến cuối cùng không chỉ thức ăn trên bàn hết
sạch, mà ngay cả chiếc bánh gato hai tầng cũng không còn sót một vụn
bánh.

Không thể dùng bánh gato bôi lên mặt chủ biên, Bình Quả có vẻ rất đáng tiếc.

Bởi vì hôm
sau còn phải đi làm, mọi người cũng không dám đi tăng hai, cả đám đứng
ngoài cửa lớn nhà hàng chuẩn bị mỗi người đi một ngả.

Có người có
xe, có người có ông xã tới đón, còn có người lại ở gần công ty, mọi
người đều không lo về khuya. Lan Ninh nhìn đồng hồ, tuy rằng đã tương
đối muộn rồi, nhưng vẫn còn tàu điện ngầm.

Cô đang
chuẩn bị xin đi nhờ xe ra ga tàu, chủ biên liền kéo tay cô mà nói với
Ngôn Nho Ngữ: “Thầy Hạnh Tâm, anh đưa Lan Ninh về nhé, nhà hai người
cùng hướng mà, để con gái một mình về nhà muộn như vậy cũng không an
toàn.”

Lan Ninh ngạc nhiên một chút, vội vàng nói: “Không sao, tôi sẽ đi tàu điện ngầm nếu không…”

“Đi thôi.”
Cô còn chưa nói hết câu, Ngôn Nho Ngữ đã đi về hướng bãi đỗ xe. Chủ biên đẩy cô một cái, ra hiệu bảo cô đuổi theo, Lan Ninh không thể làm gì
khác hơn là bất đắc dĩ đi theo anh.

Ngôn Nho Ngữ hai tay đút trong túi áo khoác màu xám, dừng lại trước chiếc xe Jaguar [1] màu bạc. Khi Lan Ninh nhìn thấy chiếc Jaguar thì vô cùng bất ngờ, hóa ra con xe này là của thầy Hạnh Tâm.

[1] Xe Jaguar:

Ngôn Nho Ngữ mở cửa xe, Lan Ninh nhắm mắt ngồi lên. Chắc hẳn là ngồi trong một không gian kín thế này khiến cô có chút ngại ngùng, cô cài một lúc lâu cũng
không thắt xong dây an toàn.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng người sang, kéo dây an toàn cài vào móc, vang lên “tạch” một tiếng

Lan Ninh: “…”

Ngôn Nho Ngữ khởi động xe, từ từ nói: “Nếu mắt không tốt thì đeo kính đi.”

Lan Ninh thở ra một hơi, nói: “Tôi đeo kính sát tròng.”

“Vậy chắc chưa đủ độ đâu.”

Lan Ninh: “…”

Thôi đi, cô cũng không muốn cãi nhau với anh nữa.

Theo địa chỉ Lan Ninh nói Ngôn Nho Ngữ lái xe đến cửa nhà Khúc Đồng, sau đó có chút
bất ngờ mà nhìn khu chung cư sang trọng trước mắt: “Cô sống ở đây sao?”


“Tôi không thể ở đây sao?” Lan Ninh hỏi ngược lại.

Ngôn Nho Ngữ chau mày tính toán: “Tiền thuê trọ nhà này hẳn là rất đắt”.

Lan Ninh nhìn anh cười: “Thầy à, anh phải tin trên thế giới này vẫn có người tốt.”

Ngôn Nho Ngữ cười một tiếng chế nhạo cô: “Trên thế giới này không có ai tự nhiên đối xử tốt với cô cả.”

“… Vậy hôm nay anh cho tôi đi nhờ xe là có mưu đồ gì?”

“Có thể cho tôi nợ bản thảo thêm vài ngày nữa không?”

“Vào rừng mơ mà ngủ!” Lan Ninh cởi dây an toàn, cũng không thèm quay đầu chào anh mà xuống xe luôn.

Qua cửa sổ xe Ngôn Nho Ngữ nhìn bóng lưng của cô dần biến mất trong màn đêm, anh khẽ cười mỉm rồi lái xe rời đi.

Ngày hôm sau vẫn là một ngày làm việc bình thường, chắc hẳn vì đêm qua ăn chơi điên
cuồng, cho nên sáng nay Lan Ninh dậy muộn hơn so với mọi ngày, cũng
không kịp ăn bữa sáng. Cô đem sữa chua cùng bánh mì tới công ty, vừa ăn
vừa đăng nhập QQ.

Vừa mới đăng nhập, liền phát hiện khung chat của Trời Xanh Mây Trắng đang sáng. Ồ, lẽ nào cậu ta đã sửa bản thảo xong rồi?

Cô click vào khung chat của anh, đọc tin nhắn anh vừa gửi.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên biên, tôi thấy trên weibo của Mister Calitri vừa đăng ảnh ban biên tập, người mặc áo gió màu hồng kia là chị phải không? φ(≧ W≦*)φ

Súp Lơ: Sao cậu biết? _(:3″ ∠)_

Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Trời Xanh Mây Trắng——

Trời Xanh Mây Trắng: Căn cứ vào thông tin trên QQ của chị và cách nói chuyện của chị nữa,
trong lòng tôi đã phác hoạ được chân dung chị, nhìn tấm ảnh, tôi cảm
thấy cô gái mặc áo gió kia phù hợp với phong cách giản dị của chị, vì
vậy suy đoán người đó là chị o(n_n)o~

Súp Lơ: … Mấy người viết tiểu thuyết trinh thám như cậu, có phải bình thường cũng hay thích suy luận người khác phải không?:)

Trời Xanh Mây Trắng: ^_^

Trời Xanh Mây Trắng: Thật ra nguyên nhân chính là, tôi cảm thấy cô gái ấy là xinh nhất [ thẹn thùng ]

Súp Lơ: … Miệng dẻo như thế, trong trường có không ít em gái theo đây mà:)

Trời Xanh Mây Trắng: FA ~ xin đừng xát muối vào lòng em. QAQ

Trời Xanh Mây Trắng: Có điều buổi tối con gái ăn nhiều như vậy sẽ dễ mập lắm nhé ^_^

Lan Ninh: “…”

Thiên thần nhỏ cũng biết nói ngọt đấy nhỉ?

Súp Lơ: Yên tâm đi, tôi luôn vận động hàng ngày để tiêu hao calo thừa:)

Trời Xanh Mây Trắng: Σ(°△°)︴Vận động gì cơ? Biên biên, lẽ nào cô không phải FA?

Lan Ninh: “…”

Độ bỉ và độ bựa được cả đôi~.

Súp Lơ: Làm sao cậu suy luận ra tôi là FA hả?

Trời Xanh Mây Trắng: Đây không phải tôi suy luận, trước đây trên mạng đã có số liệu thông kê rõ ràng, trong những nghề dễ ế nhất, thì biên tập viên đứng đầu bảng
luôn. (⊙v⊙)

Súp Lơ: ……

Súp Lơ: Tốt nhất cậu vẫn nên chuyên tâm viết bản thảo đi. [ bái bai ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận