Cuộc Chiến Bản Thảo

Sau khi qua cơn xúc động, Lan Ninh mới nghiêm túc kiểm tra tệp bản thảo Ngôn Nho Ngữ gửi vừa nãy.

Quyển tiểu
thuyết này là cuốn thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên, có tên là
“Tin nhắn tử vong”, trước tiên cô kiểm tra số lượng từ, mới phát hiện
bản word này chỉ được hơn mười vạn chữ.

… Hả? Lẽ nào quyển sách này lại ngắn vậy sao? Trước đây quyển nào của thầy Hạnh Tâm cũng tầm khoảng hai mốt hai hai vạn chữ mà.

Lan Ninh dường như có một dự cảm không lành trong lòng, cô gõ phím cách hai lần, nhảy xuống trang cuối cùng kiểm tra qua.

…… Quả nhiên vẫn chưa hết!

Cảm giác vui sướng nãy giờ bỗng chốc tan thành mây khói, cô tức giận đăng nhập QQ,
cố gắng kìm nén sự cáu giận trong giọng điệu của mình: “Thầy, có phải
anh gửi thiếu bản thảo cho tôi không? “

Cô vốn cho rằng Ngôn Nho Ngữ không còn online, nhưng lần này anh lại nhanh chóng nhắn tin cho cô.

Hạnh Tâm: Đâu có.

Súp Lơ: Nhưng vừa rồi tôi kiểm tra bản thảo, mới chỉ có một nửa, đoạn sau đâu?

Hạnh Tâm: Chưa viết xong mà

Lan Ninh: “…”

Súp Lơ: Anh đang đùa tôi đấy à?

Hạnh Tâm: Tôi cũng không muốn gửi bản thảo nửa vời thế này cho cô nhưng cô nói
nếu ngày mai cô không lấy được bản thảo, cô sẽ treo cổ trước cửa nhà
tôi, tôi sợ thật đấy!!!.

Lan Ninh: “…”

Sao không dọa chết anh luôn đi!

Súp Lơ: Anh có tin ngày mai tôi và chủ biên cùng treo cổ trước cửa nhà anh không?[ chửi bới ][ chửi bới ][ chửi bới ]

Hạnh Tâm: Nửa sau của bản thảo tôi thực sự chưa viết xong, hơn nữa còn có chỗ tôi cần phải sửa lại. Trước tiên ngày mai cô hãy dùng mười vạn chữ này lấy
lòng chủ biên đi.

Súp Lơ: ………

Hạnh Tâm: Có mười vạn chữ dù sao cũng tốt hơn là không chữ nào.

Súp Lơ: …

Cũng đúng

Lần thứ hai trong ngày cô leo lên weibo, đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á” đăng thêm một status nữa ——

Mới được một nửa.


Mấy người bạn chúc mừng cô ở status vừa nãy, thì nay dồn dập chạy đến status mới này cười ha ha ha không ngừng.

Lan Ninh
xuống dưới lầu công ty mua cơm hộp, cũng không có ý định về nhà sớm như
thế, cô liền mang hộp cơm lên phòng mở máy tính đọc bản thảo vừa nhận.

Tuy rằng
bình thường cô vừa nghe thấy hai chữ Hạnh Tâm, thì liền có cảm giác đau
đầu nhức óc, nhưng một khi đã đọc tiểu thuyết của anh, lại không thể
kiềm chế mà bị quyến rũ thu phục bởi ngòi bút của anh.

Đa số các
tác giả truyện trinh thám đều đắp nặn một mẫu nhân vật chính vô cùng
kinh điển trong tác phẩm của mình, dưới ngòi bút của Hạnh Tâm, Ngô Dạng
cũng được coi là một người như vậy.

Anh thích
mặc một chiếc áo gió dài màu vàng, tóc tai luôn rối bù, thậm chí còn đi
dép lê đến hiện trường vụ án. Nhưng chỉ một hình tượng đơn giản như vậy, lại trở thành nam thần trong lòng rất nhiều độc giả.

Trong giới
độc giả vẫn lưu truyền một câu trả lời rất hợp lý, họ nói rằng sở dĩ
thầy Hạnh Tâm đặt tên cho hệ liệt này là ” An Nhiên “, bề ngoài thì vì
bắt nguồn từ việc Ngô Dạng mở quán internet tên “An Nhiên”, nhưng nếu
đặt trong mối quan hệ với nhân vật Ngô Dạng, thì sẽ phát hiện ra Hạnh
Tâm đang muốn ám chỉ số phận của nhân vật chính xuyên suốt hệ liệt này,
bất luận anh phải đối mặt với tình huống nguy hiểm cỡ nào, cuối cùng
cũng sẽ luôn bình an vô sự.

Trước đây
Lan Ninh cũng nghĩ như vậy, dù sao tác giả muốn mở bàn tay vàng cho
nhân vật chính cũng không quá đáng cho lắm, hơn nữa quả thực trong rất
nhiều thời khắc nguy hiểm trước đó Ngô Dạng vẫn có thể chuyển nguy thành an. Nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc với Ngôn Nho Ngữ, cô vô cùng lo lắng anh sẽ giết chết Ngô Dạng ở quyển cuối cùng của hệ liệt này.

Dù sao logic của quái nhân thì người bình thường cũng không đoán nổi.

Cô đang đọc truyện rất say sưa ngon lành, đột nhiên bác bảo vệ gọi một tiếng: “Con bé này, còn không mau tan làm?”

Lan Ninh
nhìn đồng hồ, cũng hơn tám giờ tối rồi, cô gói hộp cơm đã ăn hết vứt tạm vào trong túi xách, nói với ra với bác bảo vệ: “Cháu xuống ngay đây ạ,
làm phiền bác quá.”

Sau khi gửi
bản thảo của Hạnh Tâm vào QQ và email cho chủ biên, Lan Ninh mới thoát
khỏi QQ. Hôm nay cô chưa đọc hết, để ngày mai tới công ty sớm một chút
rồi đọc nốt vậy.

Ngày hôm sau cô đúng là người tới công ty sớm nhất, sau khi đọc nốt chỗ bản thảo còn lại, Lan Ninh lòng như lửa đốt mà gửi tin nhắn cho Hạnh Tâm: “Thầy!
Đoạn sau đâu? Hung thủ đến cùng là ai? Tin nhắn mà nạn nhân để lại có ý
nghĩa gì?”

Một lát sau, Hạnh Tâm mới nhắn lại cho cô: “Lẽ nào cô cũng là fan của tôi?”


Lan Ninh: “…”

Không biết tại sao, cô cảm thấy nếu bây giờ mình thừa nhận là fan của anh thì sẽ là một sự xỉ nhục. =))))

Súp Lơ: Thầy, sáng sớm thế này anh đã online?

Hạnh Tâm: Sáng sớm thế này cô đã tới công ty đọc bản thảo của tôi, còn không chịu thừa nhận là fan của tôi?

Lan Ninh: “…”

Hạnh Tâm: Muốn tôi kí tên cho không?

Lan Ninh: “…”

Ham muốn giết người quả thật không kìm nén được nữa, cô rất muốn cho anh một trận.

Súp Lơ: Tôi đoán nét ngang trong chữ đầu tiên kia ám chỉ chữ “Dương” hoặc
“Vương” có đúng không? Hung thủ là Dương Nghị hoặc là Vương Duyệt?

A có điều dễ như vậy thì quá đơn giản rồi.

Súp Lơ: Nếu không thì là Liêu Tư Tư, tên tiếng anh của cô ấy là Tiffany

Ờm, viết tiếng anh là bởi vì viết nét ngang trong chữ T còn đơn giản hơn chữ Liêu!

Hạnh Tâm: Tại sao nhất định nét ngang đó phải là tên người?

Súp Lơ: Bởi vì trước khi chết không phải nạn nhân sẽ muốn nói cho mọi người
biết kẻ giết mình là ai sao? Thông thường họ luôn muốn viết tên hung thủ chứ? Hơn nữa tin nhắn này lại chỉ có mỗi một nét ngang, lượng thông tin quá ít, nếu như người chết viết thêm vài nét nữa thì khả năng tôi đoán
ra hủng thủ sẽ cao hơn.

Hạnh Tâm: Cô có biết muốn tạo không khí hồi hộp, thì kỹ xảo các tác giả thường dùng nhất là gì không?

Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi gõ bàn phím: “Đánh lạc hướng?”

Đánh lạc
hướng thường là một thủ pháp dễ thấy nhất, cũng là thủ pháp mà khá
nhiều tác giả thường sử dụng. Có thể nói trong mỗi tác phẩm trinh thám
thì không thể thiếu những đoạn tác giả cố ý đánh lạc hướng người đọc.
Chỉ có điều thủ pháp này được sử dụng quá nhiều, độc giả cũng được trải
nghiệm nhiều lắm rồi, ngược lại nó thường trở thành đề tài để mọi người
cùng lôi ra chế nhạo ——

Người có khả năng là hung thủ nhất thì chắc chắn không phải hung thủ.

Lan Ninh gõ lại câu này gửi cho Hạnh Tâm, anh nhanh chóng nhắn tin lại cho cô.

Hạnh Tâm: Bây giờ tầm mắt của độc giả cũng cao hơn so với trước đây, quả thực đã
hình thành hiện tượng như cô nói. Nhưng thủ pháp này không phải vấn đề
chính, quan trọng ở chỗ mỗi tác giả vận dụng nó như thế nào.


Súp Lơ: À, ý của anh là đánh lạc hướng cũng chia cấp cao cấp thấp ấy hả?

Hạnh Tâm: Đề nghị cô đọc lại ‘Cộng sinh’ của tôi lần nữa, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đấy.

Lan Ninh: “…”

Hạnh Tâm: Cuối cùng cũng chịu nhận là fan của tôi?

Súp Lơ: … Thầy, nửa bản thảo còn lại bao giờ anh mới giao được? o(n_n)o~

Hạnh Tâm quả nhiên không nói gì nữa.

Lan Ninh lại gõ: “Thầy, bây giờ anh đang ở đâu?”

Hạnh Tâm: →_→

Hạnh Tâm: Hôm qua tôi về nhà rồi, nhưng hôm nay cô đừng đến tìm tôi, tôi mệt lắm, còn chưa được nghỉ ngơi đây, cô có đến phá cửa tôi cũng không ra đâu.

Lan Ninh bĩu môi, nghĩ lại anh đi chơi xuân lâu như vậy, chắc là cũng mệt mỏi lắm
rồi, cuối cùng quyết định cho anh nghỉ một ngày.

Súp Lơ: Vậy ngày mai tôi sẽ đến nhà anh. o(n_n)o~

Hạnh Tâm: ……

Cũng gần đến giờ làm việc, các đồng nghiệp cũng lác đác theo nhau đến hết rồi, tối
hôm qua chủ biên đã xem tin nhắn Lan Ninh gửi. Hôm nay vừa vào phòng đã
truy hỏi cô nửa bản thảo còn lại bao giờ mới giao được.

Lan Ninh chỉ có thể đem nguyên xi hiện trạng lời Hạnh Tâm nói đưa lại cho cô xem,
thấp thỏm ngồi ngóng một lúc, rốt cục cũng nhận được tin nhắn của chủ
biên: “Nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cô thêm một tuần, thứ hai tuần sau
nhất định phải lấy được hết bản thảo, bằng không chúng ta nhất định
không đủ thời gia để sách được ra mặt vào tháng năm sắp tới. Nửa bản
thảo này tôi xem xong sẽ bắt đầu chỉnh sửa trước vậy.”

Súp Lơ: Được _(:3″ ∠)_

Súp Lơ: Đúng rồi, bản thảo của Trời Xanh Mây Trắng chị đã đọc chưa?

Chủ biên có
thể đang đọc bản thảo của Hạnh Tâm, nên hơn nửa ngày sau mới nhắn lại
cho cô: “Tôi chưa đọc, bản thảo trong tay tôi còn một đống kìa, tuần này sẽ dành thời gian đọc hết”.

Súp Lơ: Được.

Sau khi kết
thúc một ngày làm việc bận rộn, Lan Ninh về đến nhà thì không muốn động
đậy nữa. Cô tùy tiện làm một bát mì, rồi ôm vào phòng ngủ, rút quyển
‘Cộng sinh’ trên giá sách xuống.

Cuốn tiểu
thuyết này Hạnh Tâm đã viết từ ba năm trước. Trong vòng ba năm qua anh
cũng chỉ xuất bản duy nhất một truyện, vì vậy lần này khi bắt đầu viết
quyển thứ tư trong hệ liệt trinh thám An Nhiên, thì càng nhận được sự
quan tâm từ dư luận.

Cô mở sách ra, vừa ăn mì vừa đọc.

Nữ chính Tô
Hàm Thanh trong ‘Cộng Sinh’ là tình nghi quan trọng trong một vụ án giết người, nhưng cô ta lại là một người có chứng bệnh đa nhân cách. Bốn
tầng nhân cách, một người điềm đạm nhút nhát, một kẻ ít nói, một kẻ bạo

lực quái lạ, và một người tâm tư kín đáo nhưng tính cố chấp rất mạnh.
Cảnh sát cho rằng cô cố ý giả vờ mình có bệnh đa nhân cách, muốn mượn
nguyên nhân bệnh tật mà thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, nhưng
khổ nỗi lại không tìm được chứng cứ. Cuối cùng Ngô Dạng phí không ít tâm tư, giúp đỡ bọn họ tìm được sơ hở của cô ta, đưa ra bằng chứng chứng tỏ Tô Hàm Thanh không hề có bốn nhân cách, và chính bản thân Tô Hàm Thanh cũng đã thừa nhận điều này.

Nội dung câu truyện phát triển tới đây đã là một câu truyện vô cùng đầy đủ và đặc
sắc rồi, nhưng đó không phải câu truyện chính Hạnh Tâm muốn nói tới.

Tô Hàm Thanh thực sự không hề có bốn nhân cách, cô chỉ có hai nhân cách. Nhân cách
chính là điềm đạm nhút nhát, nhân cách thứ hai là tâm tư kín đáo, lực cố chấp rất mạnh, những nhân cách bạo lực và ít nói kia, đều là nhân cách
chính giả vờ ngụy tạo mà thôi. Cô ta biết mình đã giết người cũng cảm
nhận được ham muốn giết người mãnh liệt của nhân cách thứ hai. Nhưng cô
không khống chế nổi nó. Số lần nhân cách thứ hai xuất hiện lại ngày càng nhiều, cô ta sợ cuối cùng con người này sẽ trở thành một kẻ điên cuồng
giết người.

Vì vậy cô ta muốn tống mình vào ngục.

Cách này cô
đã nghĩ rất lâu. Cô ngụy trang mình thành người có bốn nhân cách, xuất
hiện trong tầm mắt của cảnh sát. Cô biết trước mặt Ngô Dạng, cô nhất
định sẽ để lộ sơ hở, chỉ cần có thể phủ định hai nhân cách giả do cô tự
tạo ra, nhân cách thứ hai đang thực sự tồn tại kia, cũng có xác xuất
biến mất được là rất cao

Cuối cùng cô đã thành công, còn Ngô Dạng đến cuối cùng có phát hiện ra chuyện kỳ
thực cô chỉ có hai nhân cách hay không, Hạnh Tâm cũng không đưa ra đáp
án rõ ràng trong cuốn truyện đó.

Lan Ninh cầm sách ngồi ở đầu giường, trầm tư suy nghĩ.

Đây chính là thủ pháp đánh lạc hướng của thầy Hạnh Tâm sao? Trong ‘Cộng sinh’ anh đã bắt đầu đánh lạc hướng người đọc ngay từ đầu câu truyện rồi.

Vì vậy ‘Tin nhắn tử vong’ cũng đánh lạc hướng độc giả ngay từ đầu sao?

Lan Ninh suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được manh mối gì, cuối cùng cô quyết định tắm rửa rồi đi ngủ. Cả đêm đó cô nằm mơ về rất nhiều vụ án giết người,
khi đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô giật mình một cái mà tỉnh lại.

Lau lớp mồ hôi lạnh trên trán, Lan Ninh nhỏm người ngồi dậy.

Cô cảm thấy sau này trước khi ngủ tốt nhất đừng đọc sách của Hạnh Tâm thì tốt hơn.

Vừa mới vòng áo qua cổ, trong đầu cô đột nhiên lóe sáng một ý tưởng, quả thực như vừa được khai sáng đầu óc.

Cô lấy di
động tới, bắt đầu nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ qua Wechat bằng nick của
biên tập. Trước đây cô đã bắt anh add wechat của cô vào, tuy rằng sau đó cô mới biết bắt anh thêm bạn với cô cũng không có tác dụng gì.

Lan Ninh: Tôi nghĩ ra rồi! Cách đánh lạc hướng trong câu truyện này chính là nét
ngang đó căn bản không phải do người chết để lại, mà do hung thủ viết
lên! Tôi nhớ ra trước đó có một chi tiết nhỏ đã ám chỉ manh mối này, sau đó…

Lan Ninh phân tích bla bla một đoạn dài rồi gửi cho Ngôn Nho Ngữ.

Cũng không
lâu lắm, Ngôn Nho Ngữ nhắn tin lại cho cô: “Tổng cộng là 653 chữ, với
tốc độ đánh máy của cô, chắc là bắt đầu sáng tác từ năm giờ sáng đấy
nhỉ?”

Lan Ninh: “…”

Vậy anh còn đếm bao nhiêu chữ làm gì?, Có phải rảnh rỗi quá rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận