Cuộc Chiến Bản Thảo

Lan Ninh
thoát khỏi Weibo, bấm số gọi điện thẳng cho Ngôn Nho Ngữ. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng, anh cũng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì? Tôi
đang chuẩn bị thu dọn hành lý.”

Lan Ninh: “…”

Mẹ nó, anh ta đi thật đấy à?!

Cô tức muốn bùng cmn cháy luôn rồi: “Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao một người mù đường lại cứ nóng lòng muốn đi du lịch thế?!”

Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, sau đó anh cúp điện thoại.

Lan Ninh: “…”

Cô nhanh
chóng gọi điện lại lần nữa, may là đối phương vẫn nhận cuộc gọi. Lần này không đợi Ngôn Nho Ngữ mở miệng, Lan Ninh liền giành quyền nói trước:
“Tôi xin được nói lại lần nữa, tại sao người tự nhận mình có cảm giác về phương hướng không tốt, nhưng lại cứ thích đi du lịch vậy?”

“Cảm giác về phương hướng không tốt chỉ giới hạn với những nơi tôi chưa từng đặt
chân tới, còn những nơi tôi đã từng đi qua thì nhất định sẽ nhận ra
phương hướng.” Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng nói xong câu đó thì lại cúp điện
thoại.

Lan Ninh: “…”

Thầy à, có phải anh tự tin vào bản thân quá không?!

Nhưng đã có
bài học thất bại lần trước, Lan Ninh chỉ lo Ngôn Nho Ngữ lại bặt vô âm
tín biến mất giữa biển người mênh mông, cô phải mau chóng gọi điện thoại cho chủ biên, báo cáo tình huống này.

Sau khi chủ
biên nghe xong, chỉ nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho cô: “Ngày mai cô
đi theo anh ta đi, muộn nhất là thứ ba, tôi muốn thấy cô cầm bản thảo
đại thắng trở về!”

Lan Ninh: “…”

Như vậy có phải nếu cô không có bản thảo, thì cũng không cần trở về nữa sao?

Tàu điện
ngầm còn chưa tới bến cô đã xuống rồi, trên đường đi cô gọi điện cho
Bình Quả, cô quyết định sẽ giao hợp đồng của Trời Xanh Mây Trắng cho
Bình Quả, dặn cô nàng thứ hai nhớ mang tới công ty.

Bình Quả đã biết ngọn nguồn câu chuyện, cô nàng vừa nhận hợp đồng, vừa cảm thông mà vỗ vỗ vai Lan Ninh.

Lúc Lan Ninh về đến nhà cũng gần mười giờ rồi, Khúc Đồng còn chưa ngủ, nghe thấy
tiếng mở cửa, liền hưng phấn chạy ra: “Chị Lan Ninh, ngày mai có lễ hội cosplay, chị đi với em nhé?!”

Lan Ninh lê tấm thân uể oải về phòng: “Sáng mai chị cô phải vào rừng sâu núi thẳm tu hành rồi.”

Trên đầu Khúc Đồng hiện một hàng dấu chấm hỏi, rừng già? núi thẳm? tu hành?

Cô thấy Lan
Ninh dường như rất mệt mỏi, đến cả bộ âu phục hải tặc cô cố ý mặc trên
người chị ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cô nàng bùi ngùi nắm chặt tay cô động viên: “Tuy rằng thời đại này không cho phép tu hành, nhưng em vẫn
mong chị có thể tu thành chính quả!”

“… Cám ơn.”

“Vậy bao giờ chị mới về?”

“Có thể là thứ ba, có thể… là không về được nữa.”

Khúc Đồng: “…”

Là vì… độ kiếp thất bại sao?

Lan Ninh
không còn sức mà giải thích cho Khúc Đồng nữa, cô lết tấm thân nặng nề
về phòng. Sau khi tháo mái tóc đuôi ngựa, thì ngả người xuống giường,
mái tóc dài đen bóng tức thì trải xuống lớp chăn phía dưới.

Cứ nằm thả
lỏng người một hồi lâu, rồi đột nhiên bật người dậy, đi tìm chiếc túi du lịch nhỏ nằm trong tủ quần áo mà bắt đầu công việc chuẩn bị hành lý.

Lần này không thành công cũng sẽ thành nhân, cô không tin cô không trị được căn bệnh lầy lội của ai kia!

Ngôn Nho Ngữ nói sẽ vào rừng sâu núi thẳm tìm cảm hứng, thế nên đúng giờ anh liền
chuẩn bị xuất phát. Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, anh đã cầm theo
một chiếc túi du lịch, đẩy cửa ra ngoài chuẩn bị lên đường.

Ai ngờ vừa mới bước ra mở cửa, liền nhìn thấy một người khác cũng đang cầm túi du lịch đứng kia, là Lan Ninh.

Lan Ninh cười với anh, mở miệng nói: “Thầy, tôi chờ anh lâu rồi đấy nhé.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, bây giờ mới sáu giờ năm phút, tức là năm giờ hơn cô đã đứng canh trước cửa nhà anh sao?

“Không ngờ cô lại yêu tôi cuồng nhiệt như vậy.” Ngôn Nho Ngữ cười chế nhạo mà nhìn cô.

Lan Ninh mặt không biến sắc nói: “Tôi không hy vọng nửa bản thảo còn lại ấy sẽ trở thành tuyệt bút của anh.”

“Cô nam quả nữ cùng tôi vào rừng sâu núi thẳm, cô không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải anh nói tôi tay không đánh nhau với mấy tên lưu manh cũng không thành vấn đề sao?”

Ngôn Nho Ngữ khẽ cười nhưng cũng không nói gì nữa, sau khi khoá cửa liền đi xuống lầu.

Lan Ninh
theo sát sau lưng anh, chỉ lo anh sẽ bỏ rơi cô giữa đường. Hai người đi
tới gara, Lan Ninh nhanh chóng nhận ra chiếc xe Jaguar màu bạc của Ngôn
Nho Ngữ.

“Lên xe đi.” Anh đem túi hành lý để xuống ghế sau, rồi mở cửa ghế lại chính, ngồi xuống.

Lan Ninh
cũng theo anh ngồi xuống ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, trong tay
còn ôm túi hành lý. Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi không
nói gì mà bắt đầu lái xe ra ngoài.

Sáng sớm sáu giờ hơn, cả thành phố vẫn còn đắm mình trong bóng tối, chỉ có ánh đèn
ven đường tỏa ra một chút ánh sáng. Trong lòng Lan Ninh vẫn có cảm giác
không an lòng, tuy rằng đối với cô mà nói Ngôn Nho Ngữ cũng không được
coi là người xa lạ, nhưng hai người mới quen nhau cũng chưa được bao
lâu.

Cô nhìn cảnh sắc ven đường, hỏi anh: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”

“Đã nói rồi
là rừng sâu núi thẳm.” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ mang theo chút ý cười, không phải cô ấy nói mình có thể đánh cả lưu manh sao, hóa ra vẫn biết
lo lắng cơ đấy, “Chúng ta sẽ đi ba, bốn tiếng đường xe, hi vọng cô đã ăn sáng rồi.”

“Không cần
anh lo lắng, tôi có mang theo đồ ăn.” Cô ngồi ở ghế lái phụ còn sợ đói
bụng sao, ngược lại anh đang lái xe dù có đói cũng không ăn được.

Sau khi xe
đi được một lúc, Lan Ninh liền bắt đầu có chút buồn ngủ. Sáng nay cô bò
dậy từ rất sớm, đến bây giờ thật sự là không chịu được nữa. Cô khẽ
lắc đầu, để mình tỉnh táo lại. Nếu như cô ngủ say quá không chừng sẽ bị
anh vứt ở đâu đó, tốt nhất cô nên nhìn thẳng con đường phía trước thì
tốt hơn. Có điều các đồng nghiệp đều biết cô đi cùng Ngôn Nho Ngữ, nếu
như thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định anh ta sẽ là kẻ tình nghi số
một. Hừm, nhưng anh ta là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, nói không chừng anh mà ra tay thì sẽ không để lộ chút sơ hở nào…

Lan Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Vừa mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rực. Lan Ninh giật thót người một cái, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tất nhiên bọn họ không còn ở thành phố A nữa, cảnh sắc hai bên đường đều là đồng ruộng và gò núi mênh mông trên đường cao tốc.

Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi.

“Đây là đâu vậy?” Cô quay đầu hỏi Ngôn Nho Ngữ.

Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ mà nở nụ cười đáp lại: “Trên đường.”

Lan Ninh: “…”

“Yên tâm đi, coi như tôi có muốn đem cô bán vào rừng sâu núi thẳm, cũng không được
mấy đồng đâu.” Ngôn Nho Ngữ nhìn con đường uốn lượn phía trước, hững hờ
nói một câu.

“…” Vì anh
đang lái xe nên Lan Ninh đành phải nuốt cơn tức vào bụng. Cô lấy một
chai nước suối từ trong túi hành lý, mở nắp chai ra uống một ngụm.

Vừa nãy đã
ngủ được một giấc nên bây giờ tinh thần cô cũng khá thoải mái, vừa có
tinh thần, cô liền cảm thấy cái bụng hình như đang kêu đói.

Cô lấy mấy túi ăn vặt đã chuẩn bị cẩn thận, xé ra bắt đầu ăn.

Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh khẽ chau mày.

Lan Ninh nhận ra động tác nhỏ này của anh thì nhanh nhảu nói một câu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để vụn bánh rơi trong xe anh.”

Ngôn Nho Ngữ vẫn không nói gì, Lan Ninh nghĩ một lúc, cuối cùng cong khóe miệng mỉm
cười giống như cô mèo ranh ma: “Anh cũng muốn ăn phải không?”

Ngôn Nho Ngữ liếc mắt qua nhìn cô một cái: “Thế nên cô định đút cho tôi sao?”

“À, cái đó
phải xem tâm trạng tôi thế nào đã.” Lan Ninh đột nhiên có cảm giác muốn
hát vang bài ca giải phóng nông dân “Tôi mua bánh bích quy, thạch rau
câu, bánh socola, khoai tây chiên còn có thịt bò viên, anh thích ăn món
nào?”

Ngôn Nho Ngữ vẫn im lặng chỉ liếc nhìn cô một cái.

Lan Ninh lấy túi bò viên từ trong túi xách, xé vỏ lấy một viên, cho vào trong miệng: “Ừm, tuy rằng không thể mời anh thịt bò ngon như lần trước anh mời tôi, nhưng món này cũng rất ngon đấy.”

Ngôn Nho Ngữ cười nhạt nói: “Cô có biết tâm trạng của người điều khiển phương tiện
giao thông ít nhiều cũng có mối liên hệ mật thiết với tai nạn giao thông không?”

Lan Ninh co
giật khóe miệng, chỉ một miếng bò viên, anh ta dùng tai nạn xe giao
thông uy hiếp cô, người chết cũng đâu phải chỉ mình cô.

Cô lại lấy
một miếng bò viên khác, đưa đến bên miệng Ngôn Nho Ngữ. Ngôn Nho Ngữ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cũng mờ miệng nuốt vào.

Lan Ninh thu tay về, đang định mở thêm gói khoai tây chiên, liền nghe thấy Ngôn Nho
Ngữ nói bên cạnh: “Bình thường cô hay ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng này
sao?”

Lan Ninh: “…”

Vậy anh mau nôn ra cho tôi!

Cả đoạn đường còn lại, cô cố ý chọn mấy đồ ăn khi nhai sẽ gây ra tiếng ồn rất lớn, như khoai tây chiên hay bánh bích quy.

Mười giờ hơn, bọn họ rốt cục cũng đến nơi.

Lan Ninh xuống xe, cô ngước nhìn một ngọn núi cao trước mắt: “Anh định vào núi ở thật đấy à?”

“Không phải
thì sao?” Ngôn Nho Ngữ kéo túi hành lý từ ghế sau xe ra rồi đóng cửa xe
lại, “Xe ô tô không vào núi được, chúng ta phải tự leo thôi.”

Lan Ninh: “…”

“Vậy xe này của anh thì sao? Đỗ ở đây cũng không bị phạt à?”

Ngôn Nho Ngữ chỉ một căn phòng nhỏ phía trước rồi nói với cô: “Cô nhìn thấy gian nhà đó chưa, ở đó sẽ có người chuyên coi xe giúp chúng ta.”

Anh vừa nói xong, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đi ra, tư thế kia dường như đang chuẩn bị tới đây thu phí đỗ xe.

Ngôn Nho Ngữ đi lên nói với ông ta vài câu, sau đó anh quay lại nói: “Được rồi, đi thôi.”

Lan Ninh
nhìn xung quanh một lượt đánh giá qua rồi hỏi anh: “Nơi đây không phải
khu du lịch à?” Nhưng nơi này là chỗ nào cô chưa từng nghe nói, hơn nữa
cũng không nhìn thấy vị du khách nào.

“Không
phải.” Ngôn Nho Ngữ chỉ nói hai chữ, rồi cũng không giải thích gì hết,
cứ thế đi thẳng lên núi. Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau anh.

Dọc theo con đường vào núi phong cảnh đẹp vô cùng, trên núi không khí cũng rất trong lành, bầu trời cũng xanh hơn hẳn, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót
xung quanh, cứ như vừa bước vào một thế giới khác vậy.

“Nơi này
tuyệt đấy chứ.” Lan Ninh lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nếu in ra rồi
lồng kính đặt trên bàn làm việc sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái lắm đây, “Nhưng chúng ta ngủ ở đâu vậy? Tôi không thấy anh mang lều vải tới.”

“Ở đây cũng có nhà.”

“Chỗ này
cũng có người ở sao?” Lan Ninh hơi kinh ngạc, cũng có chút ngưỡng mộ, “Ở nơi này thích thật đấy, có khác gì non xanh nước biếc [1] đâu.”

[1] Gốc
là thế ngoại đào nguyên – 世外桃源: chỉ nơi tiên cảnh bồng lai vô cùng đẹp
đẽ, tự dưng nhớ ra trong TV thì chỉ nhớ được cụm từ 4 chữ này thôi, có
gì các bạn góp ý tự nhiên nhé.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Nơi này cách thành phố rất xa, tôi tin cô sẽ chẳng ở đây lâu đâu
vì có quá nhiều thứ bất tiện và cảm thấy khó chịu.”

Lan Ninh: “…”

Anh ta nhất định phải làm cô mất hứng thế sao?

Cô âm thầm làm mặt quỷ sau lưng anh, rồi tiếp tục theo sát anh đi sâu vào trong núi.

Đi được hơn
nửa tiếng, cô vẫn chưa thấy ngôi nhà mà anh nói, trong lòng đột nhiên
liền dâng lên một cảm xúc lo lắng không thôi: “Này, anh nói những nơi
anh thường đến sẽ không lạc đường thật à?”

Ngôn Nho Ngữ không hề trả lời, Lan Ninh lại tiếp tục nói: “Lần trước anh tới đây là lúc nào vậy?”

Ngôn Nho Ngữ im lặng một chút rồi trả lời: “Một năm trước.”

Lan Ninh: “…”

… Trước giờ anh luôn có cách khiến cô kinh ngạc.

Bọn họ lại lạc đường trên núi rồi, con mẹ nó!

“Tôi cảm thấy hướng này không sai đâu, sắp tới nơi rồi.” Ngôn Nho Ngữ vô cùng tỉnh táo nói.

Lan Ninh cười thầm ha ha trong lòng, đừng bảo thủ ngang bướng nữa, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai người lạc đường.

Cô lấy di
động ra định vị mới phát hiện sóng ở đây vô cùng yếu. Cô đi tới bên cạnh Ngôn Nho Ngữ hỏi anh: “Anh có biết số điện thoại của người đàn ông vừa
nãy không? Chỗ này còn chút tín hiệu đây.”

Ngôn Nho Ngữ mím môi không trả lời, sau khi đi được mấy bước, mắt anh sáng rực lên rồi hô lớn: “Đến rồi, chính là nơi đó.”

Lan Ninh nhìn qua theo hướng tay anh chỉ, nơi đó quả thật có một căn nhà, không phải là một tòa biệt thự… xa hoa mới đúng.

Thì ra rừng sâu núi thẳm anh ta nói, chính là ám chỉ căn biệt thự xa hoa này, =..=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui