Cuộc Chiến Bản Thảo

Vừa rồi lúc đi tìm Ngôn Nho Ngữ, cô đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều.

Ngôn Nho Ngữ nói không sai, anh chính là anh, anh không phải Vu Mộ Viễn, vì chuyện Vu Mộ Viễn gây ra mà cô đồng nhất anh với hắn, đối với anh mà nói vốn đã không công bằng.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, khi lòng cô như lửa đốt lo sẽ không tìm được Ngôn Nho Ngữ, lo anh sẽ trượt chân ngã xuống sông chết đuối, thì cô mới thật sự hiểu được cái gì gọi là cuộc đời ngắn ngủi sinh mạng yếu đuối, nếu như vì cô sợ đầu sợ đuôi mà mãi mãi bỏ lỡ anh, nhất định cô sẽ nuối tiếc cả đời này.

Lúc đó cô đã nghĩ, nếu như có thể tìm thấy Ngôn Nho Ngữ ngay bây giờ, nhất định cô sẽ không chạy trốn anh nữa!

Sau đó, Ngôn Nho Ngữ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Dường như Ngôn Nho Ngữ không ngờ Lan Ninh lại chấp nhận anh dễ dàng như vậy, anh hơi ngẩn người rồi cúi đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô: “Em có hiểu ý của anh là gì không? Ý là chúng mình yêu nhau nhé.”

Anh tự hỏi tự đáp một hồi, khiến Lan Ninh có chút bất đắc dĩ cười đáp lại: “Đương nhiên là hiểu.”

Ngôn Nho Ngữ hơi nheo mắt, sau đó mắt anh bỗng sáng rực cả lên. Anh không kìm nén được niềm vui mà cong khóe môi, nở một nụ cười lay động lòng người: “Chúng ta về nhà nhé.”

“Vâng.” Lan Ninh gật gật đầu, cùng theo anh về nhà.

Trên đường về, Ngôn Nho Ngữ không nhịn được mà hỏi: “Sao em không biết mượn tạm điện thoại ai đó mà gọi điện cho anh?” Nếu như có thể liên lạc với đối phương, bọn họ cũng không sẽ không sốt ruột đi tìm nhau như vậy.

Lan Ninh ngẩn người: “Tại sao em phải mượn điện thoại?” Cô vừa nói thì theo bản năng đưa tay lục lọi túi áo mình, sau đó bất ngờ nói, “Ờ, hóa ra là em không mang theo di động!”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

“Điện thoại có mang theo hay không mà em cũng không biết à?” Vậy mà anh còn hi vọng cô có thể nhớ số của mình mà gọi điện thoại cho anh nữa chứ... Ngôn Nho Ngữ vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy có chút bất lực, may mà anh vẫn tìm được cô.

Lan Ninh cũng cảm thấy mình thật sơ ý, nhưng vẫn muốn lên tiếng bào chữa cho mình: “Coi như em có mang theo di động cũng vô dụng, điện thoại của anh cũng đâu còn pin.”

“Điện thoại của anh có hết pin suốt đâu, sau khi về anh vẫn có thể sạc pin mà.”

“... Em đâu ngờ anh còn tự về nhà được.”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

“Anh đã nói rất nhiều lần rồi mà, anh không mù đường, hơn nữa anh cũng nghĩ cảm giác về hướng của em cũng không hơn anh bao nhiêu đâu nhé.” Anh hơi cong khóe miệng cười nhạo, dường như có vẻ không vui cho lắm.


Lan Ninh: “...”

Cô sáng suốt quyết định không tranh cãi về vấn đề này với anh nữa, máy móc chuyển sang đề tài khác: “Em nghe Nghệ Manh nói anh ra bờ sông tìm hoa cho em, hoa đâu?”

Ngôn Nho Ngữ lấy trong túi quần ra mấy đóa hoa, mấy cánh hoa đã mất nước nên không có chút sức sống nào héo rũ xuống: “Lúc hái xong anh cất vào túi luôn, chắc là cất lâu quá, nên nó không còn tươi nữa.”

Lan Ninh cười trêu chọc anh: “Anh tìm cả buổi trưa thiếu chút nữa lạc đường, mà chỉ tìm được mấy cánh hoa héo thế này thôi à?” Lại còn không biết xấu hổ lấy ra tặng cô nữa chứ.

Ngôn Nho Ngữ mím môi buồn buồn nói: “Anh nhớ đường rồi, sáng ngày mai chúng ta sẽ tới đó hái cho em mấy bông nữa.”

“Anh nhớ đường thật á?” Lan Ninh không thể nào tin nổi.

Ngôn Nho Ngữ hơi nheo mắt nhìn cô một cái, rồi anh lấy di động mở album ảnh phóng một tấm cho cô xem: “Anh đã chụp lại rồi đây, là loài hoa này không sai chứ?”

Lan Ninh cầm di động của anh nhìn qua một chút, từ bức ảnh có thể thấy anh chọn góc chụp rất đặc biệt, nhìn vào là thấy rõ từng cảnh vật xung quanh, cũng có thể thấy rõ vị trí của khóm hoa ở đâu.

“Đúng chính là loài hoa này, không ngờ anh có thể tìm thấy nó.”

Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ: “Tìm mấy bông hoa này thì có gì khó chứ, nhưng mà em ấy, hôm nay em không tìm được anh thì định không về nhà thật đấy à?”

Lan Ninh nghe anh nói vậy thì có chút xấu hổ, nếu đêm nay cô không tìm được anh, thật sự cô sẽ báo cảnh sát: “Làm sao em yên tâm mà về được, anh có biết em lo tới mức còn nghĩ anh ngã xuống sông chết đuối rồi không?!”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Anh im lặng hồi lâu, sau đó thì khẽ nói: “Anh biết bơi.”

“Biết bơi thì có ích gì chứ! Tuy rằng con sông này chảy không xiết lắm, nhưng lại có rất nhiều đá ngầm, trời tối mắt anh lại kém, ngộ nhỡ đâm đầu vào đá, không phải là ngất luôn sao.” Trong khoảng thời gian không tìm được Ngôn Nho Ngữ, trong đầu của cô đã thêu dệt vô số cảnh chết của Ngôn Nho Ngữ, nhiều tới mức ngay cả cô cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn nét mặt hoảng hốt của cô, thì đột nhiên anh khẽ bật cười: “Trong tưởng tượng của em, có phải anh đã chết rất nhiều kiểu rồi không? Thôi thì em đừng làm biên tập nữa, chuyển sang viết tiểu thuyết trinh thám đi.”

Lan Ninh: “...”

Lúc này di động của Ngôn Nho Ngữ bỗng rung chuông, anh cúi đầu nhìn qua màn hình, là Tôn Nghệ Manh đang gọi tới.


“Anh đã tìm thấy cô ấy rồi, giờ đang đi về đây.” Anh kể lại hết mọi chuyện bên này cho cô nàng nghe xong liền cúp điện thoại.

Lúc hai người vừa về đến nơi, đã thấy Tôn Nghệ Manh đang đi qua đi lại ngoài cửa chờ. Vừa nhìn thấy hai người họ, cô nàng kích động chạy tới chào đón: “Chị họ, anh rể, cuối cùng hai người cũng về rồi! Nếu tối nay hai người không về, mẹ sẽ mắng em chết mất!”

Cũng không biết tại sao, rõ ràng mẹ cô còn đang đau eo, nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến kỹ thuật mắng chửi của bà chút nào.

Lan Ninh vươn tay cốc vào đầu cô nàng một cái, nghiêm giọng cảnh cáo: “May là anh ấy không sao, lần sau em có dám để anh ấy đi lung tung không hả?”

“Không đâu không đâu, em vốn đâu có biết anh rể bị mù đường đâu.” Tôn Nghệ Manh cười như mếu nói.

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Lan Ninh: “...”

Cảm giác được ánh mắt sát thủ của Ngôn Nho Ngữ đang di động trên người mình, Lan Ninh cười kéo tay Tôn Nghệ Manh, đi vào trong nhà: “Bận rộn cả buổi chiều đến giờ, chị cô còn chưa ăn được miếng cơm nào vào bụng đâu đấy, sắp đói lả người mất thôi.”

Ngôn Nho Ngữ theo sau lưng hai người, im lặng mà đi vào.

Tuy rằng trải qua một ngày khiến cả hai kinh hồn bạt vía, có điều trong cái rủi có cái may, hơn nữa cuối cùng Lan Ninh cũng cản đảm đối diện với tình cảm của anh, coi như cũng có thu hoạch bất ngờ.

Hôm sau trời vừa sáng, Ngôn Nho Ngữ đã cùng Lan Ninh quay lại bờ sông lần nữa, để tìm loài hoa hiếm thấy kia.

Vì bức ảnh của Ngôn Nho Ngữ rất có tác dụng, nên hai người hầu như không phải đi loanh quanh tìm nhiều. Lan Ninh vô cùng phấn khởi hái được mấy đóa hoa, vẫn định chuẩn bị về làm bookmark kẹp sách, chỉ có điều lần này, cô nhất định sẽ không bỏ quên ở đây nữa.

Mấy đóa hoa hôm qua Ngôn Nho Ngữ hái cho cô, cô cũng không định bỏ đi. Cô tìm một chiếc bình nhỏ cắm mấy bông hoa đó vào, rồi đổ thêm một ít nước, mấy bông hoa kia quả thật đã tươi hơn so với hôm qua rất nhiều.

Ngôn Nho Ngữ thấy cô hái cũng đủ rồi, liền đưa cô về nhà. Vừa đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, vươn tay về phía cô: “Đưa tay cho anh đi.”

Trong tay Lan Ninh vẫn còn đang cầm hoa, cô khẽ chau mày ngơ ngác nhìn anh: “Làm gì vậy?”

“Anh muốn cầm tay em.”

Lan Ninh: “...”


“Tại sao tự nhiên muốn cầm tay?” Cô hừ một tiếng, quay đầu nhìn thẳng.

Ngôn Nho Ngữ không chịu khuất phục vẫn giơ tay giữa không trung: “Yêu nhau không phải nắm tay là điều cơ bản sao?”

Lan Ninh nghĩ ngợi, rồi cuối cùng cũng duỗi tay ra nắm lấy tay anh.

Ngôn Nho Ngữ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khóe miệng từ từ cong lên.

Ban đầu Lan Ninh còn cảm thấy hơi ngượng, nhưng nắm tay được một lúc cô lại cảm thấy rất tự nhiên.

Xung quanh là cánh đồng hoa tươi đẹp, trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng dịu nhẹ, từng cơn gió mùa hạ khẽ thổi hiu hiu, bên cạnh lại là người mình thích. Lan Ninh có cảm giác trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch, ừm, quả nhiên tình yêu khiến mọi thứ lung linh hẳn lên.

Cô không kìm lòng được quay sang, ngẩng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ cười thật tươi.

Lông mày Ngôn Nho Ngữ giật giật, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Đừng cười khó hiểu với anh như vậy, anh sẽ hôn em đấy.”

Lan Ninh: “...”

Cô không nói gì, lại giống như muốn trêu đùa anh, nên cố ý kiễng chân nói thầm vào tai anh: “Vừa rồi có phải cảm thấy đang bị em trêu đúng không?”

“...” Ngôn Nho Ngữ im lặng không lên tiếng.

Lan Ninh coi sự im lặng của anh là ngầm thừa nhận, trong lòng có cảm giác đại thành công: “Ha ha, không phải chỉ anh mới biết trêu chọc em đâu nhé, hành tẩu giang hồ, sớm muộn cũng có ngày bị trêu chọc thôi.”

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu nhìn cô: “Vậy em có biết sau khi trêu chọc đàn ông, thường phải nhận hậu quả gì không hả?”

...

Không muốn biết đấy. ^_^

Hai người nắm tay nhau suốt đoạn đường về nhà, Tôn Nghệ Manh vừa thấy bọn họ trở về, đang định bắt chuyện mời hai người tới ăn dưa hấu, nhưng sau khi nhìn thấy hai người mười ngón tay đan vào nhau đi vào, con bé nàng đành nuốt lời vừa muốn nói vào bụng.

Trời ơi, có phải cô vừa tác hợp một mối nhân duyên không? Cô quả thực chính là thần Cupid, nguyệt lão thời hiện đại mà!

“Chị họ, anh rể, hai người về rồi à?” Tôn Nghệ Manh nhìn hai người với ánh mắt ám muội, “Tới ăn dưa hấu đi, vừa mới cắt xong đấy, ngọt lắm.”

“Được!” Lan Ninh thích nhất là ăn dưa hấu, liền kéo tay Ngôn Nho Ngữ đi tới.

Cậu cô lại cắt thêm mấy miếng dưa hấu đặt vào trong mâm, đẩy sang trước mặt hai người.


“Ừm, ngọt thật đấy!” Lan Ninh cắn một miếng, dưa hấu chín mọng nên có rất nhiều nước, ngọt đến mức hòa tan cả người cô luôn rồi. Cô đưa một miếng dưa hấu cho Ngôn Nho Ngữ, hai người ngồi gần cửa sổ cùng nhau ăn rất vui vẻ.

Trên đầu là chiếc chuông gió đang kêu leng keng theo cơn gió, Lan Ninh nhổ hạt dưa trong miệng, thả chân trần đá đá trong không khí hai cái: “Mùa hè thích thật, có hoa quả mát lạnh, thật sự muốn ở luôn đây thôi.”

Cậu cô ngồi phía sau nghe thấy, liền cười nói: “Vậy con chuyển công việc về đây luôn, rồi tới đây phụ cậu với dì con.”

Lan Ninh quay đầu lại làm mặt quỷ với ông, vừa quay đầu qua Tôn Nghệ Manh đã cầm một miếng dưa hấu, đưa tới cho hai người: “Anh rể, hôm trước không phải anh nói sẽ giúp nhà em viết tên phòng à, bây giờ đúng lúc mọi người đang rảnh, anh có muốn viết luôn không?”

Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu: “Cũng được.”

Trong lúc anh đi rửa sach tay, Tôn Nghệ Manh liền chuẩn bị đầy đủ bút và giấy. Cậu Lan Ninh cũng đứng bên cạnh quan sát, tuy rằng ông biết Ngôn Nho Ngữ là một tác giả, nhưng chữ tác giả đâu có nghĩa là sẽ đẹp! Ông không tin, chữ Ngôn Nho Ngữ có thể đẹp hơn ông bao nhiêu.

Khi Ngôn Nho Ngữ vừa hạ bút viết nét chữ đầu tiên kia, ông liền biết mình thua rồi, đầu bút lông kia, cái dáng cầm bút kia, lực tay này, vừa nhìn là biết anh đã luyện thư pháp từ rất lâu, tuy rằng Ngôn Nho Ngữ cho ông cảm giấc rất lạnh lùng xa cách, nhưng lúc này khi cậu ta cầm bút lông, lại khiến ông cảm nhận được cái khí chất của con cháu nhà nho giáo.

“Anh rể, chữ anh đẹp thật đấy, đẹp hơn chữ ba em nhiều!”

Cậu Lan Ninh vừa nghe Tôn Nghệ Manh nói như vậy, trong lòng tuy rằng không vui lắm, nhưng cũng không thể mở lời phản bác. Ngôn Nho Ngữ viết xong tên phòng, Tôn Nghệ Manh lại chờ mong mà nhìn anh: “Anh tặng em mấy chữ nữa đi?”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ không nhiều lời, đáp một câu đơn giản, rồi một lại cầm bút lên lật giấy mới, viết xuống giấy bốn chữ “Tiền trình tự cẩm”.[1]

[1] Tiền trình tự cẩm - 前程似锦: tương lai tươi sáng, tiền đồ như gấm lụa.

“Cám ơn lời chúc của anh rể! Em sẽ dán tờ giấy này trong phòng ngủ, lúc nào cũng tự cổ vũ bản thân!” Tôn Nghệ Manh như nhặt được bảo bối cẩn thận vươn hai tay nhận chữ của Ngôn Nho Ngữ.

Cậu cô cũng tận dụng cơ hội này cũng theo vào mà nói: “Cậu cũng ghi cho chú vài chữ đi, chú muốn ‘Chiêu tài tiến bảo’!” [2]

[2] Chiêu tài tiến bảo - 招财进宝: gần với tiền vào như nước bên mình.

Tôn Nghệ Manh liếc xéo sang nhìn ba mình một cái, cảm giác ba mình quá tầm thường rồi, nhưng Ngôn Nho Ngữ nhanh chóng viết một bức ‘Chiêu tài tiến bảo’.

Lan Ninh thấy mọi người ai cũng có chữ, nên theo phong trào đòi Ngôn Nho Ngữ: “Còn cả em nữa!”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi đặt bút viết xuống giấy vài chữ.

Sau khi anh thu bút lại, Lan Ninh nhìn ba chữ trên giấy mà ngẩn ngơ.

“―― Lấy anh nhé.”

Lan Ninh: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận