Cuộc Chiến Bản Thảo

“Yes!” Mười Chín Tai và Mộc Bạch khẽ hô lên một tiếng, vỗ tay chúc mừng, “Mau xem trong máy tính có manh mối gì không.”

Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, sau khi máy tính bật lên, trên màn hình chỉ có thông báo cứng nhắc từ hệ thống, ngay cả hình nền depkop cũng là kiểu mặc định.

“Tôi còn tưởng sau khi mở lên sẽ có video clip gì đó chứ, vui mừng quá sớm rồi.” Mộc Bạch thở dài một hơi.

Ngôn Nho Ngữ đưa mắt quan sát kỹ mấy ứng dụng linh tinh trên màn hình máy tính, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó. Mười Chín Tai cũng nhìn mấy icon trên màn hình, chau mày như đang đắn đo suy nghĩ gì đó: “Nhìn mấy ứng dụng trên màn hình cũng rất bình thường, thời gian của máy cũng chính xác... Cậu xem qua mấy bản word gần đây cô ấy đọc đi.”

“Tôi cũng định thế.” Khi Ngôn Nho Ngữ vừa nói lời này, tay đã di chuột đến ứng dụng word. Lan Ninh đang đọc một bản thảo, Ngôn Nho Ngữ mở ra nhìn qua, chỉ là một tiểu thuyết rất bình thường, trong bản word còn chèn vài tấm ảnh, cũng đều là bản sơ thảo thiết kế trang bìa của truyện.

Mười Chín Tai không nhịn được đứng bên cạnh tặc lưỡi: “Bà xã cậu chuyên nghiệp thật đấy, trước khi kết hôn còn chăm chỉ xử lý công việc.”

Mộc Bạch nói: “Có phải manh mối liên quan đến bản thảo hay bìa truyện này không?”

“Chắc là không, tiểu thuyết này và trang bìa của nó còn chưa được công bố, nếu giấu manh mối ở đây thì quá là khó.” Ngôn Nho Ngữ thu nhỏ bản word lại, rồi mở lịch sử trình duyệt web xem qua.

Trong danh sách có một trang web, cô đọc lúc chín giờ tối qua, là mười địa điểm thích hợp cho tuần trăng mật của bạn.

Mười Chín Tai cười vỗ vai Ngôn Nho Ngữ đùa: “Mau, phải nhớ mười nơi này đấy nhé, còn dẫn cô ấy đi từng nơi một.”

Ngôn Nho Ngữ không thèm để ý đến anh, chỉ click vào đường link mở trang web đọc qua. Những địa điểm trang web này liệt kê, hầu như đều ở nước ngoài, Lan Ninh không thể ở những nơi đó, anh nhìn qua rồi tắt luôn.

“Phía dưới còn có bài báo về mười địa điểm đáng đi nhất của thành phố A kia.” Mộc Bạch chỉ chỉ lên màn hình, “Không chừng cô ấy đang ở một trong những nơi đó.”

Mười Chín Tai chau mày: “Như vậy thì phạm vi rộng quá, dù tất cả chúng ta đều đi ra ngoài tìm, cũng không kịp.” Anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn, “Nếu không cậu gọi thẳng cho cô ấy đi.”

“Hừ hừ, di động của cô ấy đang ở đây.” Đại Thanh cầm điện thoại Lan Ninh trong tay, quơ quơ trước mặt bọn họ.

“Haiz.” Mười Chín Tai chán nản xoay người lại, gõ gõ vào bàn phím hai cái, “Cậu xem còn manh mối nào khác nữa không, cô dâu chắc không làm khó mình thế đâu.”

Mấy đường dẫn phía dưới đều là vài trang web lung tung gì đó, nếu không cũng là blog cá nhân, còn có cả trang web phim.

“A!” Mười Chín Tai đột nhiên kêu một tiếng.

Mộc Bạch và Ngôn Nho Ngữ đều quay đầu lại nhìn anh, dường như đang chờ anh nói ra manh mối mới. Mười Chín Tai vội nói: “Vợ tôi cũng đang xem phim này.”


Ngôn Nho Ngữ: “...”

Anh lại quay đầu nhìn lịch sử ghi chép trên màn hình, sau đó hơi chớp mắt: “Tôi biết cô ấy ở đâu rồi.”

Mười Chín Tai hỏi: “Là một trong mười nơi kia à?”

“Mười nơi đó chỉ cố tình đánh lạc hướng chúng ta thôi.” Anh không giải thích gì thêm, mà xoay người đi thẳng ra ngoài, “Giờ tôi qua đó đón cô ấy ngay đây.”

Mười Chín Tai gọi anh: “Một mình cậu thôi à? Vậy chúng tôi ở lại khách sạn giúp cậu tiếp khách trước nhé?”

“Ừm.”

“Ba mẹ cô dâu và ba cậu sắp sang đây à?”

“Ừ, ở nhà của chú hai tôi, chắc giờ này cũng đang tới khách sạn.”

Mười Chín Tai gật gật đầu: “Vậy cậu lấy xe đi đi, nhớ phải chú ý thời gian đấy, có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho chúng tôi.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ cầm lấy chìa khóa xe, đi xuống dưới lầu.

Vì đây là xe hoa, cho nên trên mui xe được trang trí hoa khô và đủ loại dây màu sặc sỡ, Ngôn Nho Ngữ không thèm thu dọn, cứ thế mà lái xe ra ngoài

Lúc này Lan Ninh đang ngồi trên đỉnh núi thưởng thức phong cảnh đất trời phía dưới. Tiết trời tháng mười cũng không phải lạnh lắm, nhưng trên người cô chỉ mặc chiếc váy cưới mỏng manh, ngồi một mình trên đỉnh núi nên cảm thấy rất lạnh lẽo.

Cô xoa xoa hai tay lấy chút hơi ấm, nhỏ giọng than thở: “Sao anh ấy còn chưa tới... thật sự không tìm được gợi ý sao...”

Haiz, cô không nên nghe lời đám phù dâu chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, cái gì mà trò chơi suy luận chứ, nếu như Ngôn Nho Ngữ thật sự không tìm được cô, làm lỡ mất giờ lành kết hôn, vậy phải ăn nới với người lớn hai nhà thế nào.

Aaaaa... Đợi thêm mười phút nữa, nếu anh còn chưa đến, cô sẽ tìm một người qua đường mượn di động gọi điện cho anh vậy...

Lan Ninh vừa nghĩ tới đây, đã nghe thấy tiếng người nào đó gọi tên cô ở phía sau: “Lan Ninh.”

Mắt Lan Ninh sáng ngời, giọng nói này chắc hẳn cô không nghe lầm, là giọng của Ngôn Nho Ngữ.

Cô quay lại, nhìn thấy một người đàn ông âu phục chỉnh tề, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cục anh cũng đến rồi, nếu anh không đến em không biết phải làm sao nữa.”


Ngôn Nho Ngữ không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng, đi tới cạnh cô ngồi xuống: “Biết thế sao còn hùa theo các cô ấy trêu đùa anh hả?”

Lan Ninh mếu máo nói: “Còn không phải mọi người đều nói, chúng ta kết hôn qua nhanh rồi đấy à! Mấy cô ấy nói không thể để anh dễ dàng cưới vợ như vậy được, nên mới bày ra trò này làm khó dễ anh!”

Ngôn Nho Ngữ chau lông mày: “Chúng ta kết hôn nhanh quá sao? Lúc mấy cô ấy nói lời này có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”

“Phụt.” Lan Ninh bật cười ha ha, rồi đột nhiên cô hắt xì một cái.

Ngôn Nho Ngữ hơi nhướn mày, cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên vai cô: “Đi đâu không đi, tự nhiên chạy lên núi làm gì, nếu bị cảm thì sao hả?”

Lan Ninh xoa xoa mũi, mắt hơi đỏ lên mà nhìn anh: “Sao anh tìm được nơi này?”

Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày, nhìn đôi giày trên chân cô: “Anh thấy em đặt một đôi giày trên mạng, chính là đôi em đang đi kìa. Lần trước chúng ta tới phòng tập Gym, em nói em mới mua giày, nên anh không nghĩ em lại mua thêm một đôi nữa làm gì, vậy nên nó ắt hẳn là manh mối em để lại cho anh.”

Lan Ninh trừng mắt nhìn anh: “Coi như em mua hai đôi đi, cũng không có nghĩa là em sẽ leo núi.”

“Em mua giày thể thao, chứng tỏ nơi em đến không phải nơi thích hợp đi giày cao gót, thế nên khả năng cao là em sẽ leo núi. Hơn nữa còn một điểm quan trọng nữa...” Ngôn Nho Ngữ cúi người cầm lấy quyển ‘Đếm Ngược’ trên tay cô, “Trong quyển truyện này, nam nữ chính gặp nhau trên núi.”

Lan Ninh vỗ tay khen anh: “Không hổ danh là thầy Hạnh Tâm, không tệ không tệ.” Cô lấy quyển ‘Đếm Ngược’ anh đang cầm, mở ra, bên trong có một bông hoa khô kẹp sách, là loại hoa Ngôn Nho Ngữ đã hái cho cô mùa hè vừa rồi, “Lúc ấy chính là vì đọc quyển truyện này, em mới quyết định sẽ tới Nhật Bản leo núi.”

“Có duyên nhỉ.” Ngôn Nho Ngữ thấp giọng cười, “Lúc đó cũng vì viết cuốn sách này, anh mới tới Nhật Bản leo núi.”

‘Đếm Ngược’ là quyển truyện ngắn thứ ba của anh, sắp xếp theo trình tự thời gian mà nói, nó là quyển xuất bản ngay trước ‘Lời nhắn tử vong’, đây cũng là cuốn sách cuối cùng mà biên tập viên cũ đã hợp tác với anh.

“Tại sao em lại chọn quyển truyện này?” Anh ngồi bên cạnh Lan Ninh, nghiêng đầu nhìn cô tò mò.

“Ừm...” Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi nói, “Thứ nhất là vì chúng ta cũng gặp nhau trên núi, thứ hai là em cảm thấy câu chuyện này không giống những tác phẩm còn lại của anh.”

Trong tất cả các truyện anh đã xuất bản thì ‘Đếm Ngược’ không phải là một tác phẩm nổi bật cho lắm, phần lớn độc giả quen thuộc của anh đều nhân xét tác phẩm này quá bình thường so với những truyện khác. Tuy rằng các tình tiết vẫn sắp xếp rất khéo léo tinh tế, nhưng kết cấu thì quá đơn giản, hạn chế sự phát triển của câu truyện.

Ngôn Nho Ngữ cười nói: “Khi em sáng tác một tác phẩm xuất bản ra công chúng, thì đó không phải câu chuyện của riêng em nữa. Rất nhiều người ở đặt tình cảm cho câu truyện đó, có lúc độc giả thậm chí sẽ là người quyết định kết cục của câu truyện, nhưng đối với tác giả mà nói, đó không phải câu truyện thực sự anh ta muốn viết. Nếu như nói hệ liệt trinh thám An Nhiên là câu chuyện anh viết cho độc giả, thì ‘Đếm Ngược’ là câu chuyện anh viết cho chính mình. Hoàn toàn dựa theo cảm hứng của anh mà viết, không cần lo lắng về số lượng tiêu thụ, cũng không quan tâm tới độc giả nghĩ gì.”

Đối với những lời anh vừa nói Lan Ninh vô cùng cảm thông, bởi vì có rất nhiều tác giả phải chịu áp lực từ chính độc giả của mình mà thay đổi kết cục câu truyện. Cô ôm đầu gối suy nghĩ một chút, rồi nói với Ngôn Nho Ngữ: “Vậy cuối cùng Ngô Dạng sẽ chết sao? Nếu như anh giết chết anh ấy, đám độc giả nhất định sẽ nổi điên.”


Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vì vậy cũng có lúc, làm tác giả rất mệt.” Anh bỗng đứng bật người dậy, phủi bụi bẩn trên quần của mình, “Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là nhanh chóng quay lại hội trường hôn lễ, thời gian thật sự đang đếm ngược rồi đấy.”

“Phụt.” Lan Ninh bật cười, trả lại áo khoác trên người cho anh, cũng theo anh đứng dậy, “Váy em có bẩn không?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn quanh người cô một lượt: “Vẫn mặc được.”

“Thật sao?” Lan Ninh khởi động gân cốt một chút, “May là lúc chọn váy cưới em đã sửa lại một chút, nếu không hôm nay em mặc váy cưới leo núi thì mệt chết.”

“Vì vậy không có việc gì làm thì đừng suy nghĩ nông nổi.”

Lan Ninh: “...”

Cô kéo làn váy cưới, cầm lấy đôi giày cao gót để bên cạnh, lườm Ngôn Nho Ngữ một cái: “Đi thôi.”

Ngôn Nho Ngữ đỡ cô, đi xuống núi.

Trong lòng Lan Ninh còn đang suy nghĩ về câu truyện ‘Đếm Ngược’. Trong truyện nam chính cũng giống như Ngôn Nho Ngữ, đều là những đứa trẻ có ba mẹ li dị từ nhỏ, sau đó thì không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa. Cô hơi do dự, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, mẹ anh không tới, anh có cảm thấy tiếc nuối không?”

Ngôn Nho Ngữ ngẩn người, sau đó lạnh lùng nói: “Có vài người, cả đời này không gặp lại nữa cũng rất tốt.”

Lan Ninh khẽ chớp mắt, không nói gì thêm.

Hai người đi dạo trên núi hơn hai mươi phút, rốt cục cũng nhận ra có gì đó lạ thường: “Sao đường xuống núi không giống lúc đi lên là thế nào!”

Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ, lông mày cùng đang chau lại: “Chúng ta lại lạc đường rồi hả anh?”

Tất cả cũng vì nãy giờ bọn họ đều mất tập trung, cô không nên hỏi câu hỏi đó mới phải.

Ngôn Nho Ngữ quay đầu sang nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh không mù đường.”

Lan Ninh: “...”

Đến lúc này rồi còn có thời gian cãi nhau về chuyện đó à?!

“Được rồi Ngôn tiên sinh anh không hề mù đường, xin anh mau chóng dẫn em xuống núi đi, chúng ta sắp không kịp dự lễ thành hôn rồi!” Lan Ninh giờ đang hối hận muốn chết mất, tại sao cô lại có những đứa bạn xấu xa thế này, đến kết hôn cũng chơi cô một vố đau.

Nghĩ đến cảnh sắp đến giờ cử hành hôn lễ, mà cô dâu chú rể đều không có mặt... Không muốn nghĩ nữa, cảnh tượng lúc ấy chắc đẹp đến mức người ta phải rơi lệ!

Di động trong túi Ngôn Nho Ngữ rung lên, là Mười Chín Tai gọi tới.


“Hai người đi tới đâu rồi? Còn nửa tiếng nữa đã bắt đầu hôn lễ! Hai người đang chuẩn bị đào hôn đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ mím môi, tỉnh táo nói chắc chắn: “Chúng tôi có thể sẽ không về kịp, hôn lễ có thể tổ chức từ xa không?”

Mười Chín Tai: “...”

Lan Ninh: “...”

“Ha ha, để tôi đi hỏi MC xem thế nào.” Mười Chín Tai cúp điện thoại rầm một cái.

Lan Ninh thật sự lo lắng, cô hoảng loạn nói: “Làm sao bây giờ, thực sự là bị mấy cô nàng đó đặt bẫy rồi! Sau này mấy người đó kết hôn em cũng phải cho bọn họ một bài học!”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Em nghĩ xã quá rồi, anh nghĩ rằng mấy cô đó không có cơ hội kết hôn đâu.”

Lan Ninh: “...”

Quá ác độc. 

Sau khi Ngôn Nho Ngữ nhận cuộc gọi từ ba Ngôn, hai người kiên trì tìm đường xuống núi. Không biết vì bọn họ đi ngược hướng xuống núi, hay là vì đang gần trưa nên trên núi không có ai, mà đi nãy giờ cũng không gặp được bất cứ người nào.

Lan Ninh từ bỏ hi vọng nói: “Sớm biết vậy thì cử hành hôn lễ ngay giáo đường dưới chân núi cho xong.” Đi một lúc không chừng có thể đến kịp.

Cô vừa nói, tiếng chuông giáo đường liền vang lên.

Lan Ninh: “...”

Xong rồi, hôn lễ của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.

Không thể yêu thương nổi cuộc đời này nữa rồi!!!.

Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch mày ranh ma, sau đó anh kéo Lan Ninh lại gần mình, nhìn cô cười dịu dàng: “Nếu vậy, chúng ta chỉ có thể tự cung tự cấp thôi.”

“Hả...?”

Lan Ninh còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Nho Ngữ đã nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Lan tiểu thư, em có nguyện ý lấy anh làm chồng không?”

Lan Ninh cong khóe môi, trong đôi mắt tràn ngập ý cười hạnh phúc: “Em đồng ý...Vậy còn anh, Ngôn tiên sinh, anh có nguyện ý cưới em làm vợ không?”

“Đồng ý một trăm phần trăm.” Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, khẽ thả một nụ hôn lên đôi môi tròn căng mọng của ai kia.

Những ngày tháng còn lại, xin hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé. ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận