Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật


Đêm tối ban cho Dịch Thành Lễ một đôi mắt đen, nhưng hắn lại sử dụng đôi mắt này kiếm tìm ánh sáng.
Đội mũ bảo hộ, mặc áo khoác ngoài, sau khi hai chân Dịch Thành Lễ tiếp xúc với mặt đất, Lăng Thanh điều chỉnh vị trí đèn pin sao cho thuận lợi để hắn xác định vị trí.

Theo lời chỉ huy trưởng họ Dịch, mọi người lao tới thi công, xắn tay áo căng da đầu đào đất.
Anh Nhan đẹp trai thể hiện thực lực ưu tú cùng người anh em tốt của mình, làm việc hệt dân chuyên, một xẻng hạ xuống một nắm đất trên cái ụ đi đời nhà ma.
Thậm chí cái xẻng tí thì đập vào mặt Dịch Thành Lễ, tạo thành ám ảnh kinh hoàng cho sống mũi của hắn.
Vừa làm Dịch Thành Lễ vừa hướng dẫn mọi người để đất đúng nơi quy định, tuyệt đối không cho xuất hiện thêm cái ụ đất thứ hai, tốt nhất đào làm sao ra cái hố ngăn cản bước chân đám thây ma thì càng tuyệt vời.
Bên này đào đất nhiệt tình như đang ngoài sa mạc, bên kia chà đĩa lên gân lên cốt.

Cả người DJ Mã lắc lư, thề nguyền phải chà cho đám thây ma cùng nhau lên núi, không gì có thể ngăn cản tương lai bọn họ.
Tuy hiện thực các anh thây ma muốn nhảy lên, nhưng đáng tiếc con đường quá bằng phẳng, không có ụ đất nhón chân để chúng tiến hành một vài chiêu thức nguy hiểm nên chỉ đành thực hiện động tác chụp tường.
Đang lúc mọi người thả lỏng cảnh giác, Mãng Tử đứng ngoài xa nhìn thấy một anh giai cao kều đang lắc lư đi tới, ít nhất cũng phải trên hai mét, cái kiểu có thể khắc tên mình vào kỷ lục guinness thế giới.
Quả nhiên chuyện tốt thì chả thấy đâu, chuyện xấu thì xa tám hướng, yêu quái phương nào ghé thăm thế không biết!
Không ổn! Độ cao như thế thì chỉ cần cha nội này nhảy lên hoặc là giơ tay thì hoàn toàn có thể chạm đỉnh!
Mãng Tử lập tức cất chất giọng quãng tám, đánh thức mọi người suýt ngủ gục tỉnh lại, kéo cao hồi chuông chiến đấu, chuẩn bị xông pha.
Trong lúc nhất thời toàn bộ đèn pin các chủ hộ chiếu xuống, dừng trên anh thây ma " bất ngờ nổi tiếng" kia.

Hơi thối cái mồm chứ khéo từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chắc đây là lần anh ta được chú ý như vậy cũng nên.
Đứng trên cây, chủ hộ tham gia câu lạc bộ bắn tên cảm thấy đây là thời điểm vàng để mình chứng minh kỹ thuật, tự tin vươn tay, kết quả hơi đáng tiếc, mũi tên chệch nhịp.
Mãng Tử bên cạnh anh ta không cam lòng chịu thua, tập trung toàn bộ công lực bấm một phát, nỏ thần hoạt động, không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại không trúng thây ma cao kều mà lại thân thiết làm quen với ông chú xui xẻo bên cạnh.
Mãng Tử: "..."

"Không tồi, không tồi." Mãng – chó ngáp phải ruồi – Tử ngoài ý muốn nhận được lời khẳng định từ phía "cao nhân".
Lời khen luôn là liều thuốc khiến người ta kiêu ngạo, tuy mấy mũi tên tiếp theo đều không làm nên chuyện, nhưng thành tích như cơn gió đêm thổi qua, anh ta cũng coi như đã có đóng góp, bắn trúng quân địch.
Ngay lúc đó, mũi tên của cao nhân rời khỏi cung, cuối cùng cũng bắn trúng vai thây ma cao kều, nhưng người ta quơ quơ một cái, lại tiếp tục duỗi tay nhảy tưng tưng lên tường.
Cơ mà chưa đợi thây ma thăm dò xong, chị Hoa đứng bên cạnh tường đã đùng đùng nổi giận, gầm lên, một búa bổ xuống không cần hoa hòe hoa sói làm màu.

Búa nhỏ năm xưa đã up thành búa lớn, chị Hoa dùng sức mạnh hồi còn làm ở công trường giành chiến thắng trở về!
Não văng tung tóe, hình ảnh đọng lại trong mắt mọi người trở nên vĩnh hằng, máu tươi phun ra, bay bay trong gió.
Tất cả mọi người choáng váng dừng lại, chỉ có anh DJ Mã đeo kính râm vẫn nhiệt tình chà đĩa, playlist đã sang bài hát tiếp theo, đặt ra câu hỏi nhỏ cho toàn bộ cư dân Mạn Cáp Truân—
Nếu anh là thây ma thì em có còn yêu anh không? (Bản biến tấu của DJ Mã)
Dịch Thành Lễ nghe xong chỉ cảm thấy mình sắp phát điên, động tác đào đất càng ngày càng nhanh, tự niệm chú xong sớm bao nhiêu thì sẽ không bị tra tấn lỗ tai bấy nhiêu.
Quả nhiên DJ Mã không phụ sự kỳ vọng, dốc lên tinh thần chiến đấu của mọi người.

Nhạc vào một cái bảy tám mét đất không thành vấn đề, thậm chí ai nấy còn bỏ sức đào sâu thêm chun chút.
Công việc đã hoàn thành, cuối cùng mọi người có thể trở về.
Dịch Thành Lễ ra hiệu lệnh: "Lui quân!"
Đội chủ hộ thi công dẫm lên thang bộ bò lên, đang trong lúc này đột nhiên âm nhạc dừng lại, toàn bộ thế giới trở nên yên lặng chết chóc.
Tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc mồm, Dịch Thành Lễ ngẩng đầu nhìn, trái tim lập tức rơi xuống đáy vực.

Không chỉ âm nhạc biến mất mà toàn bộ đèn điện trong chung cư đều tắt, bóng tối bao trùm, chỉ còn lại đèn pin 10 vạn oát trong tay Lăng Thanh chiếu sáng.
Mất điện?
Mất, điện!!!

Phản ứng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Dịch Thành Lễ lập tức giơ tay nói: "Đi nhanh lên, tôi lót sau cùng, mọi người nhanh chân, tôi lót sau cùng! Đừng hoảng, tuyệt đối không được đẩy nhau!!!"
Tim Lăng Thanh đập nhanh như trống, anh quay đầu gào với Mãng Tử và anh cung tên: "Bắn! Bắn đi! Còn bao nhiêu bắn bấy nhiêu!!!"
Không còn âm thanh hấp dẫn, các thây ma bắt đầu tản ra.

Tuy lò sưởi vẫn giữ chân được một ít nhưng tiếng động bên tường bắc quá lớn, thế là rất nhiều thây ma chuyển hướng, bò sang chỗ Dịch Thành Lễ.
Chủ hộ bên trên tầng cố gắng ném đồ đạc xuống giúp đỡ, nhưng hiển nhiên không trúng được bao nhiêu.
Dịch Thành Lễ đi sau cùng, mắt thấy sắp an toàn vượt qua, đột nhiên ống quần bị ai đó kéo lại.
Xong rồi, bị bắt ư? Hắn, hắn sắp bị cắn???
Theo bản năng Dịch Thành Lễ muốn dùng chân đạp con thây ma đang níu mình xuống, đột nhiên nghe thấy Lăng Thanh giận giữ kêu hắn tránh sang bên trái.

Hai ngày ở chung, Dịch Thành Lễ tin tưởng anh tuyệt đối, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn não bộ.
Phía bên trái lóe sáng, có thứ gì đó sượt ngang qua mặt Dịch Thành Lễ.

Lực kéo trên ống quần biến mất, hắn không dám quay đầu lại nhìn, lập tức nhảy lên vượt qua bức tường vây.
Xong xuôi, Dịch Thành Lễ mới dám ló cái đầu ra ngó.
Chỉ thấy trên mặt một thây ma cắm con dao phay, tròng mắt lủng cả ra ngoài, ngã sõng soài dưới đất.
Hóa ra là Tiểu Lăng phi đao*! (Lái Tiểu Lý phi đao)
Hắn nhìn Lăng Thanh đang ngồi trên cái thang khác, đang định giơ ngón cái lên, đột nhiên bị anh mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn quả rắm! Lăn xuống mau!"
Lăng Thanh chỉ cảm thấy hôm nay anh đã giảm mười năm tuổi thọ, cả đời chưa bao giờ trải qua mấy chuyện khủng khiếp nhường này.


Chờ Dịch Thành Lễ an toàn hạ cánh, anh cũng nhanh chân nhảy xuống.
Vội vàng chạy hai ba bước tới trước mặt Dịch Thành Lễ, đầu tiên Lăng Thanh đánh giá sắc mặt hắn rồi liếc xuống ống quần, thấy người vẫn khỏe mạnh, lúc này mới bày ra cái mặt lạnh lùng: "Bị cắn chưa?"
"Không bị sao cả, lúc đó chúng nó chưa kịp làm gì." Dịch Thành Lễ bình tĩnh đáp.
Lăng Thanh nhắm mắt lại, thở mạnh hai hơi.

Lúc mở mắt ra, anh hung dữ dựng thẳng ngón trỏ vào mặt hắn: "Một con dao, anh lại làm tôi mất một con dao.

Đưa tiền đây!"
Nói thật, dao là chuyện nhỏ.

Nhưng Lăng Thanh thực sự rất tức giận, nếu lúc đó anh không phi dao không trúng thì phải làm sao? Nếu mấy con thây ma đó cắn Dịch Thành Lễ thì phải làm sao?
Không bị thây ma cắn chết thì lại bị người một nhà hại chết, tên đàn ông này mà nghẻo lãng xẹt như thế khéo có biến thành quỷ hắn cũng chả tha cho anh.
Thật là đen đủi!
Anh đang muốn chửi thêm vài câu nữa, Dịch Thành Lễ trước mặt đột nhiên bật cười, nhanh chân tiến về phía anh, ôm Lăng Thanh đang mờ mịt vào lòng thật chặt.
"Cảm ơn cậu, tôi đã cho rằng mình sẽ chết."
Ngực lây nhiễm độ ấm của người khác, cách lớp quần áo cũng cảm nhận được nhịp tim đối phương, mà vòng eo lại bị người này giam cầm.

Cảm giác sợ hãi quen thuộc khiến gương mặt Lăng Thanh trắng bệch.
Theo bản năng, anh cố giãy giụa nhưng giây tiếp theo, giọng nói nhẹ nhàng như ma chú vang lên, cưỡng ép anh dừng lại.
"Đỡ tôi một chút thôi, chân tôi tê quá."
Lời vừa dứt, Lăng Thanh chỉ cảm thấy cả tạ thịt đè lên vai mình.

Anh cố nén cảm giác không ổn, đỡ Dịch Thành Lễ, cắn răng mắng: "Bị cắn vào chân rồi à? Tê? Ban nãy anh quay đầu nhìn giỏi lắm cơ mà?"
Bảo rồi, người mới từ điện Diêm Vương về sao có thể bình tĩnh như vậy được?
"Ai nói cơ? Tôi đâu có giỏi, tôi phản ứng chậm thôi.


Giờ nhớ lại chân cẳng tê hết.

Đã thế còn mót vệ sinh." Dịch Thành Lễ cực kỳ thành thật thừa nhận, cũng thả lỏng trên vai Lăng Thanh: "Đã nhắc ai đi kiểm tra nguồn điện chưa?"
"Anh ngăn tôi thế này thì tôi nhắc kiểu gì?" Tuy ngoài miệng Lăng Thanh oán giận nhưng vẫn quay đầu khắp nơi tìm người, xem ai rảnh rỗi nhận việc.
Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, toàn bộ chung cư Mạn Cáp Truân loạn lên, có người hét ầm ĩ gọi gia đình.

Đám Tiền Mỹ Lệ vội vàng an ủi mọi người, Lăng Thanh chả tìm thấy ai đỡ hộ Dịch Thành Lễ.
Dịch tổng cảm nhận được tóc anh đang cọ lung tung trên mặt mình, hơi ngứa, còn ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng.
Hắn nghe Lăng Thanh chửi tục một câu, không nhịn được hỏi: "Sao thế?"
"Đen thùi lùi chả nhìn thấy gì cả, ai cũng lo lắng." Đôi mắt Lăng Thanh tìm tòi trong bóng đêm, không nhịn được đẩy người: "Anh đứng vững chưa vậy? Giờ ai cũng bận, tôi định tìm ông Lưu xem công tắc nguồn xảy ra vấn đề gì."
Lời vừa dứt, Lăng Thanh cảm nhận được trọng lượng đè trên người mình nhẹ đi.
Dịch Thành Lễ đứng thẳng, phủi phủi đầu gối: "Tôi ổn rồi, nơi này cứ giao cho tôi, cậu mau đi gọi ông Lưu xem có thể sửa được không."
"Ừm." Chờ Lăng Thanh khuất bóng, Dịch Thành Lễ nghỉ ngơi vài giây sau đó lại trèo lên thang, cầm đèn pin chiếu sáng một vòng, miệng hô mọi người đừng lo lắng khẻo loạn.
Kết quả chả ai nghe hắn nói.
Dịch Thành Lễ càng hò to hơn, cảm thấy mị lực của mình chắc chưa rớt xuống đáy xã hội.

Hắn hít thật sâu, hóp bụng lấy hơi chuẩn bị gào thét, kết quả đằng xa truyền tới tiếng động vô cùng lớn, siêu sao thế giới lên sàn!
Anh kèn xô na đã rửa xong mối nhục năm nào, vừa chạy như điên vừa thổi kèn khiêu chiến giới hạn lỗ tai con người.
Lòng anh ta nở nụ cười kiêu ngạo, hừ, âm nhạc nhà ngươi phải có điện mới phát ra tiếng, còn giao hưởng của ta chỉ cần dùng phổi để lưu danh muôn đời!
Ranh con thiếu hiểu biết tỉnh ra chưa? Lần này bố đây toàn thắng!
Tác giả có điều muốn nói.
Anh kèn xô na: Ai? Còn ai!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận