Cuộc Chiến Bảo Vệ Chung Cư Bệnh Tật


Tiếng kèn xô na xỏ xuyên qua lỗ tai mọi người, cũng tiêu hao lượng không khí quá lớn để chủ nhân của nó hô hấp, anh ta đứng bên cạnh Dịch Thành Lễ, tự cảm thấy linh hồn mình không thể ở lâu với cơ thể, giây tiếp theo có lẽ phải lên đường sang Tây Phương cực lạc.
Dịch Thành Lễ vội vàng ra hiệu cho anh ta thở, không nên gấp gáp.
Anh kèn xô xa từ chối tỏ vẻ mình không quan trọng.

Anh ta xoa nước miếng chảy xuống khóe miệng, thở phì phò hỏi: "Bình tĩnh lại chưa?"
"Tàm tạm." Dịch Thành Lễ giơ ngón tay cái: "Anh vừa thổi bài ca tập trung hả?"
Anh kèn xô na cứng đờ, cảm thấy mình nhất định phải sống để truyền bá nhạc cụ dân gian.

Anh ta ngẩng đầu, ghét bỏ liếc Dịch Thành Lễ: "Nếu rảnh rỗi quá thì ngài nên bổ túc kiến thức về âm nhạc, vừa tăng hiểu biết vừa tỏa ra phong thái thanh lịch."
Dịch Thành Lễ: "..."
Dịch Thành Lễ: "Well, anh nói cái gì cũng đúng."
Xác định anh kèn xô na không sao, lúc này Dịch tổng mới nhìn các chủ hộ đã bình tĩnh lại, vươn tay nói: "Mọi người đừng hoảng sợ, ụ đất bên ngoài chúng ta đã giải quyết xong xuôi, giám đốc Lăng cũng đã đi tìm ông Lưu xem xét công tắc nguồn điện.

Hãy bình tĩnh!"
Trong bóng đêm, đôi chân bị muôn vàn người dẫm của Tiền Mỹ Lệ đã được cứu thoát, cô lập tức chạy tới bên cạnh Dịch Thành Lễ làm thư ký, tiếp lời hắn: "Cổng chung cư chúng tôi đã dối sang trạng thái đóng mở không cần nguồn điện, mọi người đừng lo, dù có mất điện vẫn có thể mở cửa! Mọi người hoàn toàn có thể về nhà!"
Dịch Thành Lễ ngạc nhiên: "Đổi lúc nào vậy? Không phải hệ thống cửa đều phải có điện mới mở được à?"
"Hai hôm trước anh Lăng đã kêu chúng tôi đổi." Tiền Mỹ Lệ nhỏ giọng đáp xong lại lớn tiếng nói: "Nhưng mọi người cứ yên tâm ạ, cửa ở hầm gửi xe hoàn toàn độc lập, ở đó khi cắt điện cửa sẽ tự đóng, vậy nên dù không có điện thì cũng sẽ không có con thây ma nào ngầm mở cửa đi lên."
Tần Đại Lực, Mãng Tử thay phiên nhau an ủi, các chủ hộ tay cầm đèn pin an toàn về cạnh người nhà, nỗi sợ hãi dần dần tan biến, chỉ là tiếng nức nở sinh ra bởi bóng đêm cùng tương lai mịt mờ chưa kịp dừng lại.
Tuy an ủi là chuyện cần làm nhưng khóc lóc cũng là một cách để lấy lại bình tĩnh.

Dịch Thành Lễ không nói gì thêm, chỉ lấy trong túi ra ít khăn giấy, kêu Tiền Mỹ Lệ đưa cho bọn họ.
Sau khi Nhan Soái xác định người nhà, anh em bạn bè không sao mới nhìn Dịch Thành Lễ ngồi trên cây thang, cười bảo: "Giám đốc Dịch, bên cửa hàng tiện lợi chắc vẫn còn ít nến hoặc đèn pin linh tinh, chúng tôi muốn sang đó tìm."
"Nhà tôi còn hai cái đèn cắm trại!" Cô Lương Tây Thụy, người cuồng leo núi giơ tay lớn tiếng nói: "Để tôi mang xuống!"
Dịch Thành Lễ nhìn cô: "Mọi người không cần gấp, chúng ta cứ chờ giám đốc Lăng về, nếu thực sự mất điện thì sẽ tính cách khác."
Vì vậy ai nấy đứng yên, cuối cùng cũng chờ được Lăng Thanh tay cầm flash điện thoại, thở dốc mang tới câu trả lời chính xác.
"Thầy Lưu nói công tắc nguồn điện không có vấn đề." Lăng Thanh nói: "Có thể vấn đề nằm ở đường dây bên ngoài, hoặc cũng có thể từ nhà máy điện."
Nói xong, anh dừng một chút: "Tóm lại chính là, vấn đề không xuất phát từ chỗ của chúng ta."
Vế còn lại: không còn điện nữa.
Tất cả mọi người trầm mặc bị bóng đêm vây quanh, mặc dù Lăng Thanh sớm biết ngày này sẽ đến nhưng trái tim cũng không nhịn được rơi xuống.

Mất điện có nghĩa là mất ánh đèn soi sáng giữa đêm đen, là một số đồ điện quan trọng mất đi sinh mệnh.
Không có điện, không thể sạc pin điện thoại, không xem được TV, không thể lên mạng.

Dù đường truyền internet có bị ảnh hưởng hay không thì cũng đồng nghĩa với chuyện mọi người bị chặt đứt con đường giao lưu với thế giới bên ngoài.
Khép kín thực sự sẽ làm cho người khác điên cuồng.
"Hiện tại mọi người nên cố gắng giảm bớt số lần sử dụng đồ điện, tận lực tiết kiệm pin, nếu không nhà nào có đài radio thì có thể sử dụng để nghe ngóng tin tức bên ngoài." Lăng Thanh khuyên nhủ.
Mọi người ai nấy nhìn nhau, thời buổi này rồi ai còn sử dụng đài radio nữa, thực ra điện thoại cũng có thể nghe tin tức, nhưng không có điện thì còn nghe được bao lâu?
"Đêm đã muộn, tuy chúng ta giải quyết xong ụ đất nhưng chưa chắc ngoài kia đã an toàn.

Mong mọi người về nhà sớm, chúng tôi sẽ phân công nhân lực đi tìm nến và đèn pin, lát nữa sẽ mang tới từng hộ.

Còn chuyện hôm nay, sáng mai chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể." Dịch Thành Lễ vừa dứt lời, di động Lăng Thanh đột ngột vang lên.
Lăng Thanh ra hiệu cho hắn không cần chú ý đến mình, nhấc điện thoại lại phát hiện bà Triệu gọi tới.

Sáng nay anh vừa cài số mình thành số khẩn cấp, không ngờ lại dùng chức năng này sớm như vậy.
Lăng Thanh vội vàng ấn nút nghe, hỏi: "Bà Triệu ạ, có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia nói được hai câu, Lăng Thanh lập tức xoay người chạy, cơ mà chạy được vài bước lại quay đầu: "Bác sĩ Mạnh! Bác sĩ Mạnh đâu?"
"Sao vậy?"
Dịch Thành Lễ lập tức trèo thang xuống, Lăng Thanh đột ngột cầm tay hắn, nôn nóng nói: "Bà Triệu té ngã trong nhà, bác sĩ Mạnh đâu, kêu ông ấy đi cùng tôi!"
Dịch tổng không thèm so đo chuyện đây là lần đầu tiên Lăng Thanh chủ động tiếp cận mình, quay đầu hô lớn: "Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh ơi!"
Tuy bác sĩ Mạnh là bác sĩ khoa thần kinh nhưng giờ phút này lại chẳng ai bắt bẻ, là một bác sĩ đáng tin cậy! Ông vừa giơ tay đã bị Lăng Thanh đóng gói mang đi, Tiền Mỹ Lệ lập tức chạy theo giúp.
Dịch Thành Lễ gật đầu: "Có chuyện gì nhớ điện cho tôi!"
Hắn ở lại an ủi các chủ hộ, giơ đèn pin phân công Đại Long, Mãng Tử đưa họ về nhà theo cảm ứng với ông bà tổ tiên.
Mọi người lặp lại rất nhiều câu hỏi do không có cảm giác an toàn, mà bản thân Dịch Thành Lễ cũng rất cố gắng áp chế nội tâm sợ hãi của bản thân, liên tục trả lời từng câu một, không hề chê phiền.
Thứ đáng ăn mừng nhất lúc này đó là chung cư Mạn Cáp Truân không có nhiều tầng, khoảng cách giữa các tầng thấp, không cần lo lắng đến chuyện mất sức, trèo cầu thang về nhà phải uống thêm nước.
Chờ mọi người an toàn về hết, hắn cũng chưa thể nghỉ ngơi.

Rất nhiều hộ gia đình không có điện hoặc thứ gì thắp sáng, Dịch Thành Lễ đưa theo một số chủ hộ sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh tìm kiếm, mãi mới móc ra được túi nến cùng vài cái đèn pin.
Phát hết đồ cho những người cần, Dịch Thành Lễ vội vàng kêu Tần Đại Lực, Đại Long đi ngủ, còn mình chạy tới nhà bà Triệu.
Bà Triệu đang nằm trên giường, Tiền Mỹ Lệ giúp bà đổi áo ngủ, bác sĩ Mạnh đang buôn chuyện phiếm còn Lăng Thanh ở phòng bếp đun nước.
Dịch Thành Lễ vào cửa chào hỏi vài câu, thấy bác sĩ Mạnh muốn nói chuyện riêng với bà thì lập tức lùi lại.

Hắn đánh giá toàn bộ căn nhà, nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp trên tường xong mới quay đầu vào bếp, hỏi Lăng Thanh xem tình hình ra làm sao.
"Sau khi mất điện bà ấy không rõ có chuyện gì, còn tưởng công tắc bị nhảy, muốn đứng lên bật đèn, kết quả tối quá nên bị ngã." Lăng Thanh thở dài, "Tuy nói bà ấy không sao nhưng già rồi, làm sao chịu được mấy cú ngã kiểu đấy."
Dịch Thành Lễ nhìn anh: "Cậu có kinh nghiệm chăm người già ha."
Lăng Thanh dừng một lát, đáp: "Bố mẹ tôi qua đời do tai nạn từ sớm, tôi được ông bà nuôi lớn."
"Thì ra là vậy..." Dịch Thành Lễ nở nụ cười, "Nói thật mặc dù bố mẹ tôi chưa qua đời, nhưng tôi cũng chả khác cậu là bao."
Lăng Thanh hừ hừ, rót ly nước ấm cho hắn, hạ giọng bảo: "Vừa nãy lúc chúng tôi nâng bà dậy, câu đầu tiên bà nói chính là tại sao bà chưa chết."
"Người trong nhà đã chết hết rồi, tại sao bà chưa chết." Lăng Thanh nhẹ giọng lặp lại lời bà Triệu, không biết đây là loại cảm giác gì, có lẽ đối với bà ấy, thà chết luôn còn hơn sống lay lắt như bây giờ.
"Cho nên bác sĩ Mạnh đang nói chuyện với bà ấy?" Dịch Thành Lễ hỏi.
Lăng Thanh gật đầu, bê cốc nước ra ngoài.
Dịch Thành Lễ đi theo anh, chu môi về phía tấm ảnh treo trên tường: "Nhìn thấy không?"
"Thấy rồi." Lăng Thanh gật đầu, "Sáng nay lúc tôi quét nhà, có nghe bà ấy kể một vài chuyện trong gia đình.

Chồng bà Triệu mất sớm, một mình bà nuôi cô con gái trưởng thành."
Nói xong, Lăng Thanh nở nụ cười, sau đó gõ cửa phòng bà Triệu, hỏi bà có muốn uống nước ấm không.
Bà nhìn anh, lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay, nói: "May sao cháu đã lưu số điện thoại giúp bà, bằng không..."
"Việc nhỏ thôi ạ." Lăng Thanh nắm tay bà, ân cần hỏi han: "Hiện tại bà ấy chỗ nào không ổn ạ? Nhưng bây giờ chúng ta không thể đến bệnh viện..."
Bà Triệu lắc đầu: "Không sao, không sao.

Bà không sao đâu mà, các cháu về nghỉ ngơi đi đã, đừng lo lắng cho bà."
"Đúng, thực sự cần đi ngủ.

Tối nay cho tôi ở lại nhé, tôi muốn quan sát thêm." Bác sĩ Mạnh nhìn đồng hồ, cười hỏi bà Triệu: "Bà ơi, tôi có thể ngủ ở sô pha chứ?"
Bà Triệu nhìn ông: "Được, nhưng mà..."
"Uầy, không sao đâu." Bác sĩ Mạnh đáp, "Trong nhà còn thừa chăn không?"
Bà Triệu gật đầu nói cho bọn họ vị trí chăn đệm, cả ba giúp bác sĩ Mạnh thu xếp chỗ ngủ rồi mới chào tạm biệt đi về.
Vì không có điện, cả ba chỉ có thể leo thang bộ.

Dịch Thành Lễ nhìn Lăng Thanh, hỏi: "Nhà máy thủy điện đã bị cắt, vậy hệ thống sưởi sớm muộn gì cũng biến mất phải không?"
Lăng Thanh lắc đầu: "Tôi không rõ, nhưng chúng ta phải chuẩn bị trước, tin tức có nói mùa đông sắp đến, nếu không có hệ thống sưởi thì sẽ rất khó khăn, nếu bị bệnh còn rách việc hơn nữa."
Dịch Thành Lễ gật đầu đồng ý.
Nãy hắn quên lấy nến cho mình, cứ tưởng về nhà phải mò mẫm tắm rửa, kết quả Lăng Thanh lôi trong ngăn kéo ra túi nến to đùng, bật một phát, nhà cửa sáng bừng.
"Còn bao nhiêu cây thế?" Dịch Thành Lễ tò mò hỏi.
Lăng Thanh: "Ba thùng, có thể thắp tới khi anh chết."
Dịch Thành Lễ: "..."
Dịch Thành Lễ: "Quả nhiên, cậu luôn là người cao tay nhất."
Tác giả có chuyện muốn nói.
Nến: Ngọn lửa thiêu đốt sinh mệnh tôi ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui