Cuộc Chiến Gia Tộc


Trong biệt thự Thiên Hi có tất cả ba tòa nhà, một tòa ba tầng, hai tòa hai tầng, ở giữa còn có một hàng lang bằng gỗ kiểu cổ.

Dưới hành lang là hồ nước róc rách, trong hồ nuôi cá chép rất đẹp.

Trong hai tòa nhà hai tầng, một tòa dành cho người giúp việc, tòa còn lại dành cho tài xế và vệ sĩ, ở giữa là tòa nhà chính ba tầng.

Đứng trên tòa nhà chính và đánh mắt ra phía nam sẽ nhìn thấy hồ Đông gợn sóng lăn tăn.

Đằng sau có núi, đằng trước có hồ, nếu xét theo góc độ phong thủy thì phải nói là tuyệt vời!

"Diệp Phàm, nhiều phòng quá, chúng ta có cần thuê một người giúp việc không, chứ tự quét dọn thì mệt lắm đấy".

Sau khi dạo quanh một vòng, Hàn Tuyết vô cùng vui vẻ, cô cực kỳ hài lòng với nơi này.

"Không thành vấn đề, đợi lúc nào có thời gian, anh sẽ tới tận trung tâm cung cấp giúp việc gia đình để lựa chọn", Diệp Phàm cười nói.

Tòa biệt thự này quá lớn, diện tích gần mười mẫu, cũng tới lúc thuê người giúp việc rồi, vả lại có người giúp việc nấu cơm thì cũng tiện hơn.

"Vậy...”, Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm, muốn nói rồi lại thôi.

Diệp Phàm nở nụ cười nói: "Em muốn hỏi là có để mẹ vào ở không chứ gì?"

Hàn Tuyết cảm thấy ngượng ngùng, cô nhìn Diệp Phàm, nói với vẻ nài nỉ: "Diệp Phàm, em biết mẹ không tốt với anh, bà ấy quá xấu tính, càn quấy, bất chấp lý lẽ, thậm chí một nửa trái tim dã biến thành màu đen rồi..."

"Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ em, sự ra đi của bà nội tác động rất lớn đến cảm xúc của em, bố mẹ ngày một lớn tuổi rồi, em không muốn đợi bọn họ già rồi mới bù đắp.
Em biết em hơi ích kỷ, không suy nghĩ nhiều cho anh..."

"Em có thể đảm bảo với anh là sẽ giao kèo trước với bọn họ, ở đây một tháng là phải về nhà cũ ở một tháng, luân phiên ở hai nhà như thế để mẹ biết người làm chủ gia đình không phải bà ấy..."

Hàn Tuyết nói một cách tha thiết, cô thật sự rất ngại, đây là nhà của Diệp Phàm, nhưng cô lại xin anh cho Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần vào ở, khiến cô cảm thấy mình thật mặt dày.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, Diệp Phàm khẽ cười rồi ôm cô vào lòng.

Anh nói: "Đổ ngốc, bọn họ là bố mẹ em, cũng là bố mẹ của anh, cho em không nói thì anh cũng đồng ý cho bọn họ tới ở.
Còn về việc mẹ càn quấy, nhiệm vụ này gian nan lắm, em đứng ra lo liệu đi".

Nếu Lưu Tú Cầm đến thì Diệp Phàm chẳng đuổi bọn họ đi được, anh cũng đã đoán trước được rằng chắc chắn Lưu Tú Cầm sẽ tới.

Bà ta mà khóc lóc quậy phá rồi đòi thắt cổ thì làm sao mà anh chịu nổi.

Cũng may là căn biệt thự này khá lớn, không giống với nơi bọn họ đang ở.
Căn nhà hai tầng ấy chỉ có mấy phòng, đi ra đi vào kiểu gì cũng chạm mặt nhau, suốt ngày thấy cái bản mặt vênh váo của Lưu Tú Cầm.

"Diệp Phàm...", Hàn Tuyết cảm động rớm nước mắt, con rể mà làm được như Diệp Phàm chẳng có mấy ai đâu, huống chi còn là ở rể, quả thực là lấy ơn báo oán.

"Được rồi, đừng khóc nữa, cảm động thôi cũng khóc, sau này làm sao sinh con được...", Diệp Phàm vừa lau nước mắt cho cô vừa trêu ghẹo.

Hàn Tuyết cảm động không thôi, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Hàn Tuyết Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.

NhÌn vào đôi mắt của cô, anh có thể nhìn thấy ngọn lửa trong đó, khiến anh cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng anh vẫn điều chỉnh lại tâm trạng rồi trêu đùa cô: "Tiểu Tuyết, ánh mắt nóng cháy đấy của em định làm anh tan chảy đó hả? Anh ngửi thấy mùi thèm hormone rồi đó".

Nghe vậy, mang tai Hàn Tuyết đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.

Cô nhẹ giọng nói: "Đúng là em muốn làm anh tan chảy đó.
Lúc trước trái tim em quá lạnh giá, quá khép kín, em những tưởng cả dời này sẽ luôn như thế, u mê sống từ ngày nọ sang ngày khác..."

"Em không biết vì sao anh lại tốt như thế, đến bây giờ vẫn không biết, sau này cũng không muốn biết, em chỉ biết là em yêu anh".

"Em quen với sự hiện hữu của anh từ lúc nào chẳng hay, mẹ mắng anh là em cảm thấy phẫn nộ, người khác sỉ nhục anh là em cảm thấy nhói lòng, anh bị kẻ cướp bắt đi làm con tin, em như đứng đống lửa, như ngồi đống than…Hàn Tuyết em trao cuộc đời này cho anh đó..."

"Hôm nay em hết tháng rồi…"

"Rầm, choang...", Hàn Tuyết vừa nói xong câu cuối cùng, Diệp Phàm Lập tức gạt hết bình hoa và đĩa trên bàn xuống đất.

Cánh tay rắn chắc kéo Hàn Tuyết vào lòng, như muốn hòa vào trong thân thể của anh.

Cả người cô bị đè lên bàn, mái tóc cũng tản mạn khắp nơi.

Hàn Tuyết nắm chặt bả vai Diệp Phàm và khép hờ mắt lại.
Cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Diệp Phàm, giọng nói ngập tràn sức quyến rũ:

"Chiếm lấy em…"

Không có điều gì kích thích Diệp Phàm hơn ba chữ ấy được nữa.
Hành động điên cuồng của anh khiến bộ não của Hàn Tuyết thiếu oxy, sự "rung động" chưa từng có khiến cô quên đi sự rụt rè, nhiệt tình đáp lại Diệp Phàm.

"Ring ring ring..."

Vào lúc bọn họ đã trút bỏ mọi sự vướng víu thì tiếng chuông điện thoại dồn dập bỗng vang lên trong túi quần Diệp Phàm, đồng thời cũng khiến Hàn Tuyết tỉnh táo lại.

"Đứng lên đi, có người gọi điện thoại kia, chắc chắn là có chuyện gấp..”, Hàn Tuyết đẩy Diệp Phàm ra.

Diệp Phàm gắt lên một tiếng, anh muốn đập tan cái điện thoại chó chết này ra rồi.

Diệp Phàm lấy điện thoại ra, chẳng cần biết là ai gọi tới, vừa bắt máy là anh lập tức gầm lên: "Tao cóc cần biết mày là ai, tốt nhất hãy đưa ra một lý do đủ để thuyết phục tao, nếu không tao sẽ bóp nát dái mày!"

Hàn Tuyết đỏ bừng mặt, cô véo Diệp Phàm một cái, nói vớ vẩn cái gì thế hả!

Cô ngồi dậy khỏi mặt bàn, sửa sang lại quần áo.

Chuyện đó không làm nổi nữa rồi, cô cũng chẳng có cái gan ấy.

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt của Trần Hoa đen kịt lại, chẳng lẽ cô ta phá hỏng “chuyện tốt” của tên đó rồi sao?

Nghe thì có vẻ như bên kia điện thoại còn một người phụ nữ nữa.

Chiến đấu giữa ban ngày?

Trong đầu Trần Hoa hiện lên mấy chữ ấy, thầm mắng Diệp Phàm là một tên khốn kiếp.

Thấy người bên kia không nói năng gì, Diệp Phàm càng tức hơn, anh lạnh lùng nói: "Nói, nếu không nói là tao..."

Trần Hoa ngắt lời Diệp Phàm, hầm hè nói: "Tôi là Trần Hoa, nếu phá hỏng chuyện tốt của anh thì tôi tắt may đây".

"Má nó, phá thì cũng phá rồi, tắt máy làm chó gì nữa...", Diệp Phàm âm thầm gào thét trong lòng

Nhưng anh cũng biết Trần Hoa gọi điện cho mình thì chắc chắn là có chuyện muốn nói, bên hậm hực nói: “Nói đi, thưa cô cảnh sát Trần!"

"Hừ, nói chuyện với tôi thì chú ý một chút..”

Ở bên kia điện thoại, Trấn Hoa hừ một tiếng, cái gì gọi là "thưa cô cánh sát Trần”?

Diệp Phàm cười hề hề rồi không nói tiếp nữa, Trần Hoa lại cất lời: "Cây gậy của bà cụ nhà họ Hàn biến mất rồi".

"Mất gậy á?", Diệp Phàm hỏi trong sự ngạc nhiên.
"Đúng thế, trưa nay trong lúc kiểm tra di vật của bà ấy, chúng tôi chúng tôi phát hiện ra cây gậy đó đã biến mất", Trần Hoa nói.

"Các cô đã tiến hành khám nghiệm về cây gậy ấy chưa? Ví dụ như dấu vân tay chẳng hạn?", Diệp Phàm hỏi.

"Haizz.", Trần Hoa thờ dài một hơi, phiền muộn nói: "Đó cũng chính là điều mà tôi muốn nói.
Hôm qua trong thành phố xuất hiện một vụ án giết người khác, vậy nên chúng tôi đã tạm gác chuyện đó lại, nào ngờ vừa rồi đi khám nghiệm mới phát hiện ra cây gậy bị mất.
Rõ ràng sáng nay nó vẫn còn ở trong cục cảnh sát mà".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui