"Đúng vậy đúng vậy, Hàn Bách Hào nói thế là ý gi? Dựa vào cái gì mà để nó phụ trách? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của tên phế vật này ư?”
Lưu Tú Cầm vừa nói vừa chỉ vào Diệp Phàm, mặc dù bà ta chua ngoa, nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có đầu óc, bà ta không tin chỉ vì một câu nói này liền đổi người phụ trách, như vậy chuyện này thật chẳng khác gì trò đùa trẻ con.
“Mẹ, mẹ có thể nói chuyện tử tế được không, suốt ngày mở mồm ra là phế vật, nói vậy quá khó nghe rồi!"
“Hừ, không lẽ mẹ nói sai hay sao? Cậu ta đã làm được chuyện gì ra hồn hay chưa? Ăn uống tiền tiêu đều của nhà chúng ta, đúng là một con ký sinh trùng”.
Lưu Tú Cầm hằn học chế nhạo một hồi, có điều hồi nãy Diệp Phàm thay Hàn Tuyết bắt tay Trương Kiến Nghiệp khiến bà ta khá hài lòng, bà ta ghét Hàn Bách Hào, loại người chơi cùng gã ta hiển nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì.
Hàn Tuyết không biết làm thế nào, định kiến của Lưu Tú Cầm với Diệp Phàm không phải muốn thay đổi ngay được, cô chỉ có thể hướng ánh mắt ngỏ ý xin lỗi về phía anh.
Diệp Phàm nở nụ cười hòa nhã, anh không hề để bụng, nói: “Chúng ta gặp Hàn Bách Hào ở đây chỉ là tình cờ.
Tuy nhiên việc Hàn Bách Hào mời Trương Kiến Nghiệp dùng bữa chắc chắn không phải việc trùng hợp, Tiểu Tuyết đã ký xong hợp đồng, cho dù có muốn mời cơm, cũng nên là Tiểu Tuyết mời mới đúng, dù sao cũng không đến lượt Hàn Bách Hào, từ đó kết hợp với câu nói sau cùng đó của gã ta thì có thể đoán nhà họ Hàn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết!”
"Hừ, không cần cậu phân tích chúng tôi cũng đoán ra được, ra vẻ cái quái gì cơ chứ!"
"Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi, nếu không mẹ là người đi thanh toán, con mặc kệ!”
"Rồi rồi, không nói, không nói nữa...
rõ rồi, hừ…”
Hàn Tuyết cạn lời, cô có cảm giác không tốt lắm, nhưng không thể nói rõ ra ở đây được, mấy người bọn họ cũng ăn được một lúc rồi, Hàn Tuyết đứng dậy thanh toán, Diệp Phàm lái xe đưa mọi người về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hàn Tại Dần hơi lo lắng nói: "Mọi người nói xem liệu mẹ có nghe theo lời mê hoặc của Hàn Bách Hào, đổi nó thành người phụ trách hay không, nếu vậy thì chúng ta thảm rồi".
“Phủi phui cái mồm ông, sao ông dám nghĩ như thế hả, nếu như đổi thành nó thì thật quá đáng lắm, đây là hợp đồng Tieu Tuyết ký được cơ mà".
Lưu Tú Cầm vừa dứt lời, điện thoại của Hàn Tuyết liền đổ chuông, là của bà cụ Hàn gọi tới.
Vừa bấm nghe liền nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của bà cụ Hàn truyền tới Tiểu Tuyết, các cháu lại dám đắc tội với phó giám đốc Trương tập đoàn Hoàng Minh, hiện giờ người ta rất không hài lòng, vai trò người phụ trách của cháu tạm thời để Bách Hào thay thế đi".
"Tút tút tút..
Điện thoại vang lên tiếng máy bận, bà cụ Hàn không cho Hàn Tuyết cơ hội giải thích, trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Phía này, bà cụ Hàn đặt điện thoại xuống, cười nói với Hàn Bách Hào "Cháu làm tốt lắm, mau chóng đi đón tiếp vị khách quý nhà họ Diệp đi”.
"Bà yên tâm, châu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, giúp nhà họ Hàn trở thành gia tộc hàng đầu, để cho bà nội được ở trong biệt thự số một thành phố Cảng!"
Hàn Bách Hào nịnh hót khiến cho bà cụ Hàn rất thoải mái, hai người ha ha cười to.
Bà cụ Hàn năm nay bảy mươi mấy tuổi, sớm đã thành tinh rồi, nếu như không có sự việc hôm nay, bà ta tuyệt đối sẽ không chủ động gọi điện cho Hàn Tuyết đổi người phụ trách.
Bà ta không có lý do để gây sự Với Hàn Tuyết.
Cho dù bà ta nắm quyền tuyệt đối ở nhà họ Hàn, thì cũng sẽ không làm như vậy.
Bên này, Hàn Tuyết đặt điện thoại xuống, phẫn nộ gắt lên: "Kiếm cớ, tất cả chỉ là kiếm cớ, thật sự vô liêm sỉ hết mức!"
"Xong đời rồi, xong đời rồi…”
Nhìn dáng vẻ của Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm kêu lên trong tuyệt vọng, nhưng bà ta lập tức chuyên sang vẻ mặt hung dữ trừng mắt với Diệp Phàm, gào lớn:
"Tất cả là tại cậu, không có việc gì cậu ra mặt làm gì, cậu nghĩ vậy là tốt cho Tiểu Tuyết nhưng lại làm hai nó, cậu đúng là tên phế vật, cái đồ sao chối nhà cậu cút đi cho tôi, mau đi xin lỗi phó giám đốc Trương, mau đi đi..."
Diệp Phàm cau mày nói "Me, đấy chỉ là cái cớ, tên họ Trương đó vốn không có quyền làm vậy đâu, chỉ là trùng hợp giúp cho bà cụ Hàn kiếm được cái cớ mà thôi".
"Cái rắm!
Lưu Tú Cầm la mắng: “Cứ cho là viện có thì cũng là tại cậu, nếu không phải cậu tự ý ra mặt nói mấy lời như vậy, bọn họ có thể kiếm được cớ ư? Tôi không cần biết, cho dù cậu có phải quỳ trước mặt tên họ Trương kia thì cũng phải lấy được hợp đồng về đây”.
"Còn con nữa Tiểu Tuyết, con mau đi cầu xin bà nội cho con một cơ hội nữa, đây là hợp đồng mà con ký được, tuyệt đối không thể để cho tên khốn nạn Hàn Bách Hào phụ trách được”.
Mặc dù Hàn Tuyết đang tức giận nhưng cô vẫn bình tĩnh phân tích: “Mẹ, mẹ có thể đừng làm loạn nữa được không, không ai có thể thay đổi quyết định của bà nội đâu, con cũng không tin tên họ Trương kia lại có quyền lực lớn như vậy!”
Hàn Tại Dần cũng dè dặt phát biểu suy nghĩ: “Tôi cho rằng Tiểu Tuyết nói đúng đây, giờ tìm mẹ cũng không thay đổi được gì đâu".
Lưu Tú Cầm gào lớn, vừa khóc vừa chạy về phía phòng ngủ: "Phải phải phải, các người đều đúng, chỉ có tôi sai, Lưu Tú Cầm tôi đã tạo nghiệp gì vậy, muốn sống một ngày tốt đẹp cũng không được..."
Hàn Tại Dần do dự một chút rồi cũng chạy vào phòng ngủ: “Các con, các con nghĩ cách đi, bố đi xem bà ấy thế nào!”
Diệp Phàm nói với Hàn Tuyết bằng giọng chắc nịch: "Tiểu Tuyết, tin anh, người phụ trách hợp đồng của tập đoàn Hoàng Minh chỉ có thể là em, bà ta không thay đổi được, bất kỳ ai cũng không thay đổi được!”
Hàn Tuyết cười khổ một tiếng "Không sao, cho dù có đổi thì tôi cũng đành chấp nhận, chúng ta không thắng được Hàn Bách Hào, gã ta được bà nội yêu thích, hoặc là ban đầu bọn họ đề xuất ra chủ ý kia chính là vì việc này”.
“Còn nữa, anh cũng đừng đi tìm ông Diệp kia nữa, ân tình thầy của anh dùng một lần là bởt một lần, lần này lấy lại được hợp đồng, lần kế tiếp không biết sẽ xảy ra vẫn đề gì nữa, không đáng đâu".
Hàn Tuyết nói xong liền đứng dây "Tôi không sao tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát!"
Diệp Phàm há miệng không lên tiếng, mọi chuyện thay đổi chóng mặt trong một ngày, cùng là người nhà họ Hàn, nhưng cô lại bị đổi xử toan tính như vậy, Hàn Tuyết vô cùng khó chịu và không cam lòng, nhưng cô có thể làm gì đây?
Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phàm, sắc mặt anh trở nên tím tái vì tức giận: “Nhà họ Hàn, tôi đã nói không được ức hiếp Tiểu Tuyết nữa, đây là do các người tự chuốc lấy!”
Hơn nửa tiếng sau, Diệp Phàm ngồi trong một quán trà, đối diện anh còn có hai người trung niên.
Một trong hai người đó là Diệp Trung, người còn lại thì lần đầu Diệp Phàm gặp, đó chính là chủ tịch tập đoàn Hoàng Minh- Vương Trường Hà, một người được nhà họ Diệp cực kỳ tin cậy.
Diệp Trung lên tiếng nói: “Cậu chủ, cậu gọi hai người chúng tôi tới đây, có việc gì xin cứ trực tiếp phân phó!”
“Âm thầm tấn công!"
“Bắt đầu từ hôm nay, trừ công ty thương mại Thiên Bảo ra, tấn công tất cả các sản nghiệp của nhà họ Hàn cho tôi, đây nhà họ Hàn đến bờ vực phá sản".
"Còn nữa, trong nhà họ Hàn chỉ có mình Tiểu Tuyết mới được hợp tác cùng tập đoàn Hoàng Minh, từ chối hết tất cả người khác!”
Diệp Phàm lạnh lẽo nói, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, chứng tỏ anh thật sự đã tức giận.
Bà cụ Hàn không phải nằm mơ cũng muốn nhà họ Hàn vực dây, trở thành gia tộc hàng đầu hay sao?
Vậy thì tôi sẽ phá nát giấc mộng này của bà để cho các người ngày càng lụi bại, chỉ còn duy nhất thương mại Thiên Bảo chèo chống cả nhà họ Hàn.
Anh muốn Hàn Bách Hào và bà cụ hàn phải cầu xin Hàn Tuyết, muốn họ phải xin tha thứ cho sai lầm của mình!
Diệp Trung, Vương Trường Hà đều không có ý kiến gì, ở thành phố cảng thì lời nói của Diệp Phàm chính là thánh chỉ đối với bọn họ!
Chập tối, xuất hiện một tin tức chấn động giới kinh doanh thành phố cảng: “ Tập đoàn Hoàng Minh tấn công sản nghiệp nhà họ Hàn, yêu cầu ngừng hợp tác với…”
.