"Tú Cầm, cứ nói xem cô có giúp được chị hai không, nói thẳng ra đi".
Lưu Tú Cầm vỗ Hàn Tại Dần ngăn không cho ông ta nói tiếp, vội vàng nói: "Giúp chị, chị là chị ruột của em, sao có thể không giúp được.."
"Nhưng chuyện này, em thật sự không dám chắc, có thể vào được hay không còn phải xem người của tập đoàn Hoàng Minh".
Lưu Thải Liên lập tức cười to, nói: "Vậy thì được rồi, bảo Tiểu Tuyết gọi điện thoại cho tập đoàn Hoàng Minh, hai người có hợp tác, nếu bọn họ không giúp thì gây sức ép lên việc hợp tác, họ chắc chắn sẽ giúp!”
"Đương nhiên.., sắc mặt của Lưu Thải Liên thay đổi "Các người không muốn giúp, muốn thấy Ngoc Cương mất đi tiền đồ rộng lớn, hoặc là sợ nợ ân tình."
Lời nói trần trụi này khiến sắc mặt của Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm trở nên khó coi, gây sức ép lên việc hợp tác? Thật sự là ngớ ngẩn, phải biết rằng tập đoàn Hoàng Minh mới là bên A.
Công việc vào tập đoàn Hoàng Minh, Lưu Tú Cầm cực kỳ không muốn giúp, tốt nhất là cho Viên Ngoc Cương vào công ty thương mại Thiên Bảo, làm việc dưới trướng Hàn Tuyết, đến lúc đó về nhà họ Lưu sẽ càng có thể diện hơn.
Thế nhưng, bây giờ bị Lưu Thái Liên ép hỏi, bà ta cũng không còn cách nào khác, đành nói với Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, con gọi điện hỏi thử xem, nhưng chuyện hợp đồng phải cẩn thận hơn một chút!"
Hàn Tuyết hiểu ý tứ của Lưu Tú Cầm, tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến chuyện hợp tác, nhưng cuộc gọi này cô thật sự không thể gọi, gọi rồi cũng vô dụng, liền cười khổ nói "Mẹ, bác, hai người đánh giá con quá cao rồi, con thật sự không thể gọi cuộc gọi này, nói ra mọi người sẽ thấy buồn cười, nhưng con không có số điện thoại của chủ tịch nhà người ta!"
Những lời Hàn Tuyết nói là sự thật, cô thật sự không có số điện thoại của Diệp Trung, cũng không có số của Vương Trường Hà, muốn nói chuyện thì phải đến thẳng trụ sở của tập đoàn Hoàng Minh.
Quả nhiên, sắc mặt của Lưu Thái Liên thay đổi, tức giận nói: “Tiểu Tuyết, cháu lừa ai thế hả, đã ký hợp đồng mấy chục triệu rồi, không có số của ông chủ bọn họ, cháu nghĩ bác tin chắc?"
"Không muốn giúp thì thôi đi, con lấy nhiều lý do như vậy, đúng là biết rõ các người quá mà”.
Viên Hà Nguyệt nói với vẻ kỳ quái: “Mẹ, chúng ta là đám họ hàng nghèo, nhà dì Ba, chị họ có nhiều tiền, người ta có công ty lớn chúng ta không tiền không thế, coi thường chúng ta cũng là chuyện bình thường, không muốn giúp thì sao chúng ta cứ phải nhiệt tình rồi bị hờ hững làm gì!”
“Đến lúc đó, chúng ta cứ nói với đám họ hàng nhà họ Lưu, đừng đến nhà dì Ba, tránh làm phiền người ta!"
Viên Ngọc Cương thì đứng thẳng lên: "Đi thôi mẹ, trong nước như vậy đó, không có chút nhân tính nào, nước Mĩ vẫn tốt hơn”.
Vẻ mặt của Lưu Tú Cầm trở nên khó coi, muốn đến nhà họ Lưu tuyên truyền, không thể như vậy được, thanh danh của bà ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Bà ta vội vàng nói: “Chị Thải Liên à, mọi nguời đừng tức giận, chúng ta nghĩ cách xem sao, chị mà đi thì không phải là vẫn không làm gì được sao?"
Lưu Thải Liên hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Ngọc Cương ngồi xuống đi!”
Viên Ngọc Cương lại ngồi xuống, liếc sang Viên Hà Nguyệt, có chút đắc ý.
Lưu Tú Cầm rất sĩ diện, đặc biệt coi trọng hình tượng phu nhân giàu có xây dựng bao nhiêu năm như vậy ở nhà họ Lưu, dù Lưu Tú Cầm không muốn giúp chuyện này thì cũng phải giúp.
Lưu Tú Cầm nhìn về phía Hàn Tuyết, nói "Tiểu Tuyết con à, con cũng gíup bác hai một tay đi, đều là người nhà cả, cố gắng một chút".
Hàn Tuyết cười khổ: “Mẹ, con thật sự không có số của người ta, nếu thật sự muốn nói chuyện thì phải đến tập đoàn Hòang Minh, mà người ta sẽ không nể mặt con đâu, chuyện này con cũng không giúp được".
Trong lòng Hàn Tưyết rất rõ ràng, có thể ký được hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh, hoàn toàn là dựa vào Diệp Phàm, không nên quan gì đến cô cả.
"Sao lại không giúp được?”
"Các người đã cầu xin chưa?"
"Không bỏ tiền ra, lại còn không có quà cáp, gọi điện thoại cũng không muốn, thì nói không thể giúp à?"
Lưu Thái Liên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ "Tiểu Tuyết, cháu giúp bác hai như vậy sao? Đúng là không để ý chút nào đến tình cảm gia đình!”
“Tư cách là bề trên, lại còn là bác hai ruột của cháu, bác làm vậy là vì coi trọng cháu, mới muốn cháu giúp đỡ, nếu không thì Ngọc Cuơng là du học sinh, cũng không muốn tìm các người đâu?"
Luu Thái Liên liên xả ra một tràng tức giận: "Tôi mang quà tới, ăn nói khép nép tức là nể mặt các nguời rồi, kết quả các nguời nói một câu không gíup được, như vậy khác gì tát vào mặt tôi không?"
"Mẹ, đi thôi, nói hết cho người nhà họ Lưu, sau này không cần phải đến, đỡ khiến nguời ta ghét bỏ, tự mình nhục nhã", Viên Hà Nguyệt đứng lên, ủ rũ nói.
Luu Tú Cầm sắp tức chết rồi, rất muốn đứng lên tát cho Lưu Thái Lên một cái.
Bà ta còn dám đánh cả Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần, tính tình cực kỳ nóng nảy.
Thế nhưng lại lo lắng Lưu Thái Liên về nhà họ Lưu sẽ ăn nói lung tung, khiến bà ta khó xử, tức đến phát run.
"Bác hai, mẹ..
Hai người đừng cãi nhau nữa.
Hàn Tuyết thấy sắp cãi nhau, liền nói: "Chuyện này, thật ra Diệc Phàm có thế giúp, anh ấy quen biết cậu chủ của tập đoàn Hoàng Minh…”
Cô nhớ đến thái độ khiêm tốn của Vương Quân Long khi nhìn thấy Diệp Phàm ngày hôm nay, chắc chắn sẽ không sai, có muốn kiểm chứng quan hệ của Diệp Phàm và Vương Quân Long, trực giác nói với cô, Diệp Phàm không nói thật với cô.
"Diệp Phàm?
Lưu Thải Liên hét lên một tiếng, lúc này mới nhìn Diệp Phàm lần đầu tiên, khinh thường nhìn Diệp Phàm một cái: "Tiểu Tuyết, lý do này của cháu lại càng quá đáng hơn, không biết đây là thằng chồng ở rể nhà cháu, một thằng vô dụng!”
"Lúc thì nói không có số giám đốc nhà người ta, lúc lại đem Diệp Phàm ra làm bia đỡ đạn, đúng là hoang đường!”
“Nếu anh ta biết cậu chủ nhà bọn họ, thì tôi cũng quen biết thị truởng thành phố Cảng đó".
"Cháu coi bác hai cháu là đồ ngốc à?”
Lưu Thải Liên cực kỳ tức giận, Diệp Phàm ở trong mắt bà ta chỉ là một kẻ vô dụng, bà ta không đấu lại Lưu Tú Cầm, nhưng có thể nhục mạ Diệp Phàm, đương nhiên bà ta cũng có thể, càng coi thường Diệp Phàm.
Lưu Tú Cầm vội vàng nói: "Chị hai, đừng giận, đừng giận, Tiểu Tuyết thật sự không có ý đó…
" Noí xong, bà ta lại kéo Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết con nói thằng vô dụng này có cách, đừng có ăn nói vớ vẩn, đây là bác hai ruột của con đấy, con phaỉ giúp, nghe lời mẹ, gọi điện thoại cho giám đốc nhà người ta đi”.
Tuy nhiên, Hàn Tuyết đưa tay gỡ tay Lưu Tú Cầm ra, tức giận nói "Mẹ, con đã từng cảnh cáo mẹ, không được gọi Diệp Phàm là thằng vô dụng, anh ấy là chồng của con, con rể của mẹ, nếu như mẹ còn gọi như vậy nữa, bọn con sẽ dọn ra ngoài sống".
Cô nhớ những chuyện Diệp Phàm làm trong mấy ngày nay, hình bóng của Diệp Phàm trong lòng cô ngày càng rõ ràng, người khác mắng anh là đồ vô dụng, cô còn khó chịu hơn cô bị mắng, dù đó là mẹ ruột.
Diệp Phàm đứng ở một bên, một tia nắng ấm áp chảy trong tim, Hàn Tuyết nói hộ anh, quan tâm anh, vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Lưu Tú Cầm ngượng ngùng, không ngờ Hàn Tuyết không nể mặt bà ta như vậy, truớc đây bà ta dám đánh Hàn Tuyết, bây giờ thì không dám nữa, Hàn Tuyết đã ký hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh, chỉ cần dọn ra ngoài, sẽ không đưa tiền cho bà ta nữa, bà ta chỉ có thể húp cháo thôi.
"Ha ha, diễn giỏi lắm, tình cảm gia đình à? Giống hết rác rưởi…” Viên Hà Nguyệt chế nhạo một tiếng, kéo tay Lưu Thái Liên: "Mẹ, chúng ta đi thôi, chẳng lẽ mẹ còn xem kịch à? Người ta xem thuờng đám họ hàng nghèo chúng ta đó”.
Lưu Tú Cầm nghiến răng, đứng dậy níu lại Diệp Phàm, nói: "Diệp Phàm, gọi điện cho cậu chủ tập đòan Hoàng Minh, bảo anh ta giúp..”
Dù thế nào bà ta cũng không muốn Lưu Thải Liên hay Viên Hà Nguyệt đến nhà họ Lưu nói bà ta không tốt, làm vậy sẽ khiến bà ta tức chết.
.