Khi hai người bước vào trong sân, họ liền thấy Hàn Bách Hào trong một bộ đồ rất sang trọng và đắt tiền, trái lại trông gã ta có vẻ như là người đội lốt chó.
“Hàn Tuyết, Diệp Phàm, ban nãy không phải đã thông báo với hai người là có nhân vật quan trọng đến đây sao? Sao lại ăn mặc lôi thôi như vậy, ảnh hưởng đến hình tượng của nhà họ Hàn đấy”, thấy hai người Hàn Tuyết, Hàn Bách Hào vừa mở miệng ra đã châm chọc.
"Anh Bách Hào, người ta còn mua cả một chiếc xe hơi sang trọng triệu đô, mấy bộ quần áo đất tiền chẳng qua chỉ là một số tiến nhỏ, không mặc, chỉ sợ là không dám mặc mà thôi..”
"Đúng vậy, người ta có hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, so với chúng ta sức mạnh lớn hơn nhiều, nói không chừng bọn họ đã sớm không coi nhà họ Hàn nhỏ bé của chúng ta ra gì rồi”.
Nhất thời, lời nói châm chọc khiêu khích khiến cho Hàn Tuyết tức giận, cô đang định phản bác, Diệp Phàm nhẹ nhàng kéo tay cô lại, cuời nói "Hàn Tuyết, em có nghe thấy tiếng chó sủa không? Thật đáng sợ”.
Chó sủa?
Diệp Phàm dám gọi bọn họ là chó!
Trong chốc lát, bởi vì lời này của Diệp Phàm mà khiến bầu không khí trở nên ngưng đọng.
“Vô liêm sỉ, Diệp Phàm câku dám nhục mạ tôi, lập tức cút ra khỏi nhà họ Hàn, nơi ấy không hoan nghênh cậu”, một thành viên trong nhà họ Hàn chỉ vào Diệp Phàm gầm lên giận dữ.
“Diệp Phàm, mau xin lỗi chúng tôi, nếu không cậu cút ra ngoài đi”, sắc mặt Hàn Bách Hào âm u nói.
"Không sai, nhà họ Hàn không hoan nghênh người ngoài, huống chi là một ngày trọng đại như hôm nay".
"Hàn Tuyết, em có mệt không, không bằng chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi, chó sủa nhiều quá không tốt cho tai”, Diệp Phàm căn bản không để ý tới bọn họ, anh mỉm cười nói với Hàn Tuyết.
"Đi thôi, chúng ta vào trong chào hỏi bà nội”, Hàn Tuyết nở một nụ cười, hai người vòng qua mấy người đó đi thẳng vào trong biệt thự.
“Vô liêm sỉ, khốn kiếp, anh Bách Hào, bây giờ thứ đồ cặn bã này kiêu ngạo quá đi, tức chết em rồi”
"Đúng vậy, anh Bách Hào, từ khi nào chúng ta lại thua anh ta, từ khi nào nhà họ Hàn chúng ta lại đến phiên một thằng con rể ở nhà vựo lên tiếng vậy”.
Mấy người nhà họ Hàn không ngừng kêu la, người nào nguời nấy mặt đỏ bừng vì tức giận.
Sắc mặt Hàn Bách Hào có chút u ám, lạnh lùng nói: “Không vội, sẽ có lúc hắn ta phải khóc, tôi sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết".
“Bà nội, cháu và Diệp Phàm đến vấn an bà”, trong biệt thự, bà cụ Hàn ăn mặc vô cùng lộng lẫy, chỉnh tề.
Tuy nhiên bà cụ Hàn chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái với bộ dạng thờ ơ lãnh đạm.
Thấy vậy, hai người cũng không để ở trong lòng, dù sao bọn họ cũng đã sớm quen với việc này rồi.
Lúc này bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe, đám người nhà họ Hàn đi về phía cửa lớn, ngay cả bà cụ Hàn cũng đứng dậy.
"Diệp Phàm, chúng ta có nên qua đó không?", Hàn Tuyết hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu nói: "Không, chúng ta ở đây đợi đi, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta".
Trong sân lớn Nhà họ Hàn, có một nam một nữ bước xuống từ con xe Rolls-Royce sang trọng.
"Cậu Hà, thật vinh hạnh cho chúng tôi, tôi thay mặt mọi người trong nhà họ Hàn nhiệt liệt chào đón anh!", Hàn Bách Hào nhanh chóng tiến lên trước, vô cùng niềm nở bắt tay người đàn ông mới đến.
"Ha ha, anh Hàn không cần phải khách sáo, chỗ này của anh cũng phô trương lãng phí quá đi, làm cho tôi vừa mừng vừa lo”.
Nguời dàn ông này chính là Hà Thế Nghiêu, cháu ngoại của ông hai Diệp Phàm, tương đương với anh họ đằng xa của Diệp Phàm.
Đám người nhà họ Hàn nguời nào người ấy chào hỏi Hà Thế Nghiêu giống như chó liếm nịnh chủ, tất cả đều muốn được Hà Thế Nghiêu chú ý đến.
Biểu hiện của Hà Thế Nghiêu rất đúng mực, bắt tay từng người một, cũng không hề tỏ ra bực mình, chẳng qua là chỉ có một tia khinh thường lóe lên sâu trong ánh mắt gã ta.
Trong mắt gã ta đám người nhà họ Hàn này không là thứ gì cả, nếu không cần thiết, dù là bà cụ Hàn cũng không có tư cách gặp hắn.
"Được rồi, bà nội vẫn đang ở trong biệt thự đợi cậu Hà, sau này cơ hội gặp cậu Hà còn rất nhiều", Hàn Tử Hiên đứng ở bên cạnh Hà Thế Nghiêu nói.
Trong dám thanh niên ở nhà họ Hàn, địa vị của Hàn Tử Hiên chỉ đứng sau Hàn Bách Hào, cũng được bà cụ Hàn vô cùng chiều chuộng.
Nói xong, Hàn Từ Hiên trực tiếp khoác lên cánh tay Hà Thế Nghiêu.
Điều này khiến cho Hà Thế Nghiêu rất hài lòng, trên mặt Hàn Tử Hiên không giấu được vẻ đắc ý làm cho đám con gái khao khát ghen tỵ không thôi.
Vốn dĩ địa vị của Hàn Tử Hiên đã cao, nếu cô ta thành đôi với Hà Thế Nghiêu nữa thì chẳng khác nào là một bước lên tiên.
"Bà nội, đây là Hà Thế Nghiêu, phó tổng giám đốc tập đoàn Phục Hổ”, vừa bước vào biệt thự, Hàn Tử Hiên liền giới thiệu Hà Thế Nghiêu với bà cụ Hàn.
Trên thực tế, bà cụ Hàn đã biết thân phận của Hà Thế Nghiêu, khi thấy gã ta, bà ta tiến lên phía trước mấy bước sau đó vươn tay ra bắt lấy tay gã.
Sau một hồi hỏi han chuyện trò, mọi người đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên Hà Thế Nghiêu quay đầu về phía Diệp Phàm và Hàn Tuyết, mỉm cười nói: "Hai vị này là?"
"Để tôi giới thiệu với cậu là đây là Hàn Tuyết, con gái bác ba nhà chúng tôi, đây là con rể bác ba tên là Diệp Phàm, cậu ta đến đây ở rể”, Hàn Bách Hào đứng một bên bắt đầu giới thiệu, hơn nữa khi nói đến chữ ở rể, gã ta còn cố ý nhấn mạnh.
"Ha ha, con rể đến nhà vợ ở thì cũng là con rể mà..." Hà Thế Nghiêu khẽ cười nói.
Vừa nói, hắn ta như vô tình nhưng lại cố ý lấy ra một chiếc khăn tay tơ tằm từ trong tú ao, lau lau lòng bàn tay.
Diệp Phàm thấy vậy, trong lòng cười lạnh, được lắm Hà Thế Nghiêu suy cho cùng cũng là người đến từ thủ đô.
Hắn ta lại dám chê tay của đám người nhà họ Hàn bẩn, bắt tay xong lại muốn lau tay.
Nhưng nực cười thay đám người nhà họ Hàn còn cho rằng đã làm thân được với Hà Thế Nghiêu, ai nấy đều niềm nở, ân cần như kẻ hầu người hạ vậy.
“Tôi là Hà Thế Nghiêu, đến từ thủ đô, xin chào!”, Hà Thế Nghiêu đưa tay về phía Hàn Tuyết, thái độ vô cùng lịch lãm, đúng mực.
"Xin chào.." Hàn Tuyết vươn tay ra khỏi bắt tay với Hà Thế Nghiêu, sau đó liền buông ra.
Đến phiên Diệp Phàm, Hà Thế Nghiêm không đưa tay ra, hắn ta chỉ cười như không cười nhìn vào Diệp Phàm.
Trên mặt đám người nhà họ Hàn đều mang theo nụ cười mỉa mai châm biếm, một thằng con rể ở rể không có tư cách bắt tay Hà Thế Nghiêu.
“Tốc độ rất nhanh”, nhìn về phía Hà Thế Nghiêu, đột nhiên Diệp Phàm mở miệng nói.
“Tận dụng thời cơ" Hà Thế Nghiêu nói.
"Chỉ sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!” Diệp Phàm nói.
Hà Thế Nghiêu khẽ cười nói: “ Có lẽ là có người đang như ngồi trên đống lửa nhỉ?”
Hai người nói như thể đang đấu khẩu với nhau, khiến đám người nha họ Hàn mông lung, có chút không hiểu mối quan hệ giữa hai nguời bọn họ.
“Cậu Hà, hai người quen nhau sao?”, Hàn Tử Hiên dè dặt hỏi.
Sẽ không ổn nếu Diệp Phàm quen biết Hà Thế Nghiêu, nhưng thoạt nhìn dù cho hai người quen biết lẫn nhau thì cũng không phải là bạn tốt.
"Không quen!"
Hai người đồng thanh đáp lại, đám người lại được một phen sửng sốt.
Không quen, có cần phải ăn ý như vậy không?
“Ha ha, chẳng qua thoạt nhìn anh ta giống với một nguời quen cũ, đấu khẩu với nhau vài cầu mà thôi..”, Hà Thế Nghiêu mỉm cuời giải thích, lập tức quay đầu sang chỗ khác không nhìn Diệp Phàm nữa.
Duới sự chỉ dẫn của đám người, Hà Thế Nghiêu đi về phía ghế chính, không có ai để ý đến hai người Diệp Phàm và Hàn Tuyết nữa.
"Diệp Phàm, anh quen anh ta sao?” Hàn Tuyết tò mò hỏi.
"Không quen, nhưng mà bây giờ thì quen rồi”, Diệp Phàm cười nói.
Hàn Tuyết khẽ hừ một tiếng, noi: “ Chắc chắn anh có thứ gì đó giấu em, nhưng ban nãy bọn họ nói rằng nguời này đến từ tập đoàn Phục Hổ của thủ đô, tập đoàn Phục Hổ là một tập đoàn lớn kếch xù, không thua kém tập đoàn Hoàng Minh, anh ta không phải là người mà chúng ta có thể chọc tới, anh chú ý cách ăn nói một chút!”
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu, không giải thích thêm.
.