Sáng dậy đi học, tôi vừa soạn sách vừa nguyền rủa Hoàng. Đồ đáng ghét! Đêm qua nằm mơ thấy hắn cưỡi mèo, cầm gậy, đuổi theo tôi đang cưỡi chó. Tỉnh dậy mà hết hồn. Tên ngốc này chắc vẫn còn giận vụ tôi “ôm trai” hôm qua. Vừa nghĩ thôi mà đã thấy hắn gõ cửa ban công nhẹ nhẹ. Mở ra là chình ình cái mặt mắt sưng híp:
- Ăn đi rồi đi học má!
- Cái gì đây?
- Cức đấy hỏi nhiều!
- Chó!
- Còn ko nhanh lên tôi khợp cho phát giờ.
Thôi giở gói bánh dày giò Hoàng đưa cho ra ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Ăn xong cấu Ki vài cái rồi đi học. Đái Bậy đợi tôi ở cổng từ bao giờ. Tôi tròn mắt ngó ngó anh xem anh có bình thường không. Mùi rượu không còn, mắt cũng không đỏ, mặt đểu đểu như bình thường.
- Anh cũng khỏe như trâu ấy nhỉ?
- Cái gì?
- Say khướt thế mà vẫn lái được về nhà, sáng vẫn dậy sớm được.
- Cảm ơn cô! Lên xe đi anh rước đi học.
- Anh có lái được không đấy?
- Thì em lái đi.
Thôi lạy lạy, nhìn cái xe như con ve sao mà lái. Tôi trèo lên xe Đái Bậy, ngáp ngáp mấy hồi. Tôi rất sợ đi xe cùng Đái Bậy mà anh cứ lặng im không nói gì. Cảm giác anh có thể lao thẳng vào đầu o to tải mà kéo theo cả tôi chết theo.
- Này, anh sao thế?
- Anh sắp đi xa rồi, đưa em đi học một buổi thôi mà
- Anh đi đâu?
- Anh đi tìm Củ Cái.
- Cô ấy đâu?
- Chuyển nhà, không biết lưu lạc ở đâu, nhưng anh sẽ đi tìm!
- Anh có chắc là sẽ tìm được không?
- Còn yêu nhau là còn hi vọng, còn hi vọng là còn tìm.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy anh?
- Bố nghiện, bán nhà, chạy nợ.
- Anh kể chuyện cái kiểu gì thế hả?
- Đến trường em rồi này!
Tôi xuống xe, chạy ra trước ngó ngó Đái Bậy:
- Anh ổn thật chứ?
- Ổn!
- Vậy, hẹn gặp lại! Nhé?
- Nhớ ăn uống đầy đủ, về nhà khóa cửa, học hành cẩn thận, đừng để bị đánh!
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng muốn khóc, hiếm khi được ai đó quan tâm cặn kẽ như thế. Tôi dặn Đái Bậy phải cẩn thận, mang tiền đi đầy đủ, giấy tờ cất kĩ, và quan trọng là đi đâu thì cũng phải nói rõ ràng để bố mẹ mình không lo. Đái Bậy chỉ cười, anh xua xua tay bảo tôi đi vào lớp học. Anh bảo anh sẽ ổn, sẽ gọi về cho tôi. Tôi bước lững thững vào cổng trường, vài bước lại quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng góc đường, dưới những tán cây, vẫy tay chào tôi.
1
Mấy tiết học của ngày hôm đó chẳng hề vào đầu tôi chút nào, tôi nghĩ về Hoàng, về Đái Bậy, và cả về mẹ. Mẹ đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm tôi từ sáng. Mẹ nói mẹ sẽ rút hồ sơ chuyển trường cho tôi. Tôi chỉ kịp chạy theo mẹ và gần như khóc:
- Tại sao lại như thế? Con không đi đâu hết!
Và nhận được câu trả lời rất lạnh lùng:
- Đấy không phải là việc của con!
Linh ôm tôi khi thấy tôi ngồi khóc trên góc tum của trường. Tôi không hiểu tại sao? Bố mẹ lại coi tôi như một con rối, tha lôi tôi đi đủ khắp nơi mà họ muốn, không cần biết tôi có buồn hay không.
- Tao múa khỉ ày vui nhé?
- Mày thôi đi, để tao yên!
- Mày sẽ chuyển đi đâu?
- Chưa biết!
- Hay là bỏ trốn đi?
Bỏ trốn! Bỏ trốn đi đâu được? Tôi không phải đứa trẻ thiếu suy nghĩ, hơi tí là xách balo dạt nhà. Tôi cũng không phải đứa con gái có tầm nhìn ngắn hạn. Bỏ trốn rồi sao? Lang thang và tạm bợ? Biết đâu bị túm vào mấy ổ mại dâm thì cũng hết đời. Tôi còn nhỏ, tôi cần bố mẹ, cho dù họ chẳng cần tôi. Nhưng tôi vẫn biết chỉ có bố mẹ là người yêu tôi vô điều kiện, trong khi cả thế giới dù có điều kiện cũng chẳng yêu tôi.
Tan học, tôi lếch thếch về nhà. Cuộc đời tôi lúc ấy chỉ đen sì sì một màu tăm tối, tự vả vào mặt để tung ra ít sao mà cũng không có. Cố bò lên phòng, đặt cặp sách xuống ghế rồi từ từ ngồi bệt xuống đất, cuốn Nhật ký của Hoàng là liều thuốc an thần tốt nhất cho tôi lúc đó:
“Bố đã bỏ đi thật. Mình cứ nghĩ rằng chỉ vài ngày thôi chứ! Mẹ nghèo không có nhiều tiền nữa nên mẹ con mình chuyển sang một ngôi nhà mới hẹp hơn, cũ hơn. Nhưng cũng đẹp lắm, phòng mình trên tầng 2 có ban công để dặt xương rồng, sân thượng có thể nhìn lên một khoảng trời nhỏ rộng.”
“Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! – Mình sẽ nhớ mãi câu nói ấy của con Quy Cậy khi nó hét lên cho cả lớp nghe. dm con đĩ Quy”
Tôi cười khúc khích. Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! Không biết vì sao mà lại bị bạn nói thế nữa. Đang đọc thì nghe tiếng Hoàng gọi dưới cổng, tôi chạy xuống, thấy cái mặt hằm hằm:
- Vi! Có phải nhỏ lấy cuốn sổ đen đen của tôi để đầu giường không?
- Sổ nào hả ấy? Tui không biết! – Mặt tui cố tỏ ra ngạc nhiên. Hoàng chăm chú theo dõi nét mặt tôi rồi xua tay
- Thôi! Không có gì!
Hắn dựa dựa vào cổng nhà tôi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, mặt Hoàng đỏ bừng lên và mồ hôi mướt trán, mắt có dấu hiệu lờ đờ. Tôi lay lay vai Hoàng, gắt nhẹ:
- Này Hoàng! Bị sao thế?
Mói nói câu đó, Hoàng khuỵu chân ngã chổng kềnh ra cổng nhà tôi luôn! Hoảng quá tôi cầm cổ hắn lắc lắc:
Này này! Làm sao? Sao mà người nóng thế?
- Tôi đau bụng quá!
Tôi vội đỡ Hoàng dậy, đóng chốt cổng rồi dìu Hoàng lên nhà. Chết tiệt! Không biết ăn gì mà ra nông nỗi này. Chắc bị ngộ độc thức ăn.
- Trưa nay đằng ấy ăn gì?
- Tui ăn mỗi 5 quả trứng vịt thôi mà
- Trời đất quỷ thần ơi ăn lắm thế?
Hoàng dựa vào người tôi đi được đến phòng thì bắt đầu nôn. Hắn vào nhà vệ sinh ở lì trong đó một lúc mới ra, mặt chuyển từ đỏ sang tái xanh. Tôi đưa Hoàng vào giường nằm rồi chạy xuống lấy đồ nấu cháo. Cái tên khùng này. Lo muốn chết luôn. Hì hụi chặt xương ninh cháo, chân tay tôi cứ lóng nga lóng ngóng mãi. Trong thời gian đợi lúc lúc lại chạy lên phòng Hoàng xem hắn con sống không, nhìn cái miệng ngáp ngáp còn thở là yên tâm.
Ngồi ngắm Hoàng ngủ một lát cũng chán, tôi lôi cuốn Nhật ký của Hoàng ra đọc tiếp. Hóa ra Hoàng cũng đã từng yêu. Năm lớp 8 Hoàng thích một cô bé tên Trà. Nhưng bị đá vì lí do “quá xấu”, lên lớp 9 lại thích một em lớp 7, rồi cũng bị đạp vì “anh quá lùn”. Từ đấy Hoàng có ác cảm với con gái không để ý đến ai nữa. “Gái gú là phù du, thầy u là mãi mãi”.
Thế còn tôi thì sao nhỉ? Không biết Hoàng có thèm để ý không? Đáng ghét!
Tôi dạo vòng quanh nhà, dọn đồ cho bác Ngọc, chăm lũ mèo nhỏ, rồi xuống bếp lấy cháo cho Hoàng ăn. Hoàng vẫn hâm hâm sốt. Lúc đầu nằm lì không chịu dậy, tôi phải cầm cái thước gõ gõ chọc chọc vào bẹn hắn mới giật nẩy mình ngồi lên. Tôi ngồi canh, đếm từng thìa cháo Hoàng ăn. Hắn vừa ăn vừa mếu.
- Gì? Ngoài kia đầy người còn không có mà ăn!
- Thế nhỏ ăn tối chưa?
- Ờ… chưa!
- Thế đây, ăn luôn đi!
Hoàng đưa thìa cháo ra trước mặt tôi, tôi khựng lại một chút, rồi cũng… ăn! Hì. Thế là Hoàng ăn 1 miếng, rồi bón cho tôi một miếng cho đến khi hết bát cháo. Ăn hết rồi tôi mới bắt đầu thấy ngại. Tự nhiên hai đứa như khùng ngồi bón cháo cho nhau. Hoàng đặt cái bát sang bên cạnh rồi nằm xuống vì mệt. Còn tôi vẫn ngồi yên vì không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì. Có nhiều khi trống rỗng như vậy đấy.
- Nhỏ mệt không?
- Tui cũng hơi hơi
- Nằm đi, tôi nhường cho nửa giường!
Ừ, cũng nằm! Tôi vô tư lắm, chẳng nghĩ gì. Tôi đặt lưng xuống, thả lỏng tay để cơ thể nghỉ ngơi. Những vết thương đã bớt đau đi nhiều. Hoàng nằm nghiêng về phía tôi, ôm chăn giấu đi nửa mặt.
- Ấy đang cười tui đấy à? – Tôi hỏi
- Ừ. Đang nghĩ người lớn mà nhìn thấy tui và nhỏ nằm với nhau thì sẽ thế nào
- Trói lại cạo đầu thả trôi sông
- Nhìn nhỏ đầu trọc chắc buồn cười lắm nhỉ? Như quả bưởi
- Này! Đầu ấy thì đẹp, méo như kẹo kéo.
- Nhỏ ăn no chưa?
- No lắm rồi
- Tủ lạnh tui có nhiều đồ lắm. Nhỏ cứ lấy mà ăn, tui chẳng ăn hết đâu.
- Mẹ ấy đi đâu? Bao giờ về?
- Tui không biết nữa, có đợt cả tuần liền.
- Ừ bố mẹ tui cũng vậy, có khi cả tháng.
- Chúng mình bao giờ mới lớn nhỏ nhỉ?
- Để làm gì?
- Không biết, nhưng tui nghĩ khi lớn, sẽ không buồn nhiều như trẻ con.
- Nhưng sẽ mệt mỏi những thứ khác. Ấy buồn gì?
- Tui không biết nữa, nhưng tui rất buồn. Có lúc tui không hiểu được cảm xúc đó là cảm xúc gì. Giống như một khoảng trống tối đen, cố lấp đầy nhưng nó càng rộng. Nỗi buồn của một thằng bé chưa lớn hẳn, nhưng cũng đã đi qua tuổi ngây thơ. Khi mà nó chẳng biết những gì đang chờ đợi nó phía trước, và cũng không biết là nó đang chờ đợi chính xác là điều gì?
Tôi im lặng nghe Hoàng nói. Tôi biết đáp lại lời cậu ấy thế nào? Bởi tôi cũng đâu có khác gì? 17 tuổi, cái tuổi ẩm ương của con gái, cái tuổi bắt đầu định hình được thứ gọi là tương lai, biết lo lắng, biết ngẫm nghĩ suy tư. Cái tuổi trái tim mới chớm nở, chỉ cần một rung động nhỏ là nghĩ mình đã yêu.
Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Những khi đột nhiên trống rỗng, giá như có một bờ vai bên cạnh, thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Tôi không biết phải đi đâu để tìm ình một bờ vai chắc chắn cho tôi. Hoàng có lẽ cũng không biết phải đi đâu để tìm ình một bờ vai chắc chắn cho cậu ấy. Nhưng tạm thời tôi bỗng nghĩ rằng, lúc này chúng tôi nên cho nhau mượn cảm giác bình yên.