Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa


Tôi đã đi qua những ngày không cảm xúc, bước chân nào cũng chậm chậm như nhau. Chưa bao giờ như lúc này, tôi ước thời gian ngừng hẳn lại, để giữa mùa lá rụng, tôi được thảnh thơi ngồi đây, bên lề đường, lặng lẽ ngắm một cảnh tượng bình yên trước mắt. Hoàng có lẽ cũng chưa sửa xe bao giờ, tôi thấy cậu ấy cứ loay hoay xoay sở cậy cậy đẩy đẩy hộp xích. Thi thoảng Hoàng càu nhàu mấy câu nho nhỏ: “Chắc tỉ năm không tra dầu quá”, “Đạp xe kiểu gì méo mẹ hộp xích”, “Xe đạp mua từ thời đồ đá à’’ … Rõ ràng là mấy câu nói đó dành cho tôi. Tôi thì chẳng hiểu gì về xe cộ cả nên cũng im, có muốn cãi gì thì đợi hắn sửa xe xong đã.

Hoàng sửa xe mất đúng nửa tiếng. Cái loại… Đã không biết sửa lại còn giở máu anh hùng. Biết thế này bà mày tự cậy tự lắp còn hơn. Gió mùa hôm nay bắt đầu tràn về, tôi rét run, co ro trong cái áo đồng phục mùa hè. Lúc sửa xe xong, Hoàng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, tạo thành một vệt đen sì kéo dài từ giữa mũi đến gần tai bên phải. Tôi suýt nữa thì cười ầm lên. Trông cậu ấy như một con mèo mới lao đầu vào đít chảo. Hoàng liếc nhìn tôi, mặt ngơ ra, rồi cậu ấy chạy ra xe, mở cốp, lôi ra trong đó một chiếc áo đồng phục mùa đông rộng thùng thình, chìa ra trước mặt tôi:

- Mặc đi! Qua không xem dự báo thời tiết à?

- Không!

- Con gái con đứa…

- Cái gì?

- Mặc đi. Nói nhiều!

Sao hắn có cái kiểu nói năng cộc lốc thế nhỉ? Lạnh quá! Tôi cầm áo mặc luôn. Bơi bơi trong cái áo đồng phục nam. Ấm!

- Tôi đi học đây. Vì đằng ấy tôi muộn học rồi. – Hoàng nhăn trán nhìn rất thái độ

- Tôi thì sớm? – Tôi nói với giọng hơi dỗi

- Thế vì ai?

- Nếu hôm qua ở lại giúp tôi, tôi đã không bị đánh hỏng cả xe.

- Cái… cái gì… gì cơ? Bị đánh hỏng cả xe. Thế người có sao không?


- Có chỗ cũng méo như cái hộp xích luôn.

- Chỗ nào? Đưa xem.

- Đồ điên. Đi học đây.

Tôi đạp chân chống xe rồi phóng đi. Dù sao cũng đã muộn học rồi. Đến gần trường tôi nhắn tin cho Linh, đứng đợi Linh trốn học ra. Một mình tôi đứng trên vỉa hè, những mảnh suy nghĩ linh tinh lại xuất hiện tràn ngập. Tôi không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có những khoảng trống kỳ lạ. Nó hành hạ tôi bất cứ lúc nào thảnh thơi, khi đi đường, khi lặng lẽ một mình, khi cô đơn ngồi một góc, và ngay cả lúc này – khi chẳng làm gì cả. Chân tôi cứ đạp vòng vòng, rồi mỉm cười vu vơ. Sáng nay, tên kẻ thù không đội trời chung của tôi đã sửa xe cho tôi đấy. Tôi đã có thể rút vài mảnh khăn giấy ướt trong cặp sách ra lau mặt cho hắn, nhưng sự ngại ngùng ngăn tôi lại, một chút hiếu thắng cũng khiến tôi không thể làm việc đó. Hắn sẽ đến lớp với cái mặt mèo lem nhem.

- Dạo này mày trốn học hơi nhiều đấy? – Linh đập vào vai tôi

- Đi đập gián đi!

- Ừ hay đấy! Chiến luôn!

Linh luôn là vậy. Tính tình nghiêm túc hướng thiện nhưng quá ham vui. Câu trước vênh mặt giảng dạy giáo dục công dân, câu sau gật gật gù gù coi những bài học mình vừa phát ngôn ra chỉ nhẹ bằng mấy cái lông chân.

Chúng tôi dắt nhau ra bigC, chạy theo nhau lên khu vui chơi, cùng nhau chơi đủ trò. Thi thoảng Linh lại có những câu nói khiến tôi suy nghĩ: “Tao thấy cái lão Hoàng chiếm quá nhiều suy nghĩ của mày rồi đấy. Mày phải tỉnh táo nhận biết xem nguyên do chỉ vì xích mích cá nhân hay còn vì điều gì khác nữa?”

Vì điều gì cơ? Chẳng phải bắt nguồn từ tấm ảnh nhổ lông nách sao?

“Chả làm gì có chuyện vì mấy cái lông nách mà có đứa suốt ngày vẩn vơ thẩn thơ” – Linh vừa cầm búa đập bồm bộp vừa lải nhải với tôi.

“Con điên! Mày muốn nói gì nói nhanh mẹ lên”

” Thì ý tao là…”


” A! Cô bé!”

Tôi giật nảy mình khi có người tự nhiên vòng tay khoác vai tôi.

” Đồ thần kinh! Bỏ ra!”

Hắn! Là hắn đấy! Cái thằng đái bậy! Sao Hà Nội nhỏ đến thế >_<

” Anh theo dõi tôi đấy à? ”

” Ôi anh có rảnh đâu! Anh đưa con đi chơi thì thấy em thôi!” – Hắn chỉ chỉ ra thằng bé đang chơi bắn súng gần đó

” Anh làm bố rồi á? ” – Cả tôi và Linh đều trố mắt một cách vô duyên

” Cứ có con là phải làm bố à? Triết lý hay thế em? Người rụng răng thì không ăn xương, nhưng mà người không ăn xương thì không hẳn là người rụng răng”

” =)) Anh đúng là thần kinh thật rồi! Chó hay gặm xương, nhưng không phải cứ gặm xương thì là chó ”

” Ha ha, triết lý gặm xương. À mà… Trả em này! ”

Thằng khùng đưa cho tôi tờ tiền năm nghìn đã được gập hình hai trái tim đôi.

” Cái gì đây? ”

” Tiền của em! Trả đấy! Anh không thích nhà vệ sinh công cộng, anh thích đái ngoài đường hơn ”


Trời đất, không hiểu thứ gì có thể đo độ dày của cái mặt hắn nữa. Chưa kịp làm gì, hắn giật mạnh túi sách của tôi, thò tay vào lấy điện thoại, bấm bấm số một cách nhanh gọn như dân trộm cắp.

” Tôi không cho số điện thoại, anh làm gì thế? ”

” Anh lấy số điện thoại, không cho là việc của em ”

” :-| Anh làm nghề móc túi ở bến xe à? >_< ”

” Em nói bé thôi, người ta nghe thấy hết bây giờ! ”

” Thế anh làm nghề móc túi thật à? ” – Linh thỏ thẻ, giọng bé đi hẳn. Tôi cười rũ ra khi nhìn thấy cái mặt nghệt của nó.

” Ờ, ngoài ra anh còn đi tưới cây thuê! Hi hi ”

Hắn nháy mắt tôi. Thằng dở người, tôi giật lại điện thoại, túi sách.

” Tôi sẽ thay số điện thoại! ”

” Nếu em thay số và nhất quyết không chịu giữ liên lạc với tôi, tôi sẽ đến thẳng nhà em, đón em đi học ngày ngày tháng tháng”

” Anh còn hăm dọa tôi, tôi sẽ… sẽ bóp chết con anh! ”

Nói xong tôi nhảy ra chỗ thằng bé đang chơi súng con anh ta, dùng hết sức bế nó lên, một tay đỡ, một tay ấn lên cổ bé giả vờ bóp bóp.

” Anh có tin không? ”

Hắn cười bò ra bàn đập gián, còn tôi với Linh thì chẳng hiểu gì. Thằng bé trên tay tôi bắt đầu khóc gọi bố. Một người đàn ông cao lớn cất giọng ồm ồm sau lưng tôi:

“Làm cái gì thế? Sao lại dọa trẻ con như thế?”


Tôi và Linh cùng quay sang, sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Vội đặt thằng bé xuống. Trông người đàn ông xăm hình vằn vè ở bắp tay đã thấy kinh rồi, nghe giọng của ông ta còn kinh hơn. Trong lúc tôi đang ú ớ, tên đái bậy thì vẫn cười đằng sau, Linh đã vội đẩy ngược tình thế:

” Tại chúng cháu thấy con chú bị thằng này nó bắt nạt nên chúng cháu cứu ạ! ” – Linh chỉ chỉ ra phía sau. Tôi thấy thế cũng hùa theo: ” Đấy, thằng này này chú, nó giật súng của em bé…”

Tên đái bậy nó còn cười to hơn. Quê quá! Chả hiểu chuyện gì. Mãi đến lúc người đàn ông xăm trổ ôm thằng bé đi rồi quát: “Thằng kia mày trông cháu cho cẩn thận không thì khác được”, thì tôi và Linh mới hiểu ra. Nhảm nhí! Đi chơi xả stress cũng không xong. Sao trên đời lắm loại đàn ông khiến đàn bà phát điên thế. Tôi cầm tay Linh lôi đi, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cái khu vui chơi quỷ ám này. Đi được một đoạn thì bị tên khùng kia đuổi theo kéo lại:

“Em tên gì để anh lưu số?”

“VI” – Tôi gào vào mặt hắn. Được rồi, muốn tôi bước vào cuộc đời anh thì tôi sẽ để cho anh toại nguyện, rồi anh sẽ phải hối hận. Tôi thề đấy!

“Cái gì? ‘ĐIÊN’ á? Em tên ĐIÊN á? Sao tên hợp người quá thế!”

Trời ơi, ma theo quỷ ám à? Con Linh ôm bụng dựa vào tường cười ngặt nghẽo, còn tôi đứng đó, tức sì khói. Lúc này có ai đem trứng đập lên đầu tôi có lẽ ốp lếp được đấy.

“Cuối cùng là anh muốn gì? Muốn gì?” – Tôi gào to, bao nhiêu người trong khu vui chơi nhìn ra tò mò.

“Muốn yêu em!”

“Hả?”

“Hả?”

“Cái gì? Tôi nghe không có được rõ. Nhắc lại cái coi!”

“Muốn ĂN KEM! Nghe rõ chửa?” – Hắn gào to hơn cả tôi.

“Não Nhật Bản à? Biến!”

Tôi giật tay Linh đi thẳng. Yêu kem con khỉ. Đột nhiên tôi ước, đàn ông trên thế giới này bị chuyển lên Sao Hỏa sống hết. Như thế thì hay biết mấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận