Cuộc Chiến Hôn Nhân


Phu nhân!” Lâm Mị sững sờ, run run làn môi, không nói nên lời. Lần này, là trong họa được phúc sao? Phu nhân Vĩnh Bình Hầu ôm nàng, cười nói: “Còn gọi phu nhân gì nữa? Mau gọi mẫu thân!”
Lâm Mị nhẹ nhàng quỳ lạy, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gọi: “Mẫu thân!” Lần này từ hôn, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, thực sự cũng không biết phải tính thế nào, hoàn toàn không thể đoán trước tương lai rồi sẽ lưu lạc đến đâu. Trong lòng nàng, thật ra cực kỳ thê lương. Ngay lập tức, lại được phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói nhận làm nghĩa nữ, sự vui mừng bất ngờ này thật sự là không có lời nào để diễn tả.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu hành sự quả quyết, liền cho người gọi quản gia đến sảnh phụ, căn dặn: “Ngươi cho người lấy xe ngựa, đi tới Tô phủ, nói tiểu Mị đã là nghĩa nữ của ta, từ nay sẽ ở lại Hầu phủ. Dặn Cố mama thu dọn đồ đạc, đón về Hầu phủ ngay trong đêm. Cái gì có thể quên, tuyệt đối không được quên tín vật đính hôn của tiểu Mị, nhờ cầm về đây.” Bà nói, rồi quay sang phân công Bạc Hà: “Ngươi đi bảo người thu dọn sương phòng, để tiểu Mị ở tạm một đêm. Ngày mai gọi thầy phong thủy vào phủ, chọn một viện hợp với tiểu Mị, rồi sau đó sửa chữa trang hoàng một phen, chọn ngày vào ở.”
“Tiểu muội!” Chu Minh Dương và Chu Tư cười hì hì bước tới gọi một tiếng, thấy Lâm Mị uyển chuyển phủ phục xuống, hô một tiếng đại ca nhị ca, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong nhà có thêm một cô em gái mỹ miều, không tệ không tệ!
Chu Mẫn Mẫn cũng đã chạy vào, Chu Mẫn Mẫn sinh cùng năm với Lâm Mị nhưng sinh trước mấy tháng, tự nhiên là tỷ tỷ, không khỏi lôi kéo Lâm Mị nói: “Thật tốt quá, ta vẫn buồn rầu vì mỗi khi có tâm sự không có ai chia sẻ, bây giờ có muội muội rồi, không lo tịch mịch nữa.”
Chờ bọn hầu gái ra mắt Lâm Mị hết, phu nhân Vĩnh Bình Hầu lại bảo Bạc Hà hầu hạ bên cạnh Lâm Mị, an bài thỏa đáng xong, Tô phu nhân lại tới cầm tay Lâm Mị, nghĩ muốn khuyên nàng hồi tâm chuyển ý, hủy chuyện từ hôn.
Lâm Mị thở dài nói: “Thực sự phu nhân không nên nói chuyện đó với cháu. Cháu lên kinh nào phải để từ hôn, cháu thật sự là vì nghĩ đến chuyện thành thân mới lên kinh. Bây giờ bất đắc dĩ phải đề xuất từ hôn, tự nhiên là không thể vãn hồi. Nhưng sự chiếu cố phu nhân dành cho cháu trong suốt mấy ngày qua, cháu ghi nhớ trong lòng, trăm triệu lần không dám quên.”
Tô phu nhân thấy Lâm Mị đã quyết ý, đành nuốt ngược lời muốn nói vào, trong lòng bà cân nhắc nặng nhẹ nhiều lần, cuối cùng nói với Lâm Mị: “Tuy là như thế, nhưng ta vẫn không đành lòng. Thế này đi, ta cũng nhận con làm nghĩa nữ. Sau này con lấy chồng, lại thêm một nhà mẹ để cậy nhờ.”
Tô phu nhân bất động thanh sắc đưa mắt nhìn La Minh Tú, lòng thầm nghiến răng căm giận: ngươi cho rằng Trọng Tinh từ hôn với tiểu Mị rồi, thì sẽ đính hôn với ngươi ngay lập tức sao? Chuyện này còn chưa xong đâu! Ta đau khổ cay đắng mới nuôi lớn được một đứa con, chẳng lẽ lại không có tư cách chọn vợ cho nó? Tiểu Mị là con dâu ta chọn, dù lúc này đã từ hôn, chỉ cần con bé còn qua lại Tô phủ, thì chuyện giữa con bé và Trọng Tinh đừng hòng chấm dứt. Dựa vào tài mạo của tiểu Mị, sau một thời gian, Trọng Tinh bỗng nhiên đem lòng tương tư cũng chưa biết chừng. Huống hồ trước là nghĩa nữ, sau thành con dâu không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
Tô phu nhân còn một tâm tư kín đáo khác: phu nhân Vĩnh Bình Hầu sẽ chính thức nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ, đến lúc đó, ai cưới Lâm Mị, tự nhiên cũng là người nhà với Hầu gia. Nếu thành người nhà danh chính ngôn thuận, cộng thêm tình bạn năm xưa thì giao tình giữa bà và phu nhân Vĩnh Bình Hầu sẽ càng thêm bền chắc. Nếu nói là cưới nghĩa nữ Hầu phủ, dù là Tô lão phu nhân cũng chẳng còn lời nào để phản đối.
Dù sao Lâm Mị cũng ở trong Tô phủ được một thời gian, được Tô phu nhân chiếu cố, lòng rất cảm kích, cũng cảm thấy không có gì để báo đáp. Thấy bà cũng muốn nhận mình là nghĩa nữ, không khỏi nhìn sang phu nhân Vĩnh Bình Hầu, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu cười gật gật đầu, nàng mới thở phào một hơi nói: “Phu nhân có lòng yêu quý, sao có thể cự tuyệt?”
Tô phu nhân cũng không so đo chuyện Lâm Mị chưa sửa lại gọi bà là mẫu thân, chỉ sang Tô Trọng Tinh nói: “Trọng Tinh, còn không qua đây ra mắt muội muội?”
“Là con nên bái kiến Trọng Tinh đại ca mới phải.” Lâm Mị cầm túi thơm hít hà, tiến lên cúi chào Tô Trọng Tinh, hô một tiếng ca ca, sau đó lại nhanh chóng lui về đứng sau lưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu.
Chu Mẫn Mẫn ngồi cạnh phu nhân Vĩnh Bình Hầu, mắt vẫn nhìn Liễu Vĩnh chăm chăm. Liễu Vĩnh lại có chút thiếu tập trung, không ngờ Lâm Mị chỉ là một cô gái mà lại có khí phách như vậy. Hắn thật sự muốn chịu trách nhiệm với nàng vì việc đã làm ở vườn hoa. Nhưng bây giờ Lâm Mị đã là nghĩa nữ nhà Vĩnh Bình Hầu, nếu đề nghị nàng là quý thiếp thì thật là hoang đường. Chuyện này đành tạm gác qua một bên. Hắn nghĩ đến đó, liền đứng dậy cáo từ.
Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Liễu Vĩnh cáo từ, liền đứng dậy tiễn hắn ra về.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ: một cô gái từ hôn, nói cho cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì, liền cùng Tô phu nhân thương lượng xem phải nói với người ngoài thế nào để tránh lời dèm pha. Sau một hồi bàn bạc, liền quyết định sẽ nói trùng hợp là đến dự thọ yến có một vị huyền học đại sư, đại sư bấm đốt ngón tay tính toán, nói rằng Tô Trọng Tinh và Lâm Mị phu thê duyên bạc, huynh muội duyên thâm, tốt nhất là hủy hôn, nhận làm nghĩa huynh nghĩa muội. Thế là, Lâm Mị trở thành nghĩa muội của Tô Trọng Tinh. Cái cớ này tuy có nhiều điểm sơ hở, nhưng sẽ chẳng có kẻ nào sỗ sàng đến mức đến trước mặt các đương sự mà chất vấn, cũng tính là có thể che dấu nhất thời.
Đến khi bà vú mang theo hành lý và tín vật đính hôn năm xưa đến Hầu phủ, thì không khí sảnh phụ đã êm thấm trở lại.
Ngay trong tối đó, Lâm Mị trả tín vật đính hôn lại cho Tô phu nhân.
Ngày hôm sau, Tô lão gia Tô phu nhân cùng Tô Trọng Tinh đến Hầu phủ, thỉnh người làm chứng, bà mối, cùng sự chứng kiến của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, trả lại tín vật của Lâm Mị, nói rõ từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng, không ai liên quan đến ai. Đến lúc đấy, liền xem như chính thức từ hôn.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Mị bận rộn theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu xã giao thăm hỏi, lại thêm chuyện dọn dẹp phòng ốc, đặt mua trang sức, bận đến mức chẳng có thời gian nào để âu sầu.
Về phía Tô Trọng Tinh, tâm tình hắn đang rất nặng nề. Thiên hạ có lời đồn, nói hắn đến Vĩnh Bình Hầu dự thọ yến, rồi phải lòng một tiểu thư họ Ngô, hai người đang lén lút tình tự thì bị vị hôn thê Lâm Mị bắt quả tang, Lâm Mị quá phẫn nộ rồi đề xuất từ hôn vân vân. Vì lời đồn đó, Tô lão gia đã quở trách hắn vài lần, hắn có trăm miệng cũng không thể bào chữa gì, lại không biết làm sao. Tuy Tô phu nhân đã tra ra là có người cố ý tung tin đồn, nhưng vì sợ càng làm ầm thì càng lớn chuyện, đành để bà mối tới Ngô gia, đàm phán điều kiện rồi rước Ngô Ngọc Y về làm quý thiếp.
Sau khi cưới Ngô Ngọc Y về, tuy Tô Trọng Tinh không đặt Ngô Ngọc Y trong lòng, càng không ngủ chung giường với cô ta, nhưng La Minh Tú thấy bên cạnh hắn giờ thêm một nữ nhân, vẫn tức nổ đom đóm mắt. Thêm chuyện Tô phu nhân đối với cô ta càng thêm xa cách, Tô Trọng Tinh cũng chẳng thân mật như trước kia. Cô ta suy đoán Tô Trọng Tinh đang trách cô ta vì đã gài bẫy hãm hại Lâm Mị, lòng cảm thấy vô cùng ấm ức: cô ta vốn là con nhà tử tế, nếu không vì Tô Trọng Tinh, hà cớ gì phải làm ra những chuyện như thế? Chẳng lẽ cô ta không biết, nếu chuyện vỡ lở, sẽ mất hết thanh danh? Biết vậy mà vẫn phải làm, là vì lẽ gì chứ? Người khác không hiểu cũng thôi, chẳng lẽ đến cả Tô Trọng Tinh cũng không chịu hiểu!
Sáng hôm đó, cô ta đang do dự xem có nên chủ động đi tìm Tô Trọng Tinh nói chuyện hay không, chợt thấy rèm bị vén lên, tiểu nha đầu đi vào nói: “Tiểu thư tiểu thư, đại thiếu gia tới!”
“Hừ!” Vừa nghe Tô Trọng Tinh tìm tới, La Minh Tú liền ra vẻ ung dung, không đứng dậy đón chào, chỉ ngồi đối diện với cửa không nhúc nhích.
Tô Trọng Tinh vừa đi vào, liền vung tay bảo con hầu lui ra, ngồi xuống đối diện La Minh Tú, thấy La Minh Tú thậm chí còn không thèm nhìn hắn, quay mặt vào tường, không khỏi cười khổ một tiếng. Biểu muội và hắn lớn lên bên nhau, phẩm chất của nàng thế nào, hắn rất rõ ràng, cũng bởi vậy, mới nhất mực trân trọng nàng, không tiếc vì nàng mà làm trái ý tứ của mẫu thân. Nhưng từ khi Lâm Mị vào phủ, biểu muội bỗng thay tính đổi nết, lời nói trở nên chanh chua cay nghiệt, lúc nào cũng chỉ chăm chăm gây sự. Lần này, còn dám xuống tay hạ dược Lâm Mị. Hắn chậm rãi nói: “Minh Tú, anh chỉ muốn hỏi một câu, mị dược em dùng hôm đó, là lấy từ đâu?”
Vừa nghe Tô Trọng Tinh hỏi chuyện đó, tim La Minh Tú rơi đánh “bộp” một cái, có chút hoảng sợ, một lúc lâu sau mới lí nhí nói: “Bà vú đưa.”
“Cho bà vú đến trang trại dưỡng lão đi!” Tô Trọng Tinh đứng lên, nhấc chân đi hai bước, lại dừng lại, vẫn không quay lưng mà nói: “Tương lai chúng ta thành thân, nếu có người như vậy ở bên cạnh, anh thấy không yên tâm.” Dứt lời vén rèm đi thẳng.
La Minh Tú ngây người một chút, một hồi lâu sau mới nhận thức được để mà khóc. Bà vú chăm sóc cô ta từ nhỏ, không còn là quan hệ chủ tớ đơn thuần. Bây giờ biểu ca chỉ nói một câu, liền chặt đi một cánh tay của cô ta, bà vú cũng không còn chỗ dựa. Nhưng nếu không nghe theo biểu ca, theo tính tình của biểu ca, chỉ sợ, chỉ sợ ….
La Minh Tú ngồi trong phòng đau khổ, bên phía Tô lão phu nhân, bà cụ đã cho người thỉnh Tô phu nhân đến phòng mình, thương lượng muốn đính hôn cho La Minh Tú và Tô Trọng Tinh.
Tô phu nhân vừa nghe Tô lão phu nhân nói thế, liền đứng lên thưa: “Trọng Tinh vừa mới từ hôn không bao lâu, nếu vội vã đính hôn, thật sự quá nhanh, khó tránh người đời đàm tiếu. Hơn nữa, sang năm Trọng Tinh tham gia thi cử, nếu có thể thi đỗ rồi đính hôn, chính là song hỷ lâm môn.”
Lúc này, bà vú đang ở trong phòng nói chuyện với Lâm Mị, phỏng đoán xem lúc nào thì Tô Trọng Tinh sẽ chính thức đính hôn với La Minh Tú. Bà vú căm giận nói: “Tô Trọng Tinh thực là kẻ đui mù, tiểu thư tài mạo thế này, hắn không muốn, lại đi thích cái loại yêu tinh chuyên hại người.”
Lâm Mị ngừng thêu, ngẩng đầu duỗi lưng nói: “Lúc trước cô hầu Quý Mai của Tô lão phu nhân còn nói chân trái Tô Trọng Tinh có một ngón dài hơn bình thường, làm giầy cho hắn rất khó, vì muốn lấy lòng hắn, cháu không quản nhọc nhằn làm một đôi giày, đưa cho người hầu của hắn. Sớm biết thế này thì chẳng nhọc công.”
“Đúng vậy, tiểu thư còn thức đêm làm giày cho hắn. Không chừng, giày hắn đang đi lúc này chính là đôi của tiểu thư làm.”
Hoàn toàn chính xác, đôi giày Tô Trọng Tinh đi lúc này chính là do Lâm Mị làm, ngón chân hơi dài của hắn được duỗi thẳng, vô cùng thoải mái, hắn cúi đầu nhìn, thấy mũi giày hơi vểnh lên, hình thức độc đáo, liền hỏi người hầu: “Giày này ai làm? So với trước kia thì vừa chân hơn rất nhiều.”
“Là Lâm tiểu thư làm trước khi đi.” Người hầu cũng tán thưởng, “Lâm tiểu thư thật khéo tay, nhìn đôi giày này, hẳn là đã tốn không ít công phu.”
Tô Trọng Tinh ngơ ngác sững sờ, đứng lên đi mấy bước rồi lại ngồi xuống, muốn đổi giày nhưng lại không đành lòng. Lòng thầm nghĩ: kể ra, biểu muội cũng khéo tay, từng thêu tặng hắn túi thơm khăn tay, nhưng chưa từng làm giày cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui