Chu huynh thích “tai vách mạch rừng” sao?” Liễu Vĩnh cười ha ha, chỉ chỉ thạch bích nói: “Thì ra đây chính là xuất xứ của cụm thành ngữ đấy!” (出 处 ngoài nghĩa “xuất xứ”, còn có nghĩa “từ quan” “thôi việc” “ở ẩn”, có lẽ là Liễu Vĩnh tranh thủ cạnh khóe Chu Minh Dương vô công rỗi nghề đi nghe lén) Chu Minh Dương gập cây quạt lại, vỗ vỗ vai Liễu Vĩnh nói: “Liễu Trạng nguyên bác học, tất nhiên là hiểu biết nhiều.”
Liễu Vĩnh cười, đang định trả lời, lại nghe thấy ngoài cửa lao xao, giống như các đạo sĩ đang đuổi người, còn có một giọng nói the thé vang lên: “Người không phận sự, tránh đi chỗ khác!”
“Ai mà phô trương thế, đến dâng hương mà cũng phải dẹp đường?” Liễu Vĩnh thắc mắc.
“Chất giọng the thé, chắc là người trong cung.” Chu Minh Dương tập trung lắng nghe, gật gù nói: “Là giọng của Úc công công.”
Chu Minh Dương vừa dứt lời, một tiểu đạo sĩ chạy tới: “Úc công công truyền lời, có quý nhân trong cung đến dâng hương, thỉnh mấy vị thiếu gia tránh mặt.”
Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương vừa nghe là người trong cung thì cũng chẳng có ý định nấn ná, lập tức gật đầu, chỉnh xiêm y rồi đi ra cổng đạo quan.
Úc công công đang thúc giục dọn sân tinh mắt, thấy Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương, Mạc Song Bách đi ra ngoài, nhanh nhẹn đi tới, cười nói: “Ô, là Liễu Trạng nguyên và Chu Ngự tẩu đây mà! Hai vị từng gặp Công chúa rồi, không cần tránh mặt.” Dứt lời quay sang Mạc Song Bách, “Vị thiếu gia này đi cùng Liễu Trạng nguyên và Chu Ngự tẩu, cũng ở lại đi!”
Thời tiết nóng nực, sao tự dưng Công chúa lại đến đạo quan? Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương hơi kinh ngạc, đang nghĩ cách thoái thác, không chờ bọn hắn mở miệng, một thanh âm trong trẻo truyền tới: “Không lẽ Liễu Trạng nguyên và Chu thiếu gia biết tỷ muội ta sẽ tới đạo quan, cố ý tới chờ?”
Cùng lúc, tám tỳ nữ tiến vào xếp làm hai hàng, Nhị Công chúa và Thiên Phương Công chúa chậm rãi đi tới.
“Tham kiến Thiên Phương Công chúa, Nhị Công chúa.” Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương Mạc Song Bách biết không tránh được rồi, chỉ đành khom mình hành lễ.
“Không cần đa lễ!” Thiên Phương Công chúa duyên dáng tuyệt trần, khoát tay ra hiệu không cần đa lễ, cười nói: “Ta ở trong cung nói chuyện với muội muội nhắc đến thạch bích ở đây có bút tích cổ rất đẹp, nhất thời cao hứng, không ngờ lại gặp mấy người ở đây. Đã gặp rồi, ta rất muốn nghe bình luận của mấy người.”
Có thể cùng Công chúa bình luận bút tích cổ, thật là vinh dự vô cùng. Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh đương nhiên là biết điều không từ chối, bèn đi theo Nhị Công chúa và Thiên Phương Công chúa chiêm ngưỡng thạch bích.
Vì sự có mặt của Thiên Phương Công chúa, Chu Minh Dương không bầy ra bộ dạng e thẹn nhằm khiến Nhị Công chúa ghê tởm. Nhị Công chúa thấy thế nhìn hắn chăm chú. Chu Minh Dương bị cô ấy nhìn đến hãi hùng khiếp vía.
Sự thật là, tuy Thiên Phương Công chúa và Nhị Công chúa xinh đẹp cao quý, người người quý mến, nhưng các nàng là công chúa, vĩnh viễn có tư thế cao cao tại thượng, nếu cưới các nàng, không bao giờ có thể áp chế các nàng, chỉ có thể trở thành kẻ phụ thuộc vào các nàng. Cho dù Nhị Công chúa nghĩ thế nào thì Chu Minh Dương cũng tìm trăm phương ngàn kế để thoát khỏi cô ấy. Chu Minh Dương định thần, khom lưng bước chậm, để Liễu Vĩnh đứng mũi chịu sào trước.
Liễu Vĩnh rất khẳng định, Thiên Phương Công chúa đã một đời chồng, nhất định lần này sẽ cân nhắc cẩn thận, không đưa ra quyết định một cách dễ dàng. Mà ánh mắt Nhị Công chúa, rõ ràng là dính chặt lấy Chu Minh Dương. Thế nên, tỷ lệ hắn sẽ bị Công chúa chọn trúng rất thấp, cực kỳ thấp, tạm thời không cần thiết phải hủy hoại hình tượng bản thân.
Có đạo sĩ dâng trà đá lên, cung nữ đi theo quạt, nhờ vậy không có cảm giác quá nóng. Thiên Phương Công chúa khẽ vuốt ve chữ trên thạch bích, khẽ thở dài: “Tiền triều nhân tài đông đảo, ngay đến chữ viết cũng khí khái mười phần.”
Nhị Công chúa quay sang Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh nói: “Hoàng tỷ không quản trời nóng, tới đây ngắm bút tích, kỳ thật là vì nhận được một phong thư.” Vừa nói, vừa lấy từ trong vạt áo ra một phong thư, đưa cho Chu Minh Dương.
Chu Minh Dương lấy thư ra xem, nhướng mày, thản nhiên nói: “Viết cũng được đấy, nhưng chẳng qua chỉ là bắt chước bút pháp của triều Đại Chu chúng ta, có gì đáng để đắc ý đâu?” Nói đem chìa lá thư cho Liễu Vĩnh, “Liễu Trạng nguyên, chữ thế này, tôi tin là cậu cũng viết được!”
Liễu Vĩnh nhận thư xem, thấy nét chữ rồng bay phượng múa, khí thế mười phần, so với bút pháp trên thạch bích thì một chín một mười, bèn xem xét tỉ mỉ một phen, sau đó mới đọc nội dung. Phong thư này, là do Nhị Hoàng tử của Đại Hạ Quốc là Hạ Như Phong tự tay viết, ý tứ đại khái là Đại Hạ Quốc đã cùng Đại Chu Quốc kết hiệp ước đồng minh, vì để củng cố quan hệ giữa hai nước, tình nguyện đưa Như Nguyệt Quận chúa của Đại Hạ Quốc tiến cung Đại Chu Quốc làm phi, còn có hai cô gái quyến rũ là con gái quan đại thần ngưỡng mộ triều Đại Chu đi theo, nguyện cùng bề tôi Đại Chu Quốc kết tình trăm năm. Lần này Hạ Như Phong làm sứ giả đưa dâu, ít ngày nữa sẽ tới, hy vọng đến lúc đó có cơ hội được cùng thanh niên tài tuấn của Đại Chu cọ xát học hỏi văn học võ đạo.
Khi Đại Hạ Quốc và Đại Chu Quốc ngừng chiến ký hiệp ước đồng minh, Đại Hạ Quốc đã đề nghị kết quan hệ thông gia, còn phái sứ giả cầu hôn Thiên Phương Công chúa cho Nhị Hoàng tử Hạ Như Phong. Phò mã của Thiên Phương Công chúa chết bởi người Đại Hạ, vì trọn đạo với chồng, đương nhiên là Công chúa cự tuyệt lời cầu thân.
Sau đó, Thiên Phương Công chúa nghe được tin thật ra Hạ Như Phong đã có chính phi, càng thêm phẫn nộ không thôi, không nói đến chuyện phò mã của cô ấy chết dưới tay người Đại Hạ, cô ấy tuyệt đối không gả cho người Đại Hạ, cô ấy đường đường là đại công chúa của Đại Chu Quốc, hà cớ gì phải đến một quốc gia hoang dã làm trắc phi cho kẻ nào?
Bây giờ Hạ Như Phong sắp đến, Thiên Phương Công chúa sao có thể không nghiến răng căm hận? Đương nhiên là muốn dùng hết tất cả các khả năng chèn ép ngạo khí của Hạ Như Phong, khiến Hạ Như Phong phải tối tăm mặt mũi. Hạ Như Phong không phải là vì muốn khoe ta đây chữ đẹp, mới cố ý âm thầm đưa lá thư này tới sao? Cô ấy nhất định phải tìm được một người còn giỏi thư pháp hơn, để áp đảo Hạ Như Phong.
“Nếu chỉ luận về bút pháp, dĩ nhiên tôi không thua hắn, nhưng nếu luận về khí thế, chỉ có thể nhận thua.” Liễu Vĩnh biết người biết ta, trầm ngâm nói: “Hạ Như Phong thân là hoàng tử, nét chữ không chút do dự, khí thế trời sinh. Người tầm thường khó lòng mà có được khí thế này.”
“Sang năm mở khoa thi, hiện nay có rất nhiều thư sinh đã lên kinh, chỉ cần tỉ mỉ điều tra nghe ngóng, không chừng có thể tìm được một bậc thầy thư pháp không biết chừng.” Chu Minh Dương trầm tư một chút, nói: “Tài tử mà có tài thư pháp, thường có sở thích du ngoạn những nơi chùa chiền miếu mạo có bút tích của cổ nhân,…”
“Đã thế, việc hỏi thăm tìm kiếm đại sư thư pháp, giao hết ấy người xử lý.” Thiên Phương Công chúa cắn môi cười một tiếng, “Không chỉ thư pháp, kể cả thi võ cũng phải áp đảo hắn.”
Khi Chu Minh Dương và Liễu Vĩnh lĩnh mệnh hỏi thăm tìm kiếm đại sư thư pháp, phu nhân các phủ lại nghe ngóng được một tin tức, khiến dư luận xôn xao.
“Oa, đã nghe nói chưa, Nhị Hoàng tử của Đại Hạ Quốc hộ tống ba người con gái đến Đại Chu Quốc ta, một trong số đó muốn tiến cung làm phi, hai người còn lại muốn thỉnh hoàng thượng tứ hôn, gả vào nhà quyền quý.”
“Thật kinh khủng, tôi cũng nghe nói thế. Ngàn vạn lần đừng gả nữ nhân dã man đó vào phủ nhà tôi!”
“Yên tâm yên tâm, không đến lượt phủ nhà cô. Tôi có tin mật, nói là sẽ gả một người vào Tướng phủ, một người vào Vĩnh Bình Hầu phủ.”
“Thật sao? Có ai biết nữ nhân Đại Hạ ngoại hình thế nào không?”
“Mùa thu năm ngoái, tôi theo tướng công đi sứ sang Đại Hạ Quốc, đàn bà phụ nữ nước họ lỗ mãng y hệt bọn đàn ông, hễ tiện là xắn tay áo, uống rượu bằng bát, ăn thùng uống vại. Ba nữ nhân kia, chỉ nghĩ cũng biết không thể nho nhã được chút nào?”
“Kỳ thật, tôi rất hoài nghi, phải chăng, hoàng tử Đại Hạ Quốc không phải hộ tống nữ nhân đến liên hôn, mà là đưa nữ nhân đến quấy rối.”
Đến khi sứ thần Đại Hạ Quốc đến kinh thành, tiến cung bái kiến hoàng đế, phu nhân Vĩnh Bình Hầu rốt cục cũng nghe ngóng được tin tức chính xác, hoàng tử Đại Hạ Quốc quả thật là đưa Như Nguyệt Quận chúa tiến cung làm phi, hai tiểu thư Đại Hạ Quốc, quả thật là yêu cầu hoàng đế gả cho nhà quyền quý của Đại Chu.
Vĩnh Bình Hầu lại nghe được một tin khác, nói Hoàng thượng quyết định giữ hai tiểu thư phong phi, Như Nguyệt Quận chúa mới là ban hôn cho nhà quyền quý.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Tại sao lại lưu tiểu thư đại thần trong cung, còn Như Nguyệt Quận chúa lại muốn ban hôn?”
Vĩnh Bình Hầu: “Người đẹp giữ làm của riêng, xấu xí ban kẻ bề tôi.”
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Như Nguyệt Quận chúa dù có tướng mạo tầm thường đến đâu, tốt xấu thế nào cũng là một quận chúa, nếu ban hôn rồi, liệu có ai dám ghẻ lạnh hắt hủi? Nhất định sẽ phải tôn làm chính thê. Các thiếu niên chưa vợ thật thảm.”
Vĩnh Bình Hầu: “Vì thế phải hứa hôn cho Minh Dương và tiểu Tư càng nhanh càng tốt! Tránh việc phải rước về nhà một cô con dâu dị quốc xấu xí dã man.”