“Được rồi, đỡ ta ra ngoài cho thoáng.” Nhậm Hiểu Ngọc ngồi trong màn hô một tiếng, Đào Tâm liền tới vén màn, thấp giọng nói: “Giả bệnh cả ngày trời, ngột ngạt đến bệnh thật mất.”
Tin Hạ Như Phong cầu hôn Lâm Mị không được truyền ra, Nhậm Hiểu Ngọc liền sợ Hạ Như Phong sẽ quay sang cầu hôn cô ta, liền giả bệnh ngay lập tức, thỉnh đại phu chưa đủ, để tỏ ra bệnh tình nguy kịch, cô ta từ chối tiếp các tiểu thư có lòng đến thăm hỏi, lý do là không muốn lây bệnh.
“Chuyện tiểu thư ngã bệnh đã truyền ra rồi, chắc Hạ Vương gia sẽ không cầu hôn tiểu thư đâu.” Đào Tâm dìu Nhậm Hiểu Ngọc, cầm chén trà mời Nhậm Hiểu Ngọc, rồi mới nói: “Lúc này, chắc ai nấy đều tập trung trên Lan Nhược đạo quan rồi.”
Nhậm Hiểu Ngọc nói: “Ta từng được thấy bảng chữ mẫu của Hạ Như Phong kia, Liễu Vĩnh muốn tìm một người hơn hẳn Hạ Như Phong, chỉ sợ không dễ.” Nói đến đó cô ta đột nhiên cười “phì” một tiếng, “Thật không ngờ Chu Minh Dương lại giật dây cho Như Nguyệt Quận chúa chen vào quấy rối. Như Nguyệt đường đường là một Quận chúa, vậy mà lại thành hồi môn của Lâm Mị, theo về nhà chồng, chỉ sợ kịch hay còn dài!”
“Tại sao Chu thiếu gia phải làm như vậy?” Đào Tâm không khỏi hiếu kỳ.
Nhậm Hiểu Ngọc cười nói: “Lúc đầu ta cũng không hiểu nguyên nhân. Nhưng hôm qua được mẹ kể mấy chuyện thâm cung bí sử khi xưa, nhờ thế mới hiểu.”
Ngày Chu Minh Dương chào đời, chính là ngày khánh thọ Thái hậu, Thái hậu vừa nghe tin con trai Hầu gia sinh cùng ngày với bà thì nhất thời vui sướng, liền đích thân đặt tên. Sau đó, thường xuyên lệnh cho phu nhân Vĩnh Bình Hầu ôm Chu Minh Dương tiến cung. Trong cung có Thiên Phương Công chúa bằng tuổi Chu Minh Dương, hai đứa bé thường chơi đùa cùng nhau. Khi Chu Minh Dương lên mười, vì muốn tránh điều tiếng, số lần tiến cung của Chu Minh Dương dần ít đi. Lúc đấy Thái hậu còn nói đùa là muốn chọn Chu Minh Dương làm Phò mã cho Thiên Phương Công chúa. Ai ngờ Thiên Phương Công chúa lại hạ gả cho Thượng Du. Thiên Phương Công chúa vừa đi lấy chồng, Chu Minh Dương liền mua về hai hầu gái có tướng mạo hơi giống Thiên Phương Công chúa, cho làm nàng hầu (ngủ). Thượng Du vừa bỏ mạng sa trường, Chu Minh Dương cũng đuổi hai nàng hầu đi ngay lập tức. Đúng lúc này trong cung truyền ra một tin, sẽ chọn Chu Minh Dương làm Phò mã cho Nhị Công chúa. Mọi người liền nhận định rằng, Chu Minh Dương là vì sợ đắc tội Nhị Công chúa, nên mới đuổi nàng hầu đi, giữ mình trong sạch.
Nhậm Hiểu Ngọc lắc đầu nói: “Tướng mạo Lâm Mị rất giống Đại Công chúa, Chu Minh Dương hắn…”
Thiên Phương Công chúa năm đó tài mạo song toàn, thiếu niên trong kinh có ai là không đem lòng ái mộ? Chu Minh Dương có từng ái mộ Thiên Phương Công chúa cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng. Nhưng nếu làm Phò mã của Thiên Phương Công chúa thì sẽ phải từ bỏ nhiều điều, chỉ sợ Chu Minh Dương không làm được. Huống hồ Thiên Phương Công chúa đã một đời chồng, giờ lại chọn Mạc Song Bách làm phò mã, Chu Minh Dương chắc đã tắt lửa lòng. Về phần Lâm Mị, có khi chính Chu Minh Dương cũng không biết hắn đối với Lâm Mị là tâm tư gì! Nhưng bất kể như thế nào, Chu Minh Dương sẽ không để Liễu Vĩnh và Lâm Mị đến với nhau một cách thuận lợi, cũng giúp Nhậm Hiểu Ngọc một phần.
Nhậm Hiểu Ngọc nghĩ đến đấy, khẽ cười nói: “Có Chu Minh Dương và Như Nguyệt Quận chúa ở đây, cuối cùng Liễu Vĩnh có thể rước Lâm Mị về Trạng nguyên phủ hay không, vẫn là một ẩn số. Chúng ta ngồi xem là được.” Xong lại hỏi: “Mấy giờ rồi? Chắc cũng bắt đầu đấu thư pháp rồi, không biết liệu có ai áp đảo được Hạ Như Phong? Nhớ cho người đi nghe ngóng một chút.”
Lúc này, Hạ Như Phong đang đánh giá Tả Lê, thấy cô ấy dáng vóc mượt mà, da trắng môi đỏ, chỉ làm phồng tóc rồi buộc lại (*), cài thêm một cây trâm có tua gắn ngọc trai, khi nói chuyện, viên trân châu đung đưa bên thái dương, lóe sáng lung linh, có sự thu hút riêng. Nhất thời cười nói: “Theo cô nương, nếu ta thua thì nên như thế nào?”
Tài tử Đại Chu thấy thuộc hạ của Hạ Như Phong giễu cợt Tả Lê, giận không kiềm chế được, thấy Hạ Như Phong vừa cười vừa hỏi lại, rõ ràng là có phần đùa cợt, có mấy kẻ kích động, tiến lên nói: “Nếu Vương gia thua, phải ở rể Đại Chu Quốc ta, làm con rể Đại Chu.”
“Ha ha…” Mấy mưu sĩ bên cạnh Hạ Như Phong vừa nghe thế, cười to nói: “Xem ra, dù vị cô nương này thắng hay thua thì cũng thành đôi với Vương gia chúng ta. Chẳng lẽ ở Đại Chu, vị cô nương này bị ế chồng, bởi vậy mới nghĩ ra cách này, thừa cơ gả cho Vương gia chúng ta làm trắc phi?”
Mấy chữ “ế chồng” như xát muối vào vết thương lòng Tả Lê, nhất thời hơi tức giận, đỏ mặt, nhưng cô ấy biết rõ, mấy kẻ thuộc hạ của Hạ Như Phong toàn loại mồm mép, cô ấy là con gái chưa chồng, nếu cố lên tiếng phản bác tất là không chiếm được lợi thế. Chỉ “hừ” một tiếng, lườm tên mưu sĩ vừa nói một cái nhìn rét buốt như hàn băng, rồi mới xoay đầu đi, ngồi xuống trước bàn, nhận bút từ một tiểu đạo sĩ, trải tờ giấy Tuyên Thành ra, thấm mực, vận cổ tay, viết một mạch đôi câu thơ, không chờ ráo mực, cũng tự giơ lên ọi người thưởng thức.
Lâm Mị đưa mắt nhìn, thấy trên tờ giấy viết “Thanh phong nhập tọa, phật độ tam sinh” (câu của Hạ Như Phong có “tử khí”, câu của Tả Lê đối lại bằng “thanh phong” đều là điềm lành, câu của Hạ Như Phong là tham vọng làm chủ giang sơn, câu của Tả Lê là lòng bao dung rộng rãi), ý nghĩa gãy gọn, nét chữ rất cứng cáp, như rồng bay phượng múa, dù có là kẻ không biết gì về thư pháp, cũng có thể nhìn ra, thư pháp của Tả Lê có một phong cách riêng, so với Hạ Như Phong còn hơn một chút. Mạc Song Kỳ sợ hãi thán phục: “Oa, Tả tỷ tỷ thật là lợi hại!”
Ngày đó Liễu Vĩnh và Mạc Song Bách đến Tả phủ bái phỏng Tả Sâm, khi gặp riêng Lâm Mị, vừa lúc Lâm Mị đang cầm cây quạt Tả Lê vừa tặng, trên quạt đề một bài thơ đang thịnh hành ở kinh thành dạo gần đây, Liễu Vĩnh hỏi ra người đề chữ là Tả Lê, không khỏi vui mừng, liền kể lại chuyện tìm đại sư thư pháp với Tả Sâm, cười nói: ” Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại tìm ra). Nét chữ này hoàn toàn không thua kém Hạ Như Phong,…”
Tả Lê nghe được chuyện muốn mời cô ấy ra đấu thư pháp với Hạ Như Phong, liền nhận bức thư Hạ Như Phong viết từ tay Liễu Vĩnh, trầm ngâm nói: “Chữ của ta bình thản lãnh đạm, nếu luận khí phách, chỉ sợ là vẫn không bằng Hạ Như Phong.”
Liễu Vĩnh cười nói: “Khí phách có thể thua, nhưng lại hơn ở phong cách, nét bút mượt mà, nếu thật sự so sánh, không thể luận ai hơn ai kém. Chuyện này không cầu lập công, chỉ cầu không mắc sai lầm, chỉ cần hòa với hắn là được rồi.” Tả Lê chỉ là một cô gái, cho dù hòa với Hạ Như Phong, cũng đủ để Hạ Như Phong bị mất mặt.
Lúc này, Tả Lê đang nhìn lại chữ của chính mình, lại có chút thất thần: không lẽ là con giun xéo lắm cũng quằn? Câu “Thanh phong nhập tọa, phật độ tam sinh”, khi viết yêu cầu bình tĩnh, tâm trạng phải thật bình thản lãnh đạm mới thể hiện được ý nghĩa của câu thơ. Vừa rồi ngực bùng lửa giận, bất tri bất giác dùng toàn lực, khiến nét chữ cứng cáp, thần vận không bằng lúc bình thường, nhưng khí thế lại áp đảo được “Tử khí lai nghi, thùy trừng vạn tượng” của Hạ Như Phong.
Các tài tử Đại Chu nhìn bức thư pháp của Tả Lê, trong nhất thời lặng ngắt như tờ, nét chữ phong cách còn có thể tranh luận xem ai hơn ai kém, nhưng khí thế hăng hái thì đã thấy rất rõ ràng, không còn gì để bàn cãi. Lần này, thật sự là chữ của Tả Lê còn hơn một bậc.
Hạ Như Phong sực tỉnh đầu tiên, đứng lên, hướng về phía Tả Lê nói: “Tả tiểu thư bút lực tuyệt vời, Như Phong cam bái hạ phong. Nhưng Như Phong là người nước khác, nếu thật ở rể, sẽ khiến hai nước nảy sinh xích mích, thật sự là không được thỏa đáng. Không bằng để ngày mai ta tìm Hoàng đế quý quốc xin tứ hôn, lấy quốc lễ đến quý phủ cầu hôn, chính thức nghênh đón tiểu thư vi phi có được không?”
Thua cuộc phải bái vị cô nương này làm sư phụ, so với việc nghênh đón về làm phi, đương nhiên cách thứ hai tốt hơn. Theo tình hình này, Đại Chu Quốc khó lòng tìm ra được một người nào viết đẹp hơn vị cô nương này. Nhân tài như thế, nếu có thể đưa về Đại Hạ Quốc, rất thích hợp để nhờ chỉ giáo thư pháp thi từ.
Tả Lê có chút ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra thế này? Dù cô ấy ế chồng, cũng không cần thiết phải đến tận Đại Hạ xa xôi mới lấy được chồng chứ?
“Lẽ nào lại như vậy!” Chu Minh Dương nghe Hạ Như Phong nói thế, hạ giọng nói với Chu Tư: “Mau đi ra gánh vác hộ Tả Lê, cẩn thận không Hạ Như Phong đưa cô ấy về Đại Hạ Quốc.”
“Gánh vác thế nào?”
“Đương nhiên là nhận cô ấy là hôn thê, ra mặt thể hiện thay cô ấy, có gì sau này tính tiếp.” Chu Minh Dương vừa dứt lời, liền giơ chân đá vào mắt cá chân Chu Tư, khiến Chu Tư loạng choạng tiến về phía trước. Chu Tư lảo đảo mấy bước, rốt cục đến bên cạnh Tả Lê, méo mặt nói: “Hạ Vương gia này, chúng ta bảo ngài làm rể Đại Chu, cũng chưa nói làm rể nhà ai. Huống hồ Tả tiểu thư là hoa đã có chủ từ lâu, sao có thể đến tận Đại Hạ làm dâu?”
Tả Lê là hoa đã có chủ? Lâm Mị và Mạc Song Kỳ đưa mắt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên, mấy ngày nay qua lại với Tả Lê, cả hai chưa từng nghe nói mảy may, nếu không phải nhà họ Tả giấu kỹ, thì chính là Chu Tư nói láo.
Liễu Vĩnh nghe Chu Tư nói thế, biết ngay là Chu Minh Dương giật dây. Tả Lê đã mười tám tuổi vẫn chưa hứa hôn được với ai, Tả phu nhân cũng sắp phát điên tới nơi, lại thêm Tả Lê còn nói phải tìm một tấm chồng xứng đáng, không việc gì phải vơ bừa hạng đui què mẻ sứt, mấy thư sinh nghèo đến phủ cầu hôn, đều bị từ chối khéo. Giờ có Hạ Như Phong tuy là người Đại Hạ Quốc, nhưng cũng đường đường là một vương gia, lại cũng là một nhân tài bản lĩnh, câu thơ hắn viết cho thấy hắn không hề nông cạn, thiếu văn hóa, mặt nào cũng rất xứng đáng để chọn làm chồng. Huống hồ Hạ Như Phong còn nói sẽ lấy quốc lễ đến Tả phủ cầu hôn, thử hỏi vinh dự cỡ nào chứ? Tả Lê có thể không động lòng sao? Nhưng Đại Chu Quốc khó khăn lắm mới tìm được một đại sư thư pháp, chẳng lẽ lại để người Đại Hạ mang đi?
Hạ Như Phong lại bùng lửa giận, thế nào nữa đây, Đại Hạ ta toàn kẻ ăn thịt người ah? Lâm Mị không chịu gả, Nhậm Hiểu Ngọc giả bệnh, giờ đến cô nương béo này cũng ra vẻ cành cao?
“Ồ, không biết Tả tiểu thư hứa gả cho ai? Đã chính thức đính hôn chưa?” Hạ Như Phong nhìn bức thư pháp trong tay Tả Lê, cố gắng khống chế cơn giận, có thể viết được câu đó, cho thấy cô gái này thông minh độ lượng, nếu có thể rước về Đại Hạ Quốc làm trắc phi, không chừng sẽ có trợ giúp cho việc tranh ngai vàng sau này của hắn, hiện tại không phải lúc cả giận mất khôn.
Tả Lê thấy Chu Tư nhảy ra nói láo, lòng rất tức giận, được đấy, ta béo phì thì các ngươi muốn nói gì là nói ah, giờ còn tự ý gán ghép cho ta, chờ đấy xem ta có phỉ nhổ vào mặt ngươi không?
Chu Tư thấy Tả Lê trừng mắt, định nói lại thôi, nhìn Chu Minh Dương tìm sự giúp đỡ, lại thấy Chu Minh Dương dùng ngón tay ra hiệu mau chóng gánh lấy Tả Lê, nhận hôn sự này, không khỏi ai oán: “Tả tiểu thư đã …” Hắn dừng lại, né tránh ánh nhìn của Tả Lê, chậm rãi nói hết câu. Trong lúc nhất thời, không gian lặng ngắt.
Lâm Mị há hốc mồm, tóm tay Mạc Song Kỳ hỏi: “Em không nghe lầm chứ?”
Mạc Song Kỳ cũng nói: “Sao có thể như vậy?”
Tả Lê cũng đang giật nảy người, hay rồi, sau hôm nay, cô ấy mất hết thanh danh đã đành, còn phải bỏ hẳn ý định lấy chồng, chẳng còn con đường nào ngoài chuẩn bị xuất gia làm ni cô.