Cuộc Chiến Thượng Vị

Môi Gia Cát
Sơ Thanh có hơi lạnh, rất khô mát, Từ Man đỏ mặt, xúc động dán lên, lập
tức cảm giác được thân thể hắn nháy mắt cứng ngắc, sau đó lại bắt đầu
run rẩy không ngừng, hai tay cũng trở nên không biết làm sao.

Xúc động ban đầu qua đi, Từ Man có chút ảo não, nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngô của Gia
Cát Sơ Thanh thế kia, nhất thời cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều,
thậm chí từng chút một dán từ môi hắn đến hai má, thẳng đến dừng lại bên tai Gia Cát Sơ Thanh, mới hà hơi nhẹ nhàng nói: “Tiểu ca ca, muội thích huynh.”

Trong đầu
Gia Cát Sơ Thanh như bất ngờ nổ tung, trong đáy lòng cảm xúc phấn khởi
cực độ tuôn trào lên như thủy triều, lên thẳng đỉnh đầu hắn, ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, hắn giống như một con thú bị giam cần
trong lao nhiều năm, một khi được thả gông xiềng thì không còn cách nào
thu hồi.

Vươn tay giữ lấy gáy Từ Man, bờ môi hơi lạnh không hề cố kỵ mà dán tới. Đầu tiên,
Gia Cát Sơ Thanh hôn lung tung, nhưng cứ luôn thấy còn chưa đủ, mãi đến
khi Từ Man hơi hé môi, hắn mới như tìm được một lối đi, sau đó răng môi
thắm thiết, trằn trọc dây dưa, nhiệt liệt hận không thể nuốt trọn Từ Man vào bụng.

Từ Man cảm
thấy lưỡi phát đau, lại bị kích động ngoài dự đoán của Gia Cát Sơ Thanh
đả động, cho dù hắn không có trình tự, cho dù kỹ thuật hôn của hắn không cao, nhưng hắn dùng nhiệt tình và điên cuồng của mình chứng thật với Từ Man rằng hắn yêu nàng bao nhiêu, đồng thời khát vọng nàng đến nhường
nào. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chờ nàng, dầu cho nàng đã nhận lời cầu
hôn của hắn, nhưng cũng không làm ra hành động quá khích. Như hôm nay,
nếu không phải nàng chủ động, chống đỡ dữ lắm cũng chỉ là ôm ấp, cùng
lắm cũng chỉ có hôn má như ở rừng hoa đào lần đó. Hắn cẩn thận chở che
nàng trong vòng tay, không dám bước một bước vào lôi trì.

Mùi hương
say lòng người, cảm xúc mềm mại của thiếu nữ, giống như loại độc dược
chí mạng, làm tê liệt lý trí của Gia Cát Sơ Thanh. Hai mắt hắn rưng
rưng, người con gái hắn nâng niu nhiều năm rốt cuộc đã nguyện ý mở lòng
với hắn, hắn cảm thấy trái tim mình như mềm đi. Loại hạnh phúc cực hạn
này khiến hắn lớn mật dây dưa đầu lưỡi thơm mềm của thiếu nữa, hấp thụ
ấm áp của nàng, lại run run mân mê hôn theo làn môi đến cổ nàng.

Từ Man lập
tức cũng run theo, mặt càng trở nên đỏ ửng, nàng chưa từng biết hóa ra
cổ của mình là nơi mẫn cảm, môi Gia Cát Sơ Thanh thoắt nông thoắt nhẹ,
nhiều lần để lại ấn ký trên cổ của nàng, loại khát vọng cực hạn lại yêu
thương không dám mặc sức làm tổn thương này, khiến cho Từ Man đau lòng.
Nàng dùng sức ôm chặt cổ Gia Cát Sơ Thanh, rướn cằm lên, để cho Gia Cát
Sơ Thanh dễ dàng hôn lên thân thể nàng, một mạch đến xương quai xanh của nàng, thậm chí là đến trước bầu ngực tròn.

Gia Cát Sơ
Thanh thấy mình càng hôn càng muốn thêm, nhưng càng muốn lại càng không
thể giải thoát, mãi đến khi nửa thân dưới căng cứng đến đau buốt. Môi
hắn vẫn kề sát trên làn da thơm mềm kia, tay hắn cũng từ nắm giữ gáy Từ
Man, dời đến lưng nàng thậm chí là mông. Lý trí của hắn còn sót lại,
nhưng dục vọng lại điên cuồng tàn sát bừa bãi, cho dù hắn muốn dừng lại, nhưng hai tay dường như không nghe lời, sau khi vuốt ve phần mông tròn
đầy, thậm chí có suy nghĩ muốn cởi bỏ váy của nàng. Nhưng rốt cuộc tình
yêu mãnh liệt kia, đã làm cho hắn tỉnh táo lại.

Cách hắn yêu, là bảo hộ, chứ không phải thương tổn.

“A Man…”
Tình dục chưa lui, thanh âm Gia Cát Sơ Thanh khàn khàn, tì trán lên bả
vai Từ Man, hai mắt nhắm ghiền, mở miệng thở hổn hển.

Từ Man sớm
đã bị hôn đến nhũn cả người, dán người lên tảng đá bóng nhẵn, nàng cảm
thấy linh hồn đều như không còn của chính mình, màn hôn kịch liệt kia,
khi Gia Cát Sơ Thanh vuốt ve nàng, nàng cũng đồng dạng vuốt ve lại hắn,
đầu óc sớm đã biến thành một cục bột đặc quánh. Nàng chỉ cảm thấy kia
mùi hương dễ chịu, kia thân thể khiến người an tâm, toàn bộ đều là của
nàng, không một ai có thể cướp đi.

“A Man, thực xin lỗi… huynh không thể kiềm chế được.” Gia Cát Sơ Thanh ngại ngùng nói.

Từ Man hồi
thần, cười khẽ một tiếng, nam nữ luyến ái thời nào cũng giống nhau, một
khi đã nếm được mùi vị tình ái, thì sẽ không kiềm được mà tới gần, nhịn
không được mà càng thân mật thêm. Nàng chẳng hề do dự cúi đầu hôn Gia
Cát Sơ Thanh một cái, không hề nói gì, cũng đã đại biểu cho hết thảy.

Gia Cát Sơ
Thanh bỗng chốc sửng sốt, mở to hai mắt ra, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn
nét mặt cười tươi như hoa của Từ Man, khóe miệng cũng cong lên theo. Hắn lại ôm chầm lấy Từ Man vào lòng, trái tim chưa từng được lấp đầy như
lúc này, giống như một nửa linh hồn đã mất đi từ lâu, rốt cuộc đã trở
lại.

“A Man, chờ đại ca đính thân rồi, chúng ta cũng chuẩn bị thành hôn đi.”

Từ Man ôm lại hắn, hài lòng cười, cứ như vậy đi, trên đời này không còn ai tốt hơn hắn.

“Làm gì khẩn cấp như vậy a?”

Gia Cát Sơ Thanh lúng túng đỏ cả lỗ tai, lại kiên định gật gật đầu nói: “Bằng không, huynh sợ mình sắp điên rồi.”

Từ Man kề
sát vào hắn, cảm nhận được chút căng cứng kia, không khỏi cười lớn thành tiếng, xem ra nếu không thành hôn, chàng trai này thật sự sẽ nghẹn đến
hỏng mất.

“A Man… A
Man…” rầm rì từng tiếng gọi, giống như đánh vào đáy lòng Từ Man, lại
càng tăng thêm niềm tin của Gia Cát Sơ Thanh, đây không phải giấc mơ, A
Man của hắn sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.

Chờ hai
người thu thập chỉn chu xong, hai tay vẫn nắm lấy nhau, một khi đóa hoa
tình yêu đã nở rộ thì không một ai có thể ngăn cản hai người dính lấy
nhau, như thể thời thời khắc khắc đều muốn dính cùng một chỗ, ôm và hôn
môi, chẳng qua là phương thức bày tỏ tình yêu của họ.

Lần thứ ba
hôn môi Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh sửa sang lại quần áo của nàng, rồi mới
lưu luyến không rời dắt nàng ra khỏi thạch động, chậm rãi đi trở về. Từ
Man nắm chặt tay hắn, cười đến ngọt ngào. Gia Cát Sơ Thanh đối xử với
nàng không những quá mức cẩn thận, lại càng thêm săn sóc.

“Muội có mệt không, muốn huynh cõng muội không?” Gia Cát Sơ Thanh thấy đường về còn
phải đi một đoạn, chỉ cần hắn cõng Từ Man một đoạn rồi thả xuống thì sẽ
không có người nhìn thấy.

Từ Man nhìn
con đường phía trước, lắc đầu, dán sát cánh tay Gia Cát Sơ Thanh, làm
nũng nói: “Không cần, cũng đâu có xa, hơn nữa thân mình huynh không
tốt.”

Ánh mắt Gia
Cát Sơ Thanh hơi ám, nếu hắn sinh ra đã có thân thể khỏe mạnh, thì hắn
nhất định sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện vì Từ Man.

Như cảm nhận được tiếng lòng của Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man nghiêng đầu nhìn Gia Cát
Sơ Thanh, nghiêm túc nói: “Muội là người rất thực tế, nếu huynh không
tìm người trị khỏi thân thể, hoặc là động một chút thì có khả năng… muội chắc chắn sẽ không gả cho huynh, bởi vì cái muội muốn là hạnh phúc lâu
dài, chứ không phải là động tình trong nhất thời. Nhưng nếu huynh đã trị khỏi, hơn nữa thân thể cũng không còn vấn đề, muội cũng đã chấp nhận
huynh, thì tất cả những vấn đề kia không còn là vấn đề nữa. Đừng cứ luôn muốn làm nhiều điều vì muội, bởi vì muội đồng dạng cũng sẽ làm nhiều
điều vì huynh, tình yêu không phải đòi hỏi, mà là dành cho nhau. Huynh
thương muội, muội nhất định cũng sẽ càng thêm thương huynh.”

“Tiểu nha đầu, rõ thật là…” Gia Cát Sơ Thanh chớp đôi mắt có hơi ươn ướt, quẹt cái mũi Từ Man, trong lòng rung động.

Lúc hai
người gần đến lương đình, Hàn Y rốt cuộc mang theo đám nha hoàn trở lại, Thanh Mai giương mắt nhìn vẻ mặt của Từ Man, liền biết đây là có tình
ý, nhưng mặt vẫn nghiêm trang như cũ nói: “Vừa rồi đi nhầm hướng khác,
không tìm thấy quận chúa, xin quận chúa thứ tội.”

Từ Man trừng mắt nhìn điệu bộ của nàng ta, giả vờ giả vịt cái gì.

Thanh Mai
nín cười, mang theo nha hoàn lại ra sau Từ Man. Hàn Y thì mặt đầy khổ sở nhìn theo bóng lưng Gia Cát Sơ Thanh. Hắn thật sự là hết lòng vì chủ
thượng mà, đi dạo chơi sơn cảnh cùng một đám tiểu nha hoàn líu ríu, còn
nhặng xị lên đòi trở về tìm quận chúa, thiếu chút nữa bị làm phiền chết
rồi, đây có thể so với giết địch còn khó hơn.

Từ Man đi
đến lương đình, nhìn tình huống bên trong, thiếu chút nữa bật cười ra
tiếng, chỉ thấy Chu Hoàn ngồi ở bên trong hứng thú dào dạt mà ngắm nhìn, mà bên ngoài Gia Cát Sơ Liêm thế nhưng đang đánh quyền, còn đánh rất
mạnh mẽ, rất sắc bén. Hai người này sẽ không cứ thế mà người ngồi người
đánh cho đến tận bây giờ chứ.

“A Man,
ngươi đã trở lại, Gia Cát đại ca thật là lợi hại, bộ quyền này ta vẫn
luôn muốn học, ấy vậy mà học mãi chưa được.” Chu Hoàn đã hoàn toàn thay
đổi dáng vẻ ưỡn ẹo lúng túng khi nãy, toàn thân như thể phát sáng vậy,
tinh thần rõ là phấn chấn.

Từ Man thấy
Gia Cát Sơ Liêm thu thế, còn tằng hắng ho một tiếng giả vờ như không có
chuyện gì đứng ở một bên, lại thấy hai mắt Chu Hoàn đều lấp lánh sùng
bái như là fan hâm mộ cuồng nhiệt, không khỏi nghiêng đầu nhìn Gia Cát
Sơ Thanh, nháy mắt mấy cái, ý tứ là: huynh thấy đại ca huynh tài chưa,
một bộ quyền liền dụ về được một bà vợ, còn huynh cùi bắp cỡ nào, theo
đuổi nhiều năm như vậy mới đắc thủ.

Gia Cát Sơ Thanh cũng không e lệ, cúi đầu lặng yên thổi khí trên cổ Từ Man, nha đầu kia run lên một cái, lập tức thành thật.

Từ Man cắn răng, vừa xấu hổ vừa tức muốn chết.

“Giờ giấc
không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi.” Thấy Chu Hoàn còn chưa hết
hưng phấn, Từ Man nhìn sắc trời, cũng nên dùng cơm trưa rồi, sợ một lát
nữa còn chưa quay lại, mẫu thân sẽ phái người đến đây.

Chu Hoàn có
chút tiếc nuối, nhưng dầu gì Gia Cát Sơ Liêm là ngoại nam, không thể lưu lại quá lâu, bèn đi theo Từ Man ra khỏi lương đình.

Từ Man quay
đầu lại, nhìn ánh mắt đong đầy luyến tiếc của Gia Cát Sơ Thanh, nhoẻn
miệng cười mới dùng khẩu hình nói: “Nhanh đến lấy muội nha!”

Gia Cát Sơ Thanh cũng hồi đáp bằng một nụ cười ấm áp, gật gật đầu.

“Đây là
chuyện gì xảy ra?” Gia Cát Sơ Liêm đầu tiên là nhìn bóng dáng yểu điệu
của Chu Hoàn biến mất, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ đệ mình, vừa rồi
khẩu hình kia, hắn cũng nhìn thấy, bao nhiêu năm nay hắn luôn ở tại quân doanh phải chăng đã bỏ lỡ cái gì.

Gia Cát Sơ Thanh cảm thấy mỹ mãn quay đầu, nói: “Đây là em dâu không tệ nhỉ?”

“Đệ thật sự
đã làm được a?” Gia Cát Sơ Liêm vẫn luôn biết đệ đệ mình đối với Từ Man
có một phần tâm tư, nhưng từ ban đầu Sơ Thanh nói là muốn làm muội muội, về sau xem như cũng có chút manh mối, thì cũng theo Gia Cát gia sụp đổ
mà trở nên không có khả năng, cho nên dù đệ đệ thân mình không tốt, Từ
Man đến chăm sóc, hắn cũng không nghĩ sẽ khắc sâu đến thế. Lại không ngờ rằng đệ đệ mình cư nhiên vẫn kiên trì chờ đợi nhiều năm như vậy.

Gia Cát Sơ
Thanh chỉnh lại cổ tay áo vừa rồi bị níu nhăn, ngẩng đầu nói: “Chỉ chờ
sau khi huynh đi cầu thân xong, đệ cũng nên đi rồi.”

“Đệ không
phải là vì muốn tìm một chị dâu thân quen cho vợ mình, mà làm cho huynh
đến gặp Chu đại cô nương đó chứ?” Gia Cát Sơ Liêm có cảm giác như bị mắc mưu.

“Không sao
cả, dù sao sau này đệ cũng sẽ cùng A Man ở lại phủ quận chúa.” Gia Cát
Sơ Thanh mới sẽ không thừa nhận, “Hơn nữa, huynh đối với Chu đại cô
nương cũng không phải không có hảo cảm, trước kia cũng từng gặp qua, như vậy còn tốt hơn nhiều là sống với một người mà mình không hề quen biết
tí gì đúng không.”

Gia Cát Sơ Liêm bị đệ đệ nói trúng, hai má đỏ lên, tầm mắt bắt đầu phiêu diêu.

“Vả lại,
huynh cũng biết, huynh cùng Chu đại cô nương, hiện tại là lựa chọn tốt
nhất, tốt với huynh mà cũng tốt với nàng ta.” Nụ cười của Gia Cát Sơ
Thanh đột nhiên nhạt dần, hắn đã điều tra mấy năm nay còn chưa đủ, còn
cần thêm ít chứng cứ nữa. Song tuyệt đối sẽ không để vị trong cung kia
tính kế đến nhà Gia Cát hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui