Cuộc Chiến Thượng Vị

Hoàng Tú Oánh đi không bao lâu, Gia Cát Sơ Thanh đã trở về, có
lẽ vừa hay tin có người đến phủ quận chúa gây sự, nên không còn quan tâm gì nữa bỏ việc chạy về nhà, lúc vừa vào cửa, Từ Man còn có thể nhìn ra
ánh mắt lo lắng và mồ hôi lạnh trên trán hắn.

“A Man, muội không sao chứ?” Không để ý xung quanh còn có nha hoàn, Gia Cát Sơ
Thanh một phen đem Từ Man từ trên ghế ôm vào trong ngực, dùng sức cảm
thụ được ấm áp trong lòng, thanh âm run nhè nhẹ hỏi.

Từ Man nghiêng đầu nhìn bọn nha hoàn đỏ mặt lui xuống, nàng ôm lại Gia Cát Sơ Thanh, cười nói: “Muội sao có chuyện gì được? Phủ quận chúa chúng ta không phải giấy mà mặc cho ai cũng có thể đến giẫm một cước được.”

“Ta nghe nói nàng ta còn dẫn theo binh lính đến, nàng ta muốn làm gì?” Gia
Cát Sơ Thanh hôn hai má Từ Man, trong mắt là lửa giận không chút che
giấu.

Từ Man để mặc hắn hôn, an tâm tựa vào người Gia Cát Sơ Thanh, khẽ cười nói: “Còn có thể làm gì, bất quá là muốn nói cho muội biết nay nhà họ Hoàng của nàng ta trong cung kiêu ngạo cỡ nào, bảo muội thức thời thôi.”

“Còn nhớ lúc nhỏ nàng ta là
một cô bé tri kỷ hiểu chuyện, thật không ngờ càng lớn lại càng cổ quái.” Gia Cát Sơ Thanh hai mắt lạnh băng, nắm tay Từ Man đi vào nội thất.

Từ Man được bàn tay ấm áp nắm chặt, trong lòng lại phỉ nhổ, cô bé kia
trước đây đúng thật là rất tri kỷ rất hiểu chuyện, nhưng tiếc rằng còn
chưa lớn đã thay đổi tim, biến thành một cô gái đã sống lại một kiếp,
tâm tư đã sớm phức tạp đa dạng, hơn nữa vị biểu ca mà người ta gần như
đã gửi gắm tinh thần, lại xem nàng ta là kẻ thù phản bội còn chưa tính,
còn cưới nữ nhân mà nàng thống hận nhất, nàng ta mà còn sạch sẽ như một
đóa hoa sen trắng, thế thì Từ Man thật sự nghi ngờ cuốn truyện này có
phải là truyện thánh mẫu hay không nữa.

Vào nội thất, Từ Man còn chưa kịp ngồi xuống giường nhỏ, đã bị Gia Cát Sơ Thanh dùng
môi phủ lên, hơi thở Từ Man bỗng rối loạn, cánh môi khẽ mở, khoác tay
lên bả vai Gia Cát Sơ Thanh, hai người bắt đầu hôn đến quên cả trời đất. Hôm nay Gia Cát Sơ Thanh rõ ràng cấp bách hơn ngày thường, đầu lưỡi Từ
Man truyền đến từng cơn đau đớn, rõ ràng biểu hiện nội tâm Gia Cát Sơ
Thanh là sợ hãi cùng bất an cỡ nào.

Kỳ thật từ trước
đến nay, Từ Man cũng không hiểu rõ lắm về tình cảm vừa nồng đậm vừa mãnh liệt này của Gia Cát Sơ Thanh, đối với loại tình cảm như vậy, ở trong
thế giới hiện đại vốn chỉ coi trọng vật chất, thì khả năng tồn tại của
nó gần như bằng không, ít nhất trong khoảng thời gian Từ Man sống qua,
ngoại trừ trong tiểu thuyết, nàng chưa từng nghe hoặc thấy qua.

Rốt cuộc là loại tình cảm thế nào, mà có thể khiến cho một cậu bé, nâng niu một cô bé khác trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, từ trân trọng như
đối với em gái, đến tình cảm ngây thơ của thiếu niên, rồi lại đến chấp
niệm không cưới ai khác ngoài nàng. Chẳng lẽ hắn chưa từng mờ mịt, chưa
từng hối hận qua, hoặc là không có thời điểm không kiên trì nổi sao?

Từ Man biết mình thích Gia Cát Sơ Thanh, thậm chí là yêu hắn, nhưng nàng
tự hỏi so với tình cảm của Gia Cát Sơ Thanh, mỗi lần gặp mặt là nàng
thấy càng yêu thương hắn hơn, nhưng cứ mỗi lần xoay người lại một lần
phát hiện, chàng trai này còn quan tâm mình hơn mình tưởng tượng.

Mỗi khi Từ Man nghĩ đến tình cảm giữa nàng và Gia Cát Sơ Thanh, nghĩ đến
dục vọng chiếm hữu của Gia Cát Sơ Thanh, đều có loại cảm giác may mắn,
nếu giả như nàng không thể đáp lại tình cảm của hắn, hoặc là nàng có
người trong lòng khác, thì có lẽ câu chuyện giữa nàng và Gia Cát Sơ
Thanh, chắc chắn sẽ là một tràng bi kịch.

Đau lòng
hôn trả Gia Cát Sơ Thanh, trong tình yêu của hắn luôn mang theo một tia
dè dặt và áy náy sợ hãi vì tính kế mình, kể từ lần đầu tiên hắn đến gần
mình, cũng đã xem như đặt bản thân hắn ở bên yếu thế trong tình yêu,
giống như một câu nói của kiếp trước, ai yêu trước thì kẻ đó thua. Nhưng mà, Gia Cát Sơ Thanh chẳng những thua, còn thua một cách cam tâm tình
nguyện, một cách vừa lòng thỏa ý.

“Sau này gặp phải
chuyện này, trước tiên nhớ tìm huynh về, đừng một mình gặp những người
đó, nếu muội có gì chẳng may, muội bảo huynh…” Gia Cát Sơ Thanh nghẹn
cứng, cư nhiên không nói nên lời.

Từ Man liếm liếm
làn môi mềm, vuốt lên hàng mày cau chặt của Gia Cát Sơ Thanh, đau lòng
nói: “Chỉ là chút việc nhỏ thôi, đáng để huynh sợ thành như vậy sao,
huynh đã nói vậy thì sau này muội không tự chủ trương nữa, được chưa?”

Thấy Từ Man đồng ý, Gia Cát Sơ Thanh mới giãn đầu mày, thở phào nhẹ nhõm,
lại nhét nàng vào vòng tay, vùi trong cần cổ nàng, buồn bực nói: “Cái gì cũng có thể tùy ý, duy chỉ có muội là không được.”

Từ Man hai mắt dịu xuống, nhéo lỗ tai Gia Cát Sơ Thanh, có một người đàn
ông cưng chiều mình, ở cạnh bên che chở mình, nàng còn cần phải lo lắng
điều gì chứ.

Nếu giữa trưa Gia Cát Sơ Thanh đã trở
lại, tất nhiên là phải đến hỏi thăm Mai bà bà và Cẩn bà bà một chút, vì
hai vị bà bà an phận thủ thường, cho nên bữa trưa chỉ có Từ Man và Gia
Cát Sơ Thanh cùng ăn trong chính phòng. Lúc ăn trưa, Từ Man nói mẫu thân sẽ đưa một nhà hạ nhân đến hỗ trợ. Ban đầu Gia Cát Sơ Thanh còn rất
thoải mái, nhưng càng nghe vẻ mặt càng nghiêm túc, cuối cùng thậm chí
quên ăn thức ăn trong chén, điều này khiến Từ Man thấy hắn rất khác
thường.

“Sau khi nhà kia đến đây, nhớ nhất định phải đưa đến chính phòng, huynh cũng muốn gặp một lần.” Gia Cát Sơ Thanh hồi thần nói.

Từ Man nghỉ trưa trong nỗi nghi ngờ, sau lại nhìn thấy một nhà gọi là hạ
nhân kia, nhất thời, nàng hiểu được tâm tình khó hiểu của Gia Cát Sơ
Thanh lúc bữa trưa.

“A Hi?” sau khi thấy người nọ,
trước tiên Từ Man cho toàn bộ người không phận sự trong phòng lui ra,
chỉ để lại hai người Thanh Mai Hương Xuân hầu hạ ở một bên.

Trước mắt nàng, Tôn Mẫn Hi mặc một thân quần áo ngắn vải thô, đầu đội mũ mềm, mặt cũng bị bôi đen thui, chỉ chừa lại cặp mắt to linh động kia, khiến
Từ Man liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Man tỷ tỷ.”
Thanh âm mềm yếu mang theo ủy khuất của thiếu niên, đi tới toan nhào vào vòng tay của Từ Man, lại bắt gặp Gia Cát Sơ Thanh lơ đãng quét mắt nhìn qua, bèn hậm hực dừng bước trước mặt Từ Man.

“Sao đệ lại xuất cung đến đây?” Từ Man tiến lên giữ chặt ống tay áo Tôn Mẫn Hi, khẩn trương nói: “Chẳng lẽ trong cung đã thật sự không thể dung thân
sao?”

Vừa nghe nàng nhắc đến, hốc mắt Tôn Mẫn Hi bỗng ửng đỏ, dùng ống tay áo xoa xoa mặt, nức nở nói: “Phụ hoàng vẫn mãi hôn mê bất tỉnh, a nương lại đổ bệnh nặng, trong cung thế nhưng không ai có thể làm chủ, nếu không phải sáng nay, Tiểu Liên Tử thái giám tùy thân
của đệ ăn cháo tổ yến đệ thưởng xuống, đương trường hộc máu mà chết, a
nương cũng không nỡ đưa đệ xuất cung. Nhưng dù vậy, cũng rất trắc trở,
nếu không phải có cô mẫu vào cung thăm bệnh, ngẫm lại lúc này đệ còn
quanh quẩn trong cung mà hết đường xoay xở nữa đây.”

Từ Man cả kinh lui lại mấy bước, cho dù nàng từng nghĩ tới biến hóa trong
cung, nhưng dầu gì còn nuôi một chút kỳ vọng, nhưng hôm nay Tôn Mẫn Hi
đáng thương hề hề đứng trước mặt mình, nàng còn lấy cái gì lừa gạt chính mình nữa. Hoàng mỹ nhân cũng đã dám động thủ mưu sát đích tử của cữu
cữu, nói như vậy, chỉ cần quyền nhiếp chính vừa lọt vào tay Đại hoàng
tử, phải chăng sẽ diệt trừ đến cữu cữu và cữu mẫu?

“Đệ đến một mình sao?” Gia Cát Sơ Thanh quét mắt đám người sau hắn, nói là
hạ nhân phủ công chúa đưa tới, nhưng trông họ hai mắt trong trẻo, tứ chi cường tráng, dáng đứng thẳng tắp, liền biết tuyệt đối không phải hạ
nhân của nhà bình thường.

“Nô tài Quế Viên, thỉnh an
quận chúa và đại nhân.” Người mập lùn nhất trong đám run lập cập đi ra,
thi lễ với Từ Man và Gia Cát Sơ Thanh.

Tôn Mẫn Hi tiếp lời nói: “Hắn là một thái giám thiếp thân khác của đệ, nay đệ chỉ có thể tin hắn.”

“Việc này không nên chậm trễ, buổi chiều có một nhóm thương đội người Hồ muốn đi Hàng Châu, đệ mang theo thái giám bên người và vài thân vệ lập tức
lên đường ngay.” Gia Cát Sơ Thanh không đợi mọi người tâm sự, lập tức
phân phó nói.

Tôn Mẫn Hi hai mắt đỏ ngầu nhìn về nam
tử đứng trên bậc thang, hắn từng rất ghét người này, thấy hắn dối trá,
thấy hắn vì có được Man tỷ tỷ mà không từ thủ đoạn nào, lại thật không
ngờ, chính mình cũng sẽ có một ngày cần hắn ra tay tương trợ. Hơn nữa
nam nhân này cư nhiên không có một tia rối rắm hay không nguyện ý, quyết định thật nhanh. Tôn Mẫn Hi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ Man tỷ tỷ nên cần một nam tử có khả năng đảm đương như hắn.

“Không cần nghỉ tạm một lúc sao?” Từ Man vừa gặp biểu đệ, lại còn bộ dạng thế này, trong lòng không đành lòng nói.

“Không còn kịp nữa rồi, phải đi cửa sau, trong cung rất nhanh sẽ phát hiện đệ
ấy mất tích, cũng sẽ biết màn hạ độc sáng nay thất bại, nay Hữu tướng
nắm giữ triều chính, nhà họ Hoàng nắm giữ hậu cung, cho dù có vạch mặt
với họ Hoàng hậu nương nương cũng làm được. Chỉ cần tiểu tử này an toàn, Hoàng hậu nương nương ở trong cung nhiều lắm là chịu chút gian nan,
cũng sẽ không có nguy hiểm.” Gia Cát Sơ Thanh đỡ lấy bả vai Từ Man, kiên nhẫn phân tích cho nàng nghe.

Từ Man không nỡ thì
không nỡ, nhưng cũng biết chạy nạn càng nhanh càng tốt, liền vội kêu
Thanh Mai cầm ngân phiếu ra, lại mang theo mấy bộ quần áo vải bông chưa
kịp phân phát cho hạ nhân, đưa cho Tôn Mẫn Hi, hy vọng thằng bé ở trên
đường bớt chút khổ sở.

Gia Cát Sơ Thanh cũng không
nói nhiều lời vô nghĩa, đến phòng hạ nhân tự tiến cử bốn người thân thủ
tốt nhất, cho Tôn Mẫn Hi mang theo, bảo bọn họ cải trang thành người làm công trên bến tàu, chỉ còn chờ thuyền người Hồ cập bến, liền lên thuyền rời đi.

Từ Man cố gắng bình tĩnh tiễn trượng phu và
biểu đệ ra cửa, mới trở lại chính phòng, nhìn những người lưu lại, trong lòng càng rối bời, song vẫn mở miệng hỏi: “Các ngươi là do mẫu thân ta
đưa tới? Đều biết võ nghệ?”

Ai ngờ, một người trong
đó cư nhiên hành quân lễ, mở miệng lại là khẩu âm của Giang Tây, sau khi hỏi kỹ, Từ Man mới bừng tỉnh đại ngộ, những người này không phải là hạ
nhân, mà ai nấy đều thân thủ bất phàm, chính là thân binh của Trực vương mà lần trước nhị ca đi tìm sách luyện sắt có liên hệ tới, cũng chính là một nhánh quân đội mà tổ phụ của Từ Man giấu ở địa phương để lưu lại
bảo vệ một nhà họ.

“Nhanh, nhanh đi mời Mai bà bà đến đây.” Mặc dù thoạt nhìn những người này tuổi tác còn trẻ, dù đầu lĩnh
cũng không hơn 40 tuổi, nhưng Từ Man vẫn muốn Mai bà bà đến xem thử một
chút, những thứ bà bảo vệ năm đó, cho đến nay vẫn phát huy tác dụng của
nó như trước.

Không nói đến Từ Man mời Mai bà bà đến ôn chuyện cùng nhóm tinh binh mới đến
kia như thế nào, mà nói Gia Cát Sơ Thanh mang theo Tôn Mẫn Hi cùng mấy
người còn lại, nhập bọn với những người làm thuê khuân vác, cùng đi về
hướng bến tàu. Lúc đến gần bến tàu, Tôn Mẫn Hi cũng nghiêm túc, không
nói hai lời cầm lấy một bao tải vác lên vai, xen lẫn trong đám người làm thuê, dĩ nhiên không nhận ra được.

Gia Cát Sơ Thanh quay đầu, khóe miệng gợi lên, cũng không nói gì.

Đoàn người khuân hàng, vừa vặn đụng phải thương nhân người Hồ có quen biết
trước đó, Gia Cát Sơ Thanh cười tiến lên chào hỏi, còn nói mình có một
lượng hàng hóa muốn đưa đến Hàng Châu. Vị thương nhân người Hồ kia dường như có quan hệ không tệ với Gia Cát Sơ Thanh, vài câu liền đáp ứng Gia
Cát Sơ Thanh, bảo hắn cứ đưa hàng lên tàu, dọc đường sẽ để ý giùm.

Vì thế, hai đội người hợp thành một đội, Tôn Mẫn Hi với thân hình nhỏ gầy càng không dễ bị người phát giác.

Một đường này, cực kỳ trôi chảy, mãi đến khi tàu chở hàng nhanh chóng rời
bến tàu, Gia Cát Sơ Thanh mới thầm thở phào, trên mặt chợt nghiêm lại,
quay đầu lại nhìn huynh trưởng của Hoàng Tú Oánh cùng với một đội quan
binh trong tay cầm binh khí, đang hộc tốc chạy tới, đáy mắt Gia Cát Sơ
Thanh một mảnh hờ hững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui