Cuộc Chiến Thượng Vị

Thanh Mai
vừa thẹn vừa xấu hổ, mới làm nha hoàn nhất đẳng dự bị không được bao
lâu, liền gây họa rồi, làm sao đối mặt với tín nhiệm của quận chúa đây,
ngay cả việc châm trà nhỏ như vậy cũng làm không xong, sau này còn trông cậy được gì cho quận chúa chứ.

Thấy nàng
như vậy, Từ Man cũng không tức giận, ai cũng có lúc sơ sẩy, vả lại Thanh Mai làm việc luôn luôn cẩn thận, lần này chỉ là một chuyện ngoài ý
muốn, cũng không đến mức trách cứ, chỉ nói: “Không cẩn thận, phạt ngươi
ba tháng tiền tiêu vặt, ngươi đứng lên đi.”

“Đa tạ quận
chúa thương tình.” Thanh Mai vụng trộm xoa xoa mắt, nhưng không đứng
lên, chỉ vươn tay thu dọn đồ trên đất, mảnh sứ rơi rớt khắp nơi, nàng
cẩn thận nhặt từng chút, giống như muốn lập công chuộc tội vậy.

Từ Man không ngăn, ngược lại quay đầu kêu Hồng Thược lấy ki hốt đến, giúp nàng ta thu dọn.

Trải qua
việc nhỏ bất ngờ ngẫu nhiên này, Từ Man vẫn không quên chuyện quan trọng cần nói với đại ca, vì trong phòng bừa bộn, bèn dẫn các ca ca đi vào
phòng trong của mình, nghĩ chỗ ít người, cũng là nơi dễ nói chuyện.

“Đại ca, nha đầu San Hô kia ở trong phủ chúng ta cũng không gây ra chuyện gì, có
tiếp tục vài ngày nữa, cũng không nhìn ra được cái gì.” Từ Man vừa ngồi
xuống liền lo lắng nói.

“Theo như
huynh thấy, không bằng bắt lại, đánh vài gậy, xem nàng ta có nói hay
không.” Từ Hải Thiên ngã người dựa trên bàn nhỏ, đứng không ra đứng,
nói.

Từ Hải Sinh
lại không đồng ý nói: “Nếu là một nha hoàn bình thường, tùy tiện cho đệ
hành hạ, nhưng nàng ta do tổ mẫu phái đến chăm sóc chúng ta, dù sao cũng không phải người của phủ ta, mặt ngoài nàng ta vẫn phải quay về Từ phủ, nếu tùy tiện đuổi đi, sẽ gây trở ngại đến thanh danh phụ thân, đối với
mẫu thân cũng không tốt.”

“Cùng lắm chỉ là một đứa nha hoàn.” Từ Hải Thiên bất cần nói.

“Chỉ sợ tổ
mẫu mượn cớ này để gây sự, bà ta không tiện quở trách mẫu thân, nhưng
phụ thân nhất định trốn không khỏi.” Tổ mẫu là người thế nào, bọn họ còn lạ sao, cho nên San Hô chỉ có thể tìm lý do đưa trả về, tạm thời không
nên manh động.

“Quả là
phiền chết được, còn mụ Quan ma ma kia thì sao? Mụ già kia ấy thế mà gần đây không bước chân ra khỏi phủ.” Từ Hải Thiên gãi gãi đầu, không kiên
nhẫn nói.

Từ Hải Sinh lại nhìn về phía Từ Man.

Từ Man im lặng một lúc, đoạn thở dài nói với đại ca: “Đại ca có thể tùy ý xử trí.”

Từ Hải Sinh
vỗ vỗ tay muội muội, chuyện này cho dù đã định trước rồi, mặc dù Quan ma ma là người Từ phủ, nhưng ở mặt ngoài mụ ta cũng đã là người của phủ
công chúa, tổ mẫu có làm cách nào cũng không nhúng tay vào phủ công chúa được, cho dù phụ thân đối với Quan ma ma còn có chút tình nghĩa, nhưng
ngần ấy thời gian dài, phụ thân đối với từng hành động của Quan ma ma
cũng không phải không phát hiện, đến lúc đó chỉ biết mở một mắt nhắm một mắt, mẫu thân thì lại càng không thèm để ý, một lão nô mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng để trong lòng.

Từ Man lại
nghĩ nhiều hơn các ca ca, trong sách Quan ma ma vẫn luôn dựng lên hình
ảnh một lão ma ma thiếp thân nhìn như trung thành, kỳ thật đầy bụng tai
họa. Đại trưởng công chúa đặt ở bên người nữ nhi, cũng là có mặt mũi lắm rồi, dù sao bên người quận chúa còn có nhũ mẫu và ma ma giáo dưỡng, lại quên rằng, trẻ nhỏ luôn thích nghe lời nịnh nọt tán dương, luôn thích
được người chiều chuộng, nhũ mẫu và ma ma giáo dưỡng tâm tư có đoan
chính thế nào đi nữa, cũng có thời điểm nghiêm khắc. Nhưng Quan ma ma
vẫn luôn là người xin gì được nấy, đọc qua tiểu thuyết, có lẽ biết, loại phương pháp này gọi là “chiều hư”. Nhưng trong hoàng gia, kiêu ngạo tùy hứng cũng không phải tật xấu. Thậm chí thời kì của tiên hoàng, lấy ví
dụ một gia đình nuôi con trai thành công tử bột, quần là áo lụa, chỉ vì
người của hoàng gia, chỉ cần không dính đến chính sự thì mãi mãi có tiền bạc tha hồ tiêu xài. Quan ma ma ở trong đó cũng không tính là duy nhất
gây chú ý.

Mà nay, tuy
không mò ra được kẻ đứng sau sai khiến Quan ma ma, nhưng một khi San Hô
bị đưa trả về, nếu trong chuyện này thực sự có gì mờ ám, chắc hẳn Quan
ma ma cũng không làm gì được, chỉ không biết trong phủ công chúa còn có
ai là người của tổ mẫu hay không.

Huynh muội
ba người vừa thương lượng xong, định ngày mai sẽ đưa San Hô về Từ phủ,
lại nghe bên ngoài Hồng Thược sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó là một
tràng huyên náo. Lập tức, Bích Cúc từ bên ngoài vọt vào, không kịp hành
lễ kinh hãi nói: “Thanh Mai… Thanh Mai nàng ấy té xỉu ạ.”

Từ Man nhíu mày, từ vị trí đứng lên, đi tới cửa, bất an nói: “Sao lại thế này?”

Bích Cúc run lập cập trả lời: “Hồi bẩm quận chúa, vừa rồi Thanh Mai cùng Hồng Thược
tỷ tỷ đang thu dọn mảnh sứ vỡ, nhưng nàng ta không cho Hồng Thược tỷ tỷ
động tay vào, muốn một mình dọn, kết quả dọn xong, không bao lâu liền té xỉu.”

Từ Man quay đầu liếc nhìn đại ca, đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không chậm trễ, tức khắc đi ra phòng.

“Nàng ta bị
sao vậy?” Từ Man vừa thấy đám tỳ nữ ba chân bốn cẳng nâng Thanh Mai lên
chiếc sập nhỏ, nhíu mày hỏi: “Đã mời đại phu đến chưa?”

Hồng Quế lập tức kêu lên: “Nô tỳ đi mời liền.” Nói xong nhanh chân chạy biến.

Từ Man đi
đến cạnh Thanh Mai, nhìn nàng toàn thân phát run, môi trắng bệch, người
đầy mồ hôi, sắc mặt thoáng có chút xanh đen, cực kỳ không bình thường.

Từ Hải Sinh
đứng sau lưng Từ Man, cũng lia mắt nhìn Thanh Mai, lại cảm thấy có chỗ
nào đó quái dị, vừa rồi rõ ràng còn đang bình thường, thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận, hơi thở có lực, sao mới qua thời gian nói vài câu, tự dưng
hơi thở mong manh như sắp tắt rồi.

“Trên váy nàng kìa…” Từ Hải Sinh đảo mắt một cái, thoáng giật mình, lập tức cúi đầu nói với muội muội.

Từ Man cũng
nhìn qua, trên váy Thanh Mai có một vết máu nhỏ, màu sắc đỏ tươi, giống
như vừa mới có, liền cầm tay nàng lên tìm kiếm, nhưng căn bản không sao
cả, chợt phát hiện trên ngón cái nàng ta bị thứ gì cắt phải, còn bị chảy máu, vết máu chỉ vừa mới khô, không tiếp tục chảy nữa.

“Hồng Thược
ngươi đi rót cho nàng ta chén nước, Bích Cúc ngươi đi tìm Niên ma ma và
Tân ma ma, nhân tiện kêu đám tiểu nha hoàn đang chơi bên ngoài không
được tiến vào.” Từ Man ngẩng đầu làm như không có việc gì nói.

Hai người họ không hề nghi ngờ điều gì, lập tức đi làm việc. Từ Man lại kéo đại ca
tới, để hắn nhìn thấy ngón tay Thanh Mai, mặc dù nơi đó miệng vết thương đã khô, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy màu da quanh miệng vết thương
có hơi biến đen.

Đồng tử của Từ Hải Sinh co rụt lại, sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người.

Từ Hải Sinh
là người thừa kế, còn là trưởng tử của công chúa được Hoàng đế coi
trọng, sau khi trưởng thành sẽ được phân đất phong hầu. Từ nhỏ, hắn đã
học tập những thứ sâu xa lại thêm uyên bác hơn Từ Man, những thủ đoạn
xấu xa chốn hoàng gia cũng nghe biết không ít, nhưng tận mắt nhìn thấy
thật sự là lần đầu tiên.

So với Từ
Hải Sinh đã được dạy bảo từ nhỏ, Từ Man càng có nhiều kinh nghiệm được
học từ tiểu thuyết hơn. Một người hoạt bát khỏe mạnh bình thường, bỗng
nhiên té xỉu không có lý do, ngoại trừ bệnh cấp tính ra, cũng chỉ có một khả năng, đó là trúng độc. Nhưng cả ngày hôm nay, Thanh Mai luôn ở bên
cạnh nàng, một tấc không rời, nếu muốn hạ độc nàng ta, rất không dễ
dàng, mà cũng không cần thiết. Như vậy nếu nàng ta trúng độc, cũng chỉ
có lý do là trùng hợp, vô duyên vô cớ thành con dê chịu tội thay mà
thôi.

“A Man, chuyện này e là không giấu được rồi.” Từ Hải Sinh chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, nói.

Từ Man cũng gật đầu, chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi những đứa trẻ như họ có thể xử lý.

Từ Hải Thiên đầu tiên là không thấy gì, sau được Từ Hải Sinh chỉ điểm, đầu óc vừa
đảo một cái lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, lại hỏi hôm nay ấm trà kia
đã qua tay những người nào, ngay lập tức dẫn theo gã sai vặt đi ra
ngoài, thẳng hướng đến phòng của San Hô, bất luận có phải nàng ta làm
hay không, cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

Hồng Thược
bưng nước đến, đứng từ xa nhìn nhị công tử không hiểu sao rời đi, bỗng
chốc sững sờ, lúng túng không biết làm sao, cũng là Từ Man kêu nàng đút
chút nước cho Thanh Mai, mới thấp thỏm đợi Hồng Quế tìm đại phu đến.

Sau đó, đại
phu đến, sau một hồi xem xét, xác nhận Thanh Mai chính xác là trúng độc, lại gom những mảnh ấm trà vỡ lên cùng với bã trà cam cúc hoa cẩn thận
kiểm tra kỹ, quả nhiên trong nước trà chứa một loại độc dược cực kỳ
mạnh, chỉ cần dính một chút vào miệng, trong một khắc sẽ bỏ mạng. Mà
Thanh Mai tuy chỉ miệng vết thương dính độc, cũng cần hơn nửa năm điều
dưỡng mới có thể khôi phục, chung quy mạng có thể giữ lại đã là rất may
mắn.

Việc này
theo đại phu đến đây, rốt cuộc không giấu giếm được, Từ Man nhìn đại ca
và nhị ca dẫn người đi bao vây tất cả người của phòng trà nước, lại đưa
tất cả người trong phòng Từ Man đến một gian phòng riêng sai người canh
giữ, ngay sau đó lôi Quan ma ma từ trong phòng mụ ra, trói gô lại tha ra ngoài canh chừng.

Mụ Quan ma
ma kia không muốn bị nhốt, lúc đi ngang qua khuê phòng Từ Man vội lớn
tiếng la ó: “Các ngươi buông ra, ta là ma ma của phò mã, phò mã là do ta trông nom đến lớn, phò mã đã đáp ứng sẽ đối xử tử tế với ta, ta bây giờ còn là quản sự ma ma của quận chúa, các ngươi sao có thể tùy ý bắt ta!
Quận chúa! Quận chúa ngài mau đến mà xem, xem bọn chết dẫm này vu họa
lão nô!”

Từ Man vốn
không muốn để ý đến mụ ta, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đi ra
cửa. Quan ma ma thấy Từ Man đi ra, vẻ mặt sáng lên, lập tức tươi cười
nhưng sắc mặt bỗng cứng đờ, mụ chỉ thấy ánh mắt lạnh băng và biểu tình
xa cách của Từ Man, nào còn sự ngây thơ cùng ỷ lại của mọi ngày, xem ánh mắt của nàng, giống như đang nhìn một người xa lạ, hoặc nói là một con
kiến thôi.

Trong lúc
Quan ma ma còn đang bần thần hoảng hốt, gã sai vặt bên người Từ Hải Sinh trực tiếp nhét một miếng giẻ vào miệng mụ ta, lại kêu vài ma ma cao to
đến trực tiếp lôi mụ ta đi, thế là không còn thanh âm gì nữa.

Từ Man vẫn
một mực nhìn thẳng vào ánh mắt trợn trừng đỏ bừng xen lẫn với nỗi kinh
sợ chất chứa của Quan ma ma, nàng biết, đây là lần cuối cùng nàng nhìn
thấy Quan ma ma.

Chờ trong
sân yên tĩnh lại, Từ Man trở lại căn phòng trống rỗng chỉ còn mỗi Thanh
Mai, toàn thân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên giường êm, thiếu chút nữa đã không gượng dậy được. Đó là trà kịch độc a, nếu vừa nãy không phải
Thanh Mai vô thức làm vỡ, nàng và các ca ca chắc chắn đã chết, chính là
cái chết thật sự a. Không phải là xuyên không mơ hồ nữa, không phải là
trò chơi, GAME OVER là có thể restart lại được nữa. Nàng không phải nữ
chính trong tiểu thuyết chết qua một lần là được sống lại, nàng căn bản
chính là trong cơn hôn mê vô thức mà đi đến nơi này không có lý do. Đối
với cái chết nàng không hề biết một chút gì, nàng cũng không biết sau
khi chết rốt cuộc sẽ đi đến địa phủ, hay là người chết giống như ngọn
đèn tắt, căn bản sẽ biến mất trong trời đất này, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.

Sao nàng có
thể không sợ, sao có thể không sợ hãi, làm quận chúa, trong lòng nàng
vẫn luôn treo lơ lửng một nỗi sợ, bởi vì bàn tay vàng của nữ chính trong sách thật sự khiến nàng khó quên được. Nàng từng sợ hãi nội dung truyện không thể nghịch chuyển, đến bây giờ nội dung đã hoàn toàn xáo trộn,
chỉ sợ ngay cả chính bản thân Hoàng Tú Oánh còn không thể quyết định
tương lai đi hướng nào. Nàng cảm thấy nàng đã an toàn, nàng nghĩ chỉ cần không dây dưa một chỗ cùng Hoàng Tú Oánh, là nàng có thể yên ổn sống
cuộc sống của mình. Nhưng nàng đã nhầm, thế giới này đúng như cái dạng
nàng đã từng nghĩ, quá lớn, không chỉ có mỗi Hoàng Tú Oánh, cũng không
chỉ có mỗi bàn tay vàng cẩu huyết của tác giả.

“Là ai… muốn giết chúng ta.” Trong căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng hít thở như có như không của Thanh Mai, không một ai trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui