Cuộc Chiến Thượng Vị

Gia Cát Sơ
Thanh cảm thấy dạo này Từ Man dường như có tâm sự, hơn nữa số lần đến
thăm hắn ngày càng ít đi, mỗi lần đến thời gian càng giảm ngắn, động một tý liền từ chối trong phủ có việc hoặc là có hẹn với bạn, rồi vội vã bỏ về, ngay cả nói hắn cũng rất ít nói chuyện với nàng. Ngoài ra, cho dù
nàng chịu ở lại, nhưng Gia Cát Sơ Thanh luôn cảm thấy Từ Man hay thất
thần, hoặc dùng một loại ánh mắt do dự nhìn lén mình, nói không ra hàm ý sâu xa gì, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như mèo cào vậy.

“Hàn Y, A
Man nàng gần đây gặp chuyện gì sao?” cầm bút lông sói lên, lại mấy lần
không viết xuống được, thả lại giá bút, Gia Cát Sơ Thanh vuốt giấy tuyên thành, vuốt tới vuốt lui, nhịn không được hỏi.

Hàn Y từ một bên đi tới, cúi đầu khom người nói: “Chỉ biết là vài ngày trước, Nhị
hoàng tử mang theo mấy vị thư đồng cùng đến phủ công chúa.”

“A Man nhất
định đã gặp…” Gia Cát Sơ Thanh cau chặt mày, từ xe lăn đứng lên, từng
bước vững vàng, nào có vẻ ốm đến nửa chết nửa sống.

“Trong đám
thư đồng, ai tuấn mỹ nhất?” Gia Cát Sơ Thanh không muốn nghĩ Từ Man quá
nông cạn, nhưng ai lại không thích cái đẹp, người tiếp xúc với người,
thường xuyên phải dựa vào cảm xúc đầu tiên.

“Tiểu nhân
chưa từng gặp qua, nhưng nghe bên ngoài nói, thư đồng của Nhị hoàng tử
là đích tử của Đinh đại nhân – Đinh Hạo Nhiên, nổi danh là một mỹ nam
tử.” Hàn Y nhìn lén Gia Cát Sơ Thanh, rất kinh ngạc, chủ thượng mọi ngày chuyện gì đều thông suốt hiểu rõ, hôm nay lại không giống vậy.

Gia Cát Sơ Thanh lơ đãng sờ lên mặt mình, lẩm bẩm nói: “Mỹ nam tử sao?”

Không hề
biết Gia Cát Sơ Thanh vì mình mà cả ngày lo được lo mất, Từ Man đang
ngồi trong Kim Lâu giúp Chu Hoàn chọn trang sức, trong lòng cũng bởi vì
sợi dây chuyền trên lọ nước hoa kia mà tiến thoái lưỡng nan. Mấy ngày
gần đây, nàng cũng đến thăm Gia Cát Sơ Thanh, nhưng mỗi lần muốn mở
miệng hỏi Gia Cát Sơ Thanh có biết ngôn ngữ Anh quốc hay không, lại nhát gan lùi bước. Kỳ thật chuyện này, bất luận Gia Cát Sơ Thanh có biết
tiếng Anh hay không, kết quả cũng không có ý nghĩa gì, nếu hắn không
biết, hỏi ra khó tránh khỏi trong lòng mất mát, nếu biết, vậy hàm nghĩa

trên sợi dây chuyền chẳng phải khiến nàng lâm vào thế lưỡng nan sao?

Buồn bực
trong lòng, Từ Man cảm thấy tạm thời dẹp việc này qua một bên thì hơn,
dù sao Gia Cát Sơ Thanh cũng chả nói gì, không bằng nàng mập mờ cho qua
cho rồi.

“Mỹ Yên,
ngươi nhìn thử bộ trâm cây trúc đào này đi, phối với bộ gấm Tứ Xuyên màu hồng nhạt ngươi mua hôm nọ, qua tết mặc nhất định rất đẹp.” Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên không giống như Từ Man, có một ông cậu lắm tiền nhiều
của, lại còn có hai bậc cha mẹ hận không thể vơ vét hết tất cả trân bảo
của thiên hạ dâng cho con gái mình, càng không có hai bà dì cầu con gái
như chết khát. Cho nên mớ trang sức quần áo của nàng đều là mẫu thân thu xếp, kiểu dáng không đa dạng như tiệm vàng này. Bấy giờ đã là cuối năm, mùa thu rút đi, mùa đông lại về, mấy cô tiểu thư mặc dù trang sức đã
ních đầy rương, nhưng cũng muốn tìm cơ hội, tự mình đi ra săn hàng, thêm chút màu sắc cho trang phục mùa đông của mình.

“A Hoàn, phụ thân ngươi năm nay không hồi kinh sao?” Gia Cát Mỹ Yên cầm cây trâm
trúc đào kia lên ướm trước gương đồng, quả nhiên rất đẹp, bèn để vào một cái hộp kế bên, dự định một lát trả tiền. Nếu như trước đây, nàng không dám ra ngoài tiêu tiền, nhưng kể từ lúc biểu ca nhà đại bá bắt tay vào
kinh doanh, A đa được nhập cổ phần, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn,
trong tay nàng cũng có vài đồng dư.

Chu Hoàn thả một vòng tay xuống, lắc đầu nói: “Lần trước nếu không phải phụng lệnh,
sao được trở về, ngay cả sinh nhật em trai tròn một tuổi, A đa cũng sai
người đưa lễ về chứ làm được gì hơn.”

“Cũng phải,
tuy nói tướng quân ngoài biên quan tay nắm binh quyền, nhưng người nhà
đều ở trong kinh, không thể đoàn tụ, mong nhớ ngày đêm cũng thật là vất
vả.” Gia Cát Mỹ Yên thấy xung quanh không có người, bèn nhỏ giọng nghị
luận cùng Chu Hoàn.

Chu Hoàn gật đầu, trong lòng có chút buồn bã, cho dù không được gặp phụ thân nhiều
lắm, nhưng từ nhỏ phụ thân luôn rất yêu thương nàng, nàng và phụ thân
tình cảm cũng sâu đậm, mấy năm nay gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều,
cũng khiến xót lòng.

“Bất quá phụ thân ngươi nhất định là một người đàn ông vô cùng tốt.” Gia Cát Mỹ Yên nháy mắt mấy cái, cười nói.

Chu Hoàn khó hiểu, nhìn lại nàng.


Gia Cát Mỹ Yên ôm lấy cánh tay Chu Hoàn nói: “Ta nghe nói, cha của Hà Ái Liên ở biên quan còn có một phòng nhì (thiếp), cái gì mà trong phủ không có kiều thê mỹ thiếp, vài ngày trước còn náo
ra chuyện một bà phu nhân nhị phòng, khiến mẹ Hà Ái Liên tức đến đổ
bệnh.”

“Nàng ta
không phải vẫn luôn ỷ mình là đích nữ duy nhất, huyênh hoang ở trong
thành Kiến Khang sao, nếu nhà nàng ta đang ầm ỹ cái chuyện xấu hổ ‘đầu
nọ đầu kia’ này, xem nàng ta còn mặt mũi ra ngoài không.” Gia Cát Mỹ Yên nhìn có chút hả hê vân vê sợi tóc, tưởng tượng vẻ mặt Hà Ái Liên khi
đó, trong lòng liền thích thú.

“Bất quá,
bốn vị tướng quân trấn thủ biên quan, cũng chính là cha ta và Triệu
tướng quân, mẹ ta và Triệu phu nhân ngày thường cũng không thích ra cửa, ngược lại hai nhà kia…” Chu Hoàn có vài lời cũng khó mà nói, bốn vị
tướng quân đông tây nam bắc, trong đó bao gồm Chu tướng quân là một
trong hai vị tướng quân trung thành với Hoàng đế, còn hai vị kia, một vị là trực hệ của Trần gia, một vị còn lại là điển hình cho phái Bảo
Hoàng, nói cách khác, bất luận là ai lên làm Hoàng đế, hắn đều ủng hộ,
nay hắn lại để mắt đến Đại hoàng tử, mối liên hệ cùng nhà họ Hoàng cũng
dần dần trở nên chặt chẽ hơn.

Gia Cát Mỹ
Yên cũng biết có vài lời không nên nói bên ngoài, bèn cười đùa lái sang
chuyện khác, nhưng cùng Chu Hoàn hàn huyên hồi lâu, lại không thấy Từ
Man lên tiếng, bèn kéo nàng một phen, kỳ quái nói: “A Man sao ngươi bần
thần vậy?”

“Không có
gì.” Từ Man hồi thần, không muốn nói ra mấy chuyện rối rắm trong lòng,
liền hỏi: “Nghe nói đại tỷ ngươi hôm kia đã về rồi?”

Nhắc đến đại tỷ nhà mình, Gia Cát Mỹ Yên lại cảm thấy có chút đáng tiếc, tuy nói mẫu thân nhà mình cùng Hoàng hậu là chị em ruột thịt, nhưng phụ thân mình
vẫn mãi là một Đô úy Điển nông, chức quan không cao, tỷ tỷ lớn tuổi hơn
mình, tính cách lại đôn hậu, diện mạo cũng không tệ, nhưng chỉ có thể gả cho một gia đình của nhà quan, nghe nói đầy tớ trong nhà còn chưa đến
20 người.


“Giống như
người uống nước vậy, ấm lạnh tự bản thân biết, Mỹ Yên, có lẽ tỷ tỷ ngươi hạnh phúc hơn ngươi tưởng.” Từ Man đã sớm nghe nói Mỹ Yên không hài
lòng nhà chồng tỷ tỷ Mỹ Phán gả đến, nhưng nếu là Từ Man thì thà chọn
một nhà chồng tiểu hộ như vậy hơn, dù sao Hoàng hậu là dì của nàng, mặc
dù phụ thân chức vị không cao, tổ gia cũng từng bị xét nhà, nhưng nay
cũng rất được lòng Hoàng đế. Vả lại ở trong một gia đình tiểu quan nhân
khẩu đơn giản như vậy, chỉ cần cuộc sống phu thê hòa hợp, so với ghen
tuông tranh đố trong những nhà cao cửa rộng còn hạnh phúc hơn.

“Có lẽ vậy.” Gia Cát Mỹ Yên nhớ tới dáng vẻ mỗi lần tỷ tỷ trở về, sắc mặt hồng nhuận thấm đầy nét cười, có lẽ đúng như lời Từ Man nói, tỷ ấy có hạnh phúc
của riêng mình.

Các cô nương ngày một trưởng thành, thứ phải đối mặt không còn là những việc lông gà vỏ tỏi nữa, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Từ Man vẫn cảm nhận được chuyển biến của những người bạn bên cạnh mình, nội dung trò chuyện của
các nàng đã từ ăn mặc, từ tám chuyện về một ai đó, dần dần gia nhập vào
chuyện hôn sự của mỗi nhà, cùng với sự mờ mịt đối với tương lai.

Lúc này, lại nhớ tới sợi dây chuyền có khắc chữ “MY LOVE” kia, Từ Man dường như
không còn mâu thuẫn như lúc đầu nữa, bất luận Gia Cát Sơ Thanh có ý gì,
nàng đối với hắn cũng sớm từ sợ hãi kiêng dè của lúc ban đầu đến đối đãi ngang hàng của hiện tại. Cái tên Gia Cát Sơ Thanh này từ một đại danh
từ trên trang sách, đã biến thành một biểu ca yêu thương nàng, cũng như
những người rõ ràng chân thật sinh hoạt bên cạnh nàng. Tuy Từ Man cảm
thấy mình và biểu ca, tương lai không nhất định sẽ có gì đó phát triển,
nhưng đối mặt với biểu ca của hiện tại, nàng luôn có một loại dự cảm mơ
hồ, rõ ràng hắn chướng mắt Hoàng Tú Oánh của bây giờ.

“Mẹ ta đã đi tìm nhà chồng cho ta rồi.” Đều là bạn bè lâu năm, không phải là người
ngoài, Gia Cát Mỹ Yên tính tình thẳng thắn, trực tiếp nói.

Ba người
trầm mặc, qua năm, mọi người lại thêm một tuổi, đại cô nương 13 – 14
tuổi, cũng nên đề thân rồi, đợi 15 vừa qua cập kê, e là trong đám cô
nương ham chơi bọn họ, không ít người sẽ trở thành vợ, thành con dâu nhà người.

Hào hứng mà
đến, lại mang theo tâm sự trở về, gần đây mẫu thân và phụ thân thường
xuyên ở trước mặt mình nhắc đến không ít thanh niên tài tuấn, đại ca
thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt ái muội nhìn mình, Từ Man nhớ đến là thấy nhức đầu. Nàng đến thế giới này nhiều năm như vậy, tuy trong lòng có
chút trắc trở, nhưng nàng càng muốn một cuộc sống tốt đẹp mai sau hơn.
Nghĩ muốn giúp đại ca bảo vệ phủ công chúa, nghĩ muốn áp chế Hoàng Tú
Oánh không cho nàng ta tác quái, lại chưa bao giờ nghĩ, nàng cũng sắp
phải lấy chồng, năm nay nàng đã 12 tuổi, e là trong nhà không giữ được
nàng bao nhiêu năm nữa.


Mở rèm cửa
sổ ra, Từ Man chống cằm, ngẩn người mắt không có tiêu cự, rốt cuộc mình
muốn lấy một phu quân như thế nào? Là loại chất phác nhát gan như tiểu
cô phụ, hay là tuấn dật quân tử giống như phụ thân, nhưng vô luận là
người như thế nào, chỉ cần có mẹ chồng, sẽ rất khó tránh khỏi kết quả
chia sẻ chồng mình với người khác.

Từ Man mím
mím môi, lộ ra đôi má lúm, đang nghĩ có nên tìm một người nhà nghèo mồ
côi cha mẹ hay không, dù sao đến lúc đó vào phủ quận chúa, cả đời cũng
phải bị nàng áp bức.

Đúng lúc
này, trên đường bắt gặp phủ đệ của nhị nương nương, Từ Man biết nhị
nương nương còn đang ở trong cung, nên không định ghé vào, lại kêu dừng
xe ngựa ở một khúc quanh, nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ gầy yếu
quần áo chắp vá, tóc hơi rối, đang tựa vào tường gạch, ngoác miệng thở
hổn hển, ngay sau đó bưng kín mặt, lại si ngốc nhìn về phủ công chúa Hòa Húc, rất lâu vẫn chưa rời đi.

Bỗng nhiên,
từ một nơi khác chạy tới ba người đàn ông vạm vỡ, nhanh chóng vọt tới
người kia, túm cổ áo hắn lên quăng vài bạt tai, mãi đến khi người kia bị đánh rách miệng chảy một đường máu dài.

Từ Man ngồi
trên xe ngựa, hơi phất phất tay, Thanh Mai lập tức hiểu ý. Vì để tiện ra ngoài, nên họ không mang theo nhiều thân vệ, lại đều ngụy trang thành
xe ngựa của quan lại bình thường, nên thân vệ cũng cải trang thành gia
đinh bình thường, cho nên chầm chậm đi theo xe ngựa, một thân vệ từ bên
ngoài đi tới, có chút khó xử trả lời: “Người đàn ông kia là… loại người ở cái nơi chuyên hầu hạ người, cách vài ngày sẽ chạy đến đây ngồi không
biết chờ ai, mấy tên bặm trợn kia lần nào cũng đến bắt hắn, còn bảo
chúng nô tài đừng quan tâm đến chuyện người khác, nói người nọ đã bị bán vào phủ Hữu tướng rồi.”

Từ Man ngẩn
người một lúc mới nghĩ ra, hẳn là thứ tử Trần gia kia sau khi bị nàng
đánh, lại tìm cách làm cho Liêu Đan Dương vào phủ, chung chạ vài ngày.
Sau đó, hoặc là Trần thứ tử chơi chán bán vào Tiểu quan quán, hoặc là,
Trần Hữu tướng không nhìn nổi con trai hoang đàng như thế, phái người đi làm chuyện này. Chỉ là không biết nhị nương nương đã biết chưa…

“Tìm một
người, tìm cách báo cho hắn biết, công chúa Hòa Húc sắp thành thân cùng
Lương tướng quân.” Từ Man muốn hoàn toàn chặt đứt ý niệm của hắn ta,
không ai nguyện ở tại một chỗ chờ đợi ai, cho dù Liêu Đan Dương muốn
nuốt lời, cũng không còn kịp nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận