Cuộc Chiến Thượng Vị

Từ Man vẫn
không trả lời, bởi vì nàng thật sự không biết nên mở miệng thế nào, nàng quả thật đã bị dọa sợ. Nàng không ngờ rằng từ lúc nàng còn bé, Gia Cát
Sơ Thanh vẫn mãi chờ nàng lớn lên, nàng lại càng không nghĩ tới nhân vật nam chính trong truyện, cư nhiên lại có loại tâm tư khác với mình. Nàng cũng không quên mình từng cố gắng trốn tránh Gia Cát Sơ Thanh như thế
nào, một mực sợ là sẽ khiến Hoàng Tú Oánh thấy mình giống hệt như kiếp
trước trong sách, cho là mình quấn lấy Gia Cát Sơ Thanh. Thế nhưng quanh đi quẩn lại, nàng không đi đến núi, núi lại đến tìm nàng.

Hai người im lặng đi vào rừng hoa đào, lúc này không đông người lắm, xa xa có hai
đứa bé đang hái rau dại bên dòng suối, biết đâu trong lòng suối kia còn
đang giăng một chiếc lưới nhỏ đơn sơ, chờ những con cá mắc vào để bổ
sung cho bữa cơm chiều, nhưng cách quá xa, Từ Man không thấy rõ lắm. Lúc này đang là độ hoa đào nở rộ, cả rừng hoa đào trắng trắng hồng hồng, so với năm rồi tựa như càng bừng bừng sức sống hơn. Từ Man cũng có thể
ngửi được mùi hương nồng nàn như trên thẻ giấy, lại thêm cơn gió xuân
phất qua, cánh hoa bay lả tả, quả thật là mùa thích hợp để đạp thanh.

“Nơi này hoa đào nở rộ hơn năm trước.” Từ Man đứng dưới tàng cây, đón lấy một cánh
hoa phất phơ bay xuống, cánh hoa phấn mịn kia tô điểm thêm cho lòng bàn
tay Từ Man, trông càng trở nên trong suốt.

Gia Cát Sơ
Thanh không trả lời, hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt đánh gục, thiếu nữ
thân vận y phục sắc trắng, trên búi tóc không trâm cài lỉnh kỉnh vướng
víu, chỉ một bộ trâm tua bạch ngọc, chính là những viên trân châu xinh
xắn tròn đầy bao lấy búi tóc kia, tựa như một chuỗi trân châu tròn.
Thiếu nữ làn da tuyết trắng, nhẵn mịn không tỳ vết, cùng với kia đôi má
lúm đồng tiền như ẩn như hiện theo từng lời nói của nàng, lộ ra nét ngọt ngào đặc hữu của thiếu nữ, đôi con ngươi sáng ngời vĩnh viễn đều hữu
thần đến thế, hàng mi dày cong vuốt là tượng trưng đặc hữu của hoàng
gia, sống mũi thẳng tắp đang ghé sát vào lòng bàn tay, say mê ngửi mùi
hương hoa đào, và cả đôi môi kia…

Gia Cát Sơ
Thanh cúi đầu, mạnh mẽ đè nén xúc động của mình, cánh môi kia so với hoa đào còn non mềm, còn hồng nhuận hơn, có hơi vểnh lên, phảng phất như
muốn hôn.

“A Man, ghét huynh sao?” Gia Cát Sơ Thanh không đợi được câu trả lời, đành tự mình hỏi.

Từ Man lại đột nhiên nở nụ cười, như đang nghĩ tới điều gì.

Gia Cát Sơ Thanh thắc mắc nhìn nàng.

“Mấy ngày
trước cũng có người hỏi muội y như vậy.” Chuyện này cũng không phải là
bí mật gì, chuyện Đại hoàng tử theo đuổi nàng, trên cơ bản mặt ngoài
không nói, nhưng trong nội bộ thế gia đã sớm lan truyền.

Con ngươi Gia Cát Sơ Thanh hơi co lại, khẽ nhếch môi.

“Muội không
ghét huynh, tiểu ca ca, huynh là người tốt.” Nếu một người có thể đặt
cược sinh mạng ra cứu ngươi, mà ngươi còn thấy họ xấu, thì thế giới này
làm gì còn người tốt?

“Huynh không muốn là người tốt trong lòng muội.” Sắc mặt Gia Cát Sơ Thanh có chút
trắng nhợt, nhặt một đóa hoa đào đặt trong lòng bàn tay, tưởng tượng có
một ngày mình được cài nó lên tóc mai Từ Man.

Từ Man không nói gì, nàng đối với tình yêu còn rất mơ hồ, bằng không kiếp trước cũng sẽ không lớn tuổi đến thế mà còn chưa tìm được mảnh tình vắt vai, ngay
cả người nguyện ý thử tìm hiểu cũng không có.

“A Man là
ghét bỏ thân thể huynh không tốt ư?” Gia Cát Sơ Thanh giống như giận
dỗi, giùng giằng từ xe lăn muốn đứng lên, khiến Từ Man sợ nhảy dựng.

“Huynh làm
gì vậy? Nhanh nhanh ngồi xuống, huynh không muốn sống nữa sao?” Từ Man
đi qua, toan đỡ hắn ngồi xuống, lại bị hắn cầm ngược lại, quật cường
nhìn thẳng Từ Man.

Từ Man không dám dùng sức, đành phải trả lời: “Muội nào ghét bỏ huynh thân mình
không tốt chứ, nếu không phải do muội, thân thể huynh sẽ không đến nước
này, muội…”

“Huynh không muốn khiến muội cảm thấy áy náy…” Gia Cát Sơ Thanh thật sự đau lòng,
một cảm giác vô lực khiến hắn lảo đảo thân mình, mũi cay buốt khó chịu.

Nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, Từ Man bỗng cảm thấy mình là người lòng dạ ác độc,
người ta thân thể đã không tốt, mẫu thân lại qua đời, mình còn ghim dao
vào ngực người ta.

“Tiểu ca ca, muội không biết nói thế nào, nhưng…”

“Hay là muội cảm thấy huynh sẽ không đối tốt với muội?” Gia Cát Sơ Thanh cảm thấy
lòng bàn tay nóng đến tan ra, bàn tay mềm mại hắn nắm trong lòng bàn tay kia, tựa như trân bảo của cả đời hắn.

Từ Man bị ánh mắt sáng quắc của hắn bức đến đỏ ran hai má, ấp úng một hồi nói: “Nào có…”

“Chẳng lẽ cảm thấy huynh chỉ là một con buôn nhỏ…”

“Thời tiên
đế cũng có quận chúa gả cho thương hộ, huynh…” Từ Man vừa nói xong, mặt
lại càng đỏ, nàng thật muốn gõ vào đầu mình, cớ sao vào thời khắc mấu
chốt, chỉ số thông minh của mình tụt xuống số âm chứ?

Gia Cát Sơ Thanh sung sướng cười khẽ, thảng như mặt hồ yên ả bỗng đáp xuống một cánh hoa, dập dờn gợn sóng, càng lan càng xa.

“A Man, huynh thích muội.”

Một luồng tê dại kỳ quái từ sống lưng vụt xông lên da đầu, Từ Man rùng mình một cái, ngây ra như phỗng, nàng không biết vì sao mình nghe thấy câu này, liền
có phản ứng quái dị như thế.

“A Man…” Gia Cát Sơ Thanh cũng không khép được khóe miệng, mùi hương hoa hồng quen
thuộc trên người Từ Man, giống như đã khẳng định dụng tâm của hắn trong
khoảng thời gian này, mùi hương hoa hồng này, hắn chưa từng bán cho một
ai khác.

“Muội… muội
không biết.” Từ Man đầu óc rối bời, tay chân cũng không biết nên đặt ở
đâu, lòng bàn tay bị Gia Cát Sơ Thanh nắm đã vã mồ hôi như tắm, cả người còn có chút xụi lơ, lỗ tai cũng theo mặt không ngừng nóng lên.

“Muội là lo lắng đến Hoàng biểu muội sao?”

Từ Man tựa
như bị dội xuống một chậu nước lạnh, chợt ngẩng đầu, từ trong mắt Gia
Cát Sơ Thanh nàng thấy được sự sáng tỏ, còn thấy được sự hèn nhát và áy
náy của chính nàng.

Gia Cát Sơ Thanh thở dài, nhặt cánh hoa đáp xuống tóc nàng, trực giác của hắn vẫn luôn chuẩn như thế.

“Huynh không hề có ý gì với muội ấy.” Không hề có lời giải thích nào khác, đây chính là lời chân thật trực tiếp nhất.

Từ Man rút tay ra, lại cảm thấy hơi lạnh.

“Nhưng nàng
ta thích huynh.” Hơn nữa nàng ta còn là nữ chính trong truyện, mặc dù
dần dà, dường như tình tiết truyện càng lúc càng không giống, cũng không biết đã nghiêng lệch đến nước nào.

“A Man, như thế là không công bằng với huynh.” Gia Cát Sơ Thanh tràn ngập ủy khuất nói.

Từ Man cũng
biết mình làm vậy là không công bằng với Gia Cát Sơ Thanh, bắt đầu từ
lúc họ quen biết, Gia Cát Sơ Thanh vẫn luôn thân thiện với nàng, mà nàng lại vờ như không biết, cố ý xa cách, sau Gia Cát gia bị hoạch tội, nếu
là nhà khác, cho dù không oán hận phủ công chúa, cũng sẽ đạm bạc tuyệt
giao, không qua lại nữa. Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại vẫn như trước, đối
xử với nàng ngày càng tốt hơn, mặc kệ là đèn xoay hàng năm hắn đưa tới
tặng nàng, hay là chút đồ vật thú vị của nước ngoài lúc ban đầu thương
hành, lại càng về sau, hắn bắt đầu mở đường biển, buôn bán khai thông
với hải ngoại. Nàng luôn nhận được tin tức của hắn, cũng như luôn nhận
được những món đồ tốt mà người khác có muốn cũng không được.

Nhưng mà,
còn nàng thì sao? Từ trước tới nay nàng chưa từng để hắn trong lòng, bất luận hắn đối với nàng rất tốt, thậm chí năm đó thiếu chút nữa đem mạng
bồi theo, nàng vẫn ngoan cố đặt hắn lên vị trí người anh, không dám vượt quá, chỉ sợ chạm đến tình tiết truyện không nên có, khiến cho thế giới
vốn đã hỗn loạn này, càng hỗn loạn thêm.

Nàng chưa bao giờ nhận ra, nàng lại ích kỷ đến vậy.

“Thân thể
huynh đang dần tốt lên từng ngày, muội cứ yên tâm, muội sẽ không thành
quả phụ đâu.” Gia Cát Sơ Thanh nháy mắt, vui đùa nói.

Từ Man hất mặt qua, nghĩ đến cảnh tượng kiếp đầu Gia Cát Sơ Thanh chết, không hiểu sao, nước mắt tràn ra.

“Huynh sẽ
đối với muội thật tốt thật tốt, những cô gái khác, huynh sẽ không nói
chuyện với họ, huynh sẽ kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, cho muội
cuộc sống còn tốt hơn cả phủ công chúa, chỉ cần muội vui, huynh sẽ ngày
ngày ở bên muội, chuyện gì cũng nghe lời muội.” Gia Cát Sơ Thanh chậm
rãi kề sát vào Từ Man, vươn tay, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.

“Phì, huynh
mỗi ngày đều ở cạnh muội, còn kiếm tiền cho muội tiêu thế nào?” Không
nghĩ tới Gia Cát Sơ Thanh cũng sẽ nói mấy lời ngon tiếng ngọt kiểu này,
nhưng Từ Man cảm thấy, lời hắn nói so với Đại hoàng tử – cái người tôn
quý nhất trên đời kia, càng làm cho người khác động lòng hơn.

Gia Cát Sơ
Thanh thấy nàng nhoẻn miệng cười, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào kia,
thoắt nông thoắt sâu mê hoặc lấy hắn, sau đó… Từ Man ngây ngẩn cả người, Gia Cát Sơ Thanh cũng ngây dại.

Dưới ánh mắt của Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh hôn lên hai má nàng.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, một đôi bích nhân tựa vào nhau, bên cạnh, trên cành cây hoa đào đậu một đôi chim hỉ thước ríu ra ríu rít không biết đang xướng bài
ca gì, cánh hoa đào chao lượn vòng quanh họ, thảng như tinh linh hoa đào cũng đang chúc phúc cho họ vậy. Hỉ thước báo xuân ngày dần ấm, hôn phối đẹp nhất tại trời tháng ba. Kỳ quái, giữa lúc này, Từ Man lại nghĩ tới câu đó.

“Hai người…”

Từ Man rúc
vào lòng Gia Cát Sơ Thanh, giật mình quay đầu lại, môi Gia Cát Sơ Thanh
quét qua vành tai nàng, khiến hai người cùng rùng mình một cái.

Dưới tàng cây hoa đào còn có một bóng dáng, thân ảnh đơn côi, song vẻ mặt lại đầy giận dữ.

“Hoàng Tú Oánh?” Từ Man thầm kêu không xong, tình huống như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Hai người
sao có thể làm ra loại chuyện này?” Hoàng Tú Oánh cảm thấy đất trời như
đổ sụp, người biểu ca đối với nàng ngàn tốt vạn tốt mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, vậy mà lại đi ôm người con gái khác, còn là người phụ nữ ác
độc đã từng hại chết huynh ấy! Vậy nàng cố gắng từng ấy năm thì tính
sao?

Từ Man nhìn
nhìn Hoàng Tú Oánh, lại nhìn nhìn Gia Cát Sơ Thanh, người thiếu niên bên cạnh này cùng người trong sách thực sự không phải là một người.

“Sao huynh không nói gì với nàng ta?” Từ Man nhỏ giọng hỏi.

Gia Cát Sơ Thanh lại vô tội nói: “Huynh vừa rồi mới đáp ứng nương tử của huynh, không nói chuyện với người con gái khác.”

Từ Man quả thật muốn che mặt, không dám nhìn tới vẻ mặt Hoàng Tú Oánh, người này sao lại nói lớn tiếng như vậy.

Mặt Hoàng Tú Oánh lúc hồng lúc trắng, hốc mắt rốt cuộc không kiềm nổi, nước mắt từng giọt rơi xuống, môi cũng run run.

“Biểu ca, huynh chưa từng thích muội ư? Chưa từng có một lần ư?”

Gia Cát Sơ Thanh không nói gì, nhưng lại rất trịnh trọng lắc lắc đầu.

Hoàng Tú
Oánh lui lại sau mấy bước, không thể tin được lắc lắc đầu, miệng lẩm
bẩm: “Không thể nào, muội không tin, biểu ca huynh rõ ràng thích muội
mà, trước khi muội xuất giá, huynh còn đau khổ đến thế, uống rượu đến
nửa đêm…”

Từ Man nghiêng đầu, những chuyện này đều là của kiếp trước, Hoàng cô nương cô đã trọng sinh rồi đó có biết không…

“Là nàng ta, có đúng không? Là nàng đã ép buộc huynh? Nhất định là nàng, nàng ta đã
bức huynh đến chết, vì sao huynh còn thích nàng ta!” Hoàng Tú Oánh sải
bước đi tới, Gia Cát Sơ Thanh nhíu mày, yên lặng kéo Từ Man ra sau mình.

“Đừng thích
nàng ta, nàng sẽ hại chết huynh, vì sao huynh không tin! Muội sẽ không
hại huynh, lúc lấy nàng ta huynh thống khổ như vậy, huynh…” Hoàng Tú
Oánh nghẹn ngào gần như không nói thành lời.

Mà Từ Man
quả thật nghe không nổi nữa, một người luôn sống mãi trong quá khứ như
nàng ta, vậy mà trước đó mình còn đấu tranh tư tưởng… làm chi cho mệt
vậy trời.

“Quận chúa… Quận chúa có đây không?” Ba người còn chưa nói chuyện, từ xa đã chạy đến một người, hình như là thân vệ nhà nàng.

“Chuyện gì?” Từ Man đỏ mặt kéo Gia Cát Sơ Thanh ra, ấn hắn ngồi xuống xe lăn, mới đi qua.

“Là Đại cô
nương nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, vừa rồi nha hoàn Chu gia có đến cho
hay, Hoàng cô nương hẹn Chu cô nương đến rừng hoa đào nói là có chuyện
muốn nói, ai ngờ Chu đại cô nương trên đường đi đã bị người bắt cóc,
thuộc hạ sợ quận chúa xảy ra chuyện, liền gấp rút đến xem.” thân vệ kia
quỳ một chân xuống, ôm quyền nói.

Từ Man cùng Gia Cát Sơ Thanh liếc nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui