Gần đây, Thẩm Ngạn bận rộn nhiều việc.
Gần đây, Tạ Nghệ Hinh bận rộn nhiều việc.
Gần đây, Ngô Diệu Ny bận rộn nhiều việc.
Ba người đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa còn là cùng một việc: Dự án hợp tác của Thẩm thị và Lý thị.
Lý thị cũng là một công ty nổi tiếng, cho nên Thẩm thị muốn mượn sự trợ giúp của Lý thị để hợp tác trong một số lĩnh vực.
Có lực lượng ngang bằng với Thẩm thị và Trương Thị.
Từ Tạ Nghệ Hinh làm quản lý bộ phận tài liệu, báo cho Ngô Diệu Ny, Ngô Diệu Ny sửa sang lại văn kiện và tư liệu đưa cho Thẩm Ngạn, sau khi Thẩm Ngạn vừa lòng thì tiến hành việc họp mặt hợp tác của hai công ty.
Mà nội dung hợp tác bàn bạc là về điện thoại di động, tên gọi là nam thần nữ thần.
Vì thế, mấy ngày nay Ngô Diệu Ny phải đi lên đi xuống tầng 10 và tầng 21 vô số lần, giải quyết với bộ phận tài liệu.
Trải qua một tháng phấn đấu, rốt cuộc cũng đến ngày gặp mặt hợp tác của hai công ty.
Hôm nay, phòng họp, các bộ phận và nhân viên phòng ban có liên quan đều có mặt đầy đủ, bàn luận phương án hợp tác “Nam thần nữ thần”.
Trần Ngạn ngồi ở chính giữa, bên trái là Ngô Diệu Ny, Tạ Nghệ Hinh cùng các nhân viên khác.
Bên phải là giám đốc Lý cùng nhân viên công của công ty đối tác.
“Tôi cảm thấy bản hợp đồng này có vài chỗ nên sửa lại, còn những nội dung lần trước tôi đề cập tại sao còn chưa sửa?”
Giám đốc Lý lật lật xem toàn bộ phương án, trầm ngâm một hồi, lắc đầu rồi gật đầu, cuối cùng quay đầu nhìn Thẩm Ngạn, hỏi.
Thẩm Ngạn nghe giám đốc Lý nói, sắc mặt hơi trầm xuống, thái độ nghiêm túc quay đầu nói với Tạ Nghệ Hinh.
“Quản lý Tạ, ba ngày trước tôi đã nói cô sửa những chỗ đó đi mà, tại sao đến hôm nay vẫn là bản hợp đồng cũ?”
Tạ Nghệ Hinh làm bộ nghi ngờ nhìn nội dung, tuy rằng đã biết nội dung bên trong chưa được sửa, này là muốn làm khó Ngô Diệu Ny, đổ cho cô ta cố tình làm sai, nên bộ dạng làm như không hề hay biết.
Cô ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Ngạn lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, sau đó cô ta giống như đã hiểu được gì, quay đầu nhìn Ngô Diệu Ny nói:
“Thư ký Ngô, tôi nhớ đã gửi bản hợp đồng đã được sửa vào email của cô, hơn nữa còn báo cho cô biết, tại sao cô lại không giao bản hợp đồng đó cho Ngạn?”
Một loạt biểu cảm làm cho người bị hại Ngô Diệu Ny sợ hãi than, thì ra mỗi người đều có tiềm chất diễn xuất như vậy.
[Bây giờ cô mới biết sao?]
Trong đầu truyền đến giọng nói khinh bỉ của hệ thống.
Sau đó không đợi Ngô Diệu Ny trả lời, Tạ Nghệ Hinh quay đầu vô tội nói với Thẩm Ngạn: “Ngạn, tối hôm qua em đã đưa bản hợp đồng gửi cho thư ký Ngô, không biết tại sao bản hợp đồng hiện tại lại là bản chưa được sửa.
”
Dứt lời lại quay sang Ngô Diệu Ny, thất vọng lắc đầu.
Tạ Nghệ Hinh dứt lời, mọi người đều đem ánh mắt đặt lên người Ngô Diệu Ny, toàn bộ mọi người đều bắt đầu tin sai lầm này là do Ngô Diệu Ny.
Dù sao đêm qua gửi cho Ngô Diệu Ny, buổi sáng hôm nay lại lập tức đi gặp mặt đối tác, không thấy cũng là bình thường.
Nghe xong, Ngô Diệu Ny cười lạnh ở trong lòng, chiếm đồng tình của mọi người sao, nhìn biểu hiện của mọi người đều tin là do lỗi của cô, nếu cô phản ứng kịch liệt, mọi người mặc dù biết cô không nhận được bưu kiện nhưng đều làm cho người ta có cảm giác cô là một người không lễ phép, không có tố chất làm thư ký.
Hơn nữa còn làm cho công ty đối tác sinh ra một chút ác cảm.
Nói cách khác là mình bị Tạ Nghệ Hinh hỏi thì đột nhiên phản ứng mạnh, như vậy thì mọi người chắc chắn lời Tạ Nghệ Hinh nói là thật.
Dù sao từ đêm qua cho tới hôm nay rất ít người sẽ đi xem hòm thư, đối với việc không xác định được ấp úng cũng là chuyện thường tình.
Nhưng trên thế giới này làm sao có chuyện để yên cho người hãm hại mình, nếu có ít nhất cũng không phải là Ngô Diệu Ny cô.
Ở thế giới thật, cô và đồng nghiệp bởi vì việc sửa thiết kế, cần câu thông,lấy cớ để được gặp sếp, liên lạc điện thoại xác định Ngô Diệu Ny có lấy được bưu kiện hay không, bằng không thì tự mình đi kiểm tra một chút, mới có thể yên tâm.
Mà lần này xí hoa, cô cũng chạy qua lại giữa tầng 10 và tầng 21, sợ có chút nội dung ở bưu kiện trung quên hoặc là không có câu thông đúng chỗ.
Còn nữa, di động và hộp thư của cô được mặc định, một khi hòm thư có bưu kiện, thì cô ở bên này cũng biết được, cho nên cô khẳng định mình không có nhận được tin nhắn
Thẩm Ngạn nhìn khuôn mặt không có chút sơ hở nào của Tạ Nghệ Hinh, không giống như đang nói dối, nhưng anh không tin Diệu Ny lại sơ ý như vậy, vì thế nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Thư ký Ngô, là như vậy sao?”
Thái độ nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, không giống lúc nãy nghiêm khắc nói với Tạ Nghệ Hinh.
Ngay cả những người ngồi bên cạnh đều nhìn ra có chút không giống.
Mà thái độ của Thẩm Ngạn làm cho trong lòng Tạ Nghệ Hinh xuất hiện một tia ghen tị, tia áy náy khi vừa mới hãm hại Ngô Diệu Ny cũng biến mất.
Thấy giờ phút này mọi người đều nhìn mình, Ngô Diệu Ny cũng không có kích động, ngược lại ưỡn ngực, bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, giám đốc, tôi không có lấy được thư mà quản lý Tạ gửi.” Khuôn mặt bình tĩnh, không giống như đang nói dối.
Làm cho mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Tạ Nghệ Hinh.
Lúc trước cô ta chỉ nghĩ Ngô Diệu Ny là một cái bình hoa, chỉ biết hoảng sợ với câu chất vấn của cô ta, hoặc là phản ứng quá khích.
Nào có thể ngờ Ngô Diệu Ny sẽ trấn định như vậy, mắt thấy mưu kế của mình sắp bị vạch trần, Tạ Nghệ Hinh vội vàng nói:
“Thư ký Ngô, cô đã nhận thì nhận rồi, sao cô lại phủ nhận? Mọi người sẽ không trách cô đâu.”
Sau đó làm bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hòm thư của công ty Thẩm Ngạn chắc chắn sẽ không đi kiểm tra xem hòm thư có được gởi đi hay chưa.
Chỉ cần cô ta chắc chắn mình đã gửi rồi, không ai có biện pháp vấy tội cho cô.
Hơn nữa, cô ta đã gọi cho Mã Lệ đem hợp đồng đã được sửa qua đây, đến lúc đó mọi người sẽ phát hiện mình có đã sửa hợp đồng rồi, tự nhiên mọi người sẽ hoài nghi là sai lầm của Ngô Diệu Ny, hừ, để xem Ngô Diệu Ny làm thế nào để chống chế.
Thủ đoạn quá ác độc, vẫn là bị Ngô Diệu Ny ngồi bên cạnh phát hiện.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, là Tạ Nghệ Hinh cố ý hãm hại cô.
Thật ra vụ hãm hại này trong tiểu thuyết là có.
Nhưng mà Ngô Diệu Ny cố ý không mang theo bản hợp đồng, làm cho việc hợp tác bị kéo dài, hiện tại lại biến thành Tạ Nghệ Hinh cố ý hãm hại.
Nhìn Tạ Nghệ Hinh vẫn không có ý buông tha,dám đem nước bẩn hắt lên người mình, làm cho Ngô Diệu Ny có chút khó chịu, hiên ngang lẫm liệt nói:
“Quản lý Tạ, nếu cô đã gửi văn kiện cho tôi, thì nhất định tôi sẽ nhận được, bởi vì điện thoại và hộp thư của tôi được mặc định, một khi cô đã gửi cho tôi, tôi sẽ là người đầu tiên biết được.
tôi không làm gì sai hết sao lại sợ mọi người trách chứ.”.
Giờ phút này Ngô Diệu Ny khí tràng cường đại, làm cho Tạ Nghệ Hinh không thể phản kích, nhất thời á khẩu không biết nói gì
Lúc này trong lòng mọi người rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Điều làm bọn họ kinh ngạc là, nữ thần Ngô Diệu Ny của họ cũng có thời khắc mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là nữ thần, làm gì cũng mê người.
Đương nhiên Ngô Diệu Ny biết khi nào thì nên đáng yêu, khi nào thì nên nhu nhược, mà phía sau, Nhất định là phải tỏa ra khí chất của một bí thư nên có.
Thấy thế, giám đốc Lý cười nói:
“Xem ra là quản lý Tạ làm việc không tốt.
Giám đốc Thẩm, công ty của cậu sao lại sơ ý như vậy? Tôi rất nghi ngờ việc hợp tác với công ty của cậu có phải là một quyết định đúng đắn hay không ”
“Thật ngại quá, để cho giám đốc Lý chê cười rồi.
Như vầy, về này xí hoa, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến công ty của ngài bàn luận, ngài thấy thế nào? ”
Thẩm Ngạn lập mã nhận nói, thất vọng liếc mắt nhìn Tạ Nghệ Hinh.
Giám đốc Lý gật đầu nói: “ Vậy đi, hôm nay đến đây thôi ”
“Được, thư ký Ngô, giúp tôi tiễn giám đốc Lý đi ”
“Giám đốc Lý, mời đi bên này.
”
Ngô Diệu Ny bước ra nhường đường, đi về phía trước vươn cánh tay mời.
Tiễn xong giám đốc Lý, Ngô Diệu Ny xoay người, lại bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong ngực, nhất thời một cỗ hương vị quen thuộc vây quanh cô, cô không có đẩy ra, ngược lại đặt tay ở trên lưng đối phương, trên mặt lộ ra tươi cười ngọt ngào.
Trương Hạo thấy Ngô Diệu Ny ôm mình, dịu dàng cười, đầu chôn sâu trong cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô, hơi làm nũng nói: “Anh nhớ em!”
Tựa vào trong ngực Trương Hạo, Ngô Diệu Ny ngửi hương vị trên người anh làm cho cô yên tâm, nghe âm thanh làm nũng của anh nhu nhu nói:
“Đợi bản hợp đồng này bàn xong, em sẽ cùng anh, được không?”
Giọng nói dễ nghe giống như nước ấm chậm rãi thấm vào đáy lòng Trương Hạo.
Nhưng ngoài miệng, Trương Hạo không thuận theo nói: “Không được, tối nay em phải theo anh.
”
Nhắc tới buổi tối, Ngô Diệu Ny lại nghĩ đến mấy cái hình ảnh nóng bỏng kia, trên mặt cũng nóng lên, tức giận nhìn Trương Hạo không đứng đắn, nói: “Nhiều người như vậy, đừng nói bậy.mà.”
Cũng không thể trách Ngô Diệu Ny nghĩ sai, từ ‘buổi tối’ này thật sự rất ái muội.
Nghe xong, Trương Hạo bật cười, điểm điểm chóp mũi của cô thân thiết nói:
“Nghĩ đi đâu vậy, ý anh là buổi tối hôm nay đến nhà của anh ăn cơm.”
“À, ra là vậy.”
Thì ra là mời cô đi ăn, Ngô Diệu Ny ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Ngô Diệu Ny mặt đỏ tai hồng, Trương Hạo liền biết cô nghĩ cái gì, cúi đầu khẽ cắn vành tai của cô, ái muội nói:
“Em đang nghĩ đi đâu thế? Hửm!”
Hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Ngô Diệu Ny, có chút ngứa, nghe Trương Hạo trêu chọc, Ngô Diệu Ny xấu hổ dậm chân, đánh một cái vào ngực người kia:
“Lưu manh, không thèm để ý tới anh, em đi làm đây.”
Xoay người chạy chậm rời đi, để lại Trương Hạo một mình đứng đó ngây ngô cười.