Lâm Tuyết Sương không hề hay biết việc mình bị Lý Thần ghét, còn tưởng tính cách của cậu vốn vậy, cô ta cảm thấy cậu có chút lãnh khốc, bộ dạng xa cách càng có thêm mị lực.
Vụng trộm quan sát Lý Thần một chút, cậu khác với vẻ yêu nghiệt tinh xảo của Hi, ngược lại là sức sống bắn ra bốn phía.
Ở cùng một chỗ với cậu sẽ làm cho người khác có cảm giác như được trẻ lại, nếu có người đàn ông như vậy thích mình thì lựa chọn quả thật là không tồi.
Nhưng mà cho dù người ta thích cô, người cô yêu nhất vẫn là Hi.
Lâm Tuyết Sương nghĩ đến Đoạn Ức Hi, vẻ mặt liền trở nên hạnh phúc, đưa thực đơn cho Đoạn Ức Hi ở bên cạnh, cũng không thèm để ý Ngô Diệu Ny và Lý Thần ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Hi, anh thích ăn gì?”
Đối với hành động của Lâm Tuyết Sương, Đoạn Ức Hi hơi bất mãn, anh cảm thấy Lâm Tuyết Sương đúng là không biết phân biệt hoàn cảnh nhưng anh là một người có được sự dạy dỗ tốt nên chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười nói: “Em chọn là được rồi, anh thì gì cũng được.”
Nói xong liền không thèm quan tâm đến Lâm Tuyết Sương nữa.
Hiện tại, ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung trên người Ngô Diệu Ny đang khoác áo của Lý Thần, trong lòng có hơi khó chịu, rõ ràng là anh có được cô trước, nhưng hiện tại anh lại không có lập trường để đứng ra ngăn cản Lý Thần tới gần cô.
Đối với loại cảm giác vô lực này, thân là con cưng của trời Đoạn Ức Hi lần đầu tiên có cảm giác vô lực.
Hôm nay cô rất đẹp, hiển nhiên không chỉ riêng anh chú ý, mà còn có cả Lý Thần, nhìn ánh mắt cậu ta nhìn Diệu Ny liền biết cậu ta thích cô.
Nhớ đến tâm tình của Diệu Ny khi nói đến Lý Thần, có thể thấy được cô rất tin tưởng cậu ta, mặc dù hiện tại không thích, nhưng không chắc về sau sẽ như vậy.
Lý Thần cũng đã vụng trộm đánh giá Đoạn Ức Hi, nhớ tới cảnh tượng hai người ở cùng một chổ dưới lầu, lại nhìn Lâm Tuyết Sương bên cạnh, có hơi bất mãn với hành vi trơ trẽn của Đoạn Ức Hi.
Rõ ràng ăn trong bát nhìn trong nồi, bạn gái ở bên cạnh, mắt lại nhìn chằm chằm Diệu Ny.
Trách không được làm cô khó xử như thế, cũng may là có cậu, cậu tuyệt đối sẽ không làm cho Diệu Ny lại đau lòng khổ sở nữa.
Nghe Đoạn Ức Hi trả lời, Lâm Tuyết Sương tưởng Đoạn Ức Hi vì mình mà suy nghĩ muốn mình thích ăn gì thì gọi, quả nhiên chỉ có Hi mới dịu dàng như vậy.
Vì thế ánh mắt cô ta nhìn Ngô Diệu Ny càng thêm đắc ý, giống như đang nói ‘Cô thích Hi, nhưng người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi ’
Đối với việc này, Ngô Diệu Ny vẫn không có phát biểu gì cả.
“Lưỡi vịt được không? Em nhớ rõ lúc còn học đại học anh thích nhất là ăn lưỡi vịt, mỗi lần tan học đều đi ăn.”
Lâm Tuyết Sương đề nghị.
“Được.” Đoạn Ức Hi không yên lòng đáp.
Vì sao mình lại không gặp Diệu Ny sớm một chút, Đoạn Ức Hi thầm hối hận trong lòng.
Ngô Diệu Ny cũng chú ý đến ánh mắt giống như lửa nóng khi Đoạn Ức Hi khi nhìn mình, cô đáp lại anh bằng một nụ cười hoàn mỹ.
Nghĩ đến hảo cảm của anh ta với mình, chắc chắn hiện tại trong lòng đang rất dày vò.
Bạn gái cùng người yêu luôn là hai kẻ khác nhau mà.
Lúc này cô chỉ cần bảo trì tốt vẻ hoàn mỹ của mình là được rồi, nữ chính tốt nhất cũng ngẫu nhiên giúp cô đi.
Chắc là ông trời đã nghe được khẩn cầu của Ngô Diệu Ny, Lâm Tuyết Sương đang xem thực đơn, đột nhiên mở miệng nói chuyện với cô, làm cho cô thụ sủng nhược kinh.
“Diệu Ny, chắc cô không biết, lúc trước Hi thích ăn nhất là món kho, mỗi lần tan học đều đi ăn, nhiều đến nỗi, ông chủ ở đó đều biết mặt chúng tôi.
Sau này, lúc chúng tôi đến, ông ấy đều giúp chuẩn bị trước vài món đồ ăn.
”
Nghe xong lời nói của Lâm Tuyết Sương, Ngô Diệu Ny liền biết ý của cô ta muốn nói là gì.
Cừ thật, người tới ta không sợ, sợ nhất chính là người không đến.
Cô là muốn đánh lá bài nhớ lại sao? Muốn công kích cô sao? Quả nhiên, phụ nữ luôn xuống tay vô tình với kẻ thứ ba.
Nếu là cô gái thật sự thích Đoạn Ức Hi, nhất định sẽ đau lòng, dù sao, quá khứ của người trong lòng là một trong những điều không được nhắc đến nhất, đáng tiếc chiêu này nếu dùng với Ngô Diệu Ny cô thì chắc chắc sẽ thất bại.
Cô ra sức như vậy, tôi sẽ cho cô xem phản ứng mà cô muốn.
“Phải không?” Ngô Diệu Ny nói, lộ ra cảm xúc đau lòng, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng cười vui.
Biểu cảm của cô làm Lâm Tuyết Sương càng thêm đắc ý, nhìn Ngô Diệu Ny bằng bộ dạng của người thắng cuộc
Nhưng biểu cảm trên mặt của Lâm Tuyết Sương bây giờ càng làm cho nam chính nam phụ cách xa cô ta hơn.
Đoạn Ức Hi có chút đau lòng lại ẩn ẩn vui vẻ, vui vì cô gái tốt này vẫn thích mình như trước, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt vẫn gắng cười của cô, đột nhiên anh không muốn nhớ lại quãng thời gian đã trôi qua cùng Lâm Tuyết Sương.
Lâm Tuyết Sương còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Thần ngồi bên cạnh đã sớm không nhịn được nữa.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệu Ny, tâm như dao cắt.
Cậu khổ sở thay Ngô Diệu Ny, lại đau lòng vì người cô thích không phải là mình.
Ánh mắt Lý Thần nhìn Lâm Tuyết Sương càng trở nên chán ghét, người phụ nữ này sao lại ác độc như vậy? Lần này lại là tấn công tâm lý, đặt sự vui vẻ của mình trên đau khổ của người khác.
“Bà thím à, chuyện đã qua lâu như vậy rồi nhớ lại làm gì? Tôi nghĩ chắc tuổi tâm lý của cô cũng chưa tới mức biến thành bà thím đâu nhưng ai ngờ nó còn lớn hơn cả bà thím nữa chứ.
Chỉ có người già mới rảnh rỗi mà nhớ lại mấy chuyện này.” Lý Thần khinh bỉ nói.
Nghe Lý Thần nói, Lâm Tuyết Sương dùng vẻ không dám tin nhìn Lý Thần còn tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.
Cái gì mà bà thím? Cô mới 29 tuổi, sao có thể biến thành bà thím? Đàn ông đều tranh nhau lấy lòng cô, sao người này có thể gọi cô là bà thím? Hôm nay, cô vì muốn cùng Đoạn Ức Hi ăn cơm, còn mặc riêng cái váy lần trước mua được mà.
Trên mặt Lâm Tuyết Sương như có mây đen dày đặc.
Ánh mắt nhìn Lý Thần cũng không hiền lành giống lúc đầu, quay sang nhìn Ngô Diệu Ny, Lâm Tuyết Sương thầm phỉ nhổ trong lòng, đúng là con người làm sao thì bạn bè như vậy.
Tên Lý Thân kia có thích cô, cô cũng không thèm để ý.
Nếu nói những lời này cho Lý Thần biết, cậu ta nhất định sẽ cười to ba tiếng ngay tại chỗ này sau đó nói cho Lâm Tuyết Sương biết, cô ta không để ý cậu ta, cậu ta mừng còn không kịp.
[Chúc mừng người chơi, ấn tượng của nam phụ đối với nữ chính lại giảm xuống 20%.
Hiện tại là -40%.]
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Ngô Diệu Ny vụng trộm cười thầm trong lòng.
Cô thích nhất là xem cung tâm kế, nhất là bản ngay tại hiện trường, Lý Thần đúng là lợi hại, chỉ nói một câu liền có thể đả kích được Lâm Tuyết Sương.
Thứ Lâm Tuyết Sương để ý nhất chính là tuổi tác, mỗi lần nhìn thấy cô gái có sức sống hơn cô ta, Lâm Tuyết Sương chắc chắn sẽ khó chịu.
Cái thời điểm có Đoạn Ức Hi cùng Lý Thần vây quanh cô ta, chỉ cần cô ta muốn, hai người họ chắc chắn sẽ tìm cách lấy lòng cô ta.
“Vị tiên sinh này, chuyện của tôi và Hi hình như không có liên quan đến anh.” Lâm Tuyết Sương ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Thím nói lớn như vậy, tôi không muốn nghe cũng đành phải nghe.” Lý Thần nhìn Lâm Tuyết Sương, trong ánh mắt toàn chán ghét, lạnh nhạt nói.
“Anh.”
Lâm Tuyết Sương bị Lý Thần nói đến không thể nói lại, cô ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thần để phát tiết.
[Người chơi, cô còn không ra mặt sao? Cẩn thận coi chừng bị người khác đoạt trước, mặt nạ mà cô cố gắng duy trì sẽ bị vạch trần đó.]
Nghe được hệ thống nhắc nhở, Ngô Diệu Ny có chút tiếc nuối nhìn Đoạn Ức Hi đang chau mày, kéo kéo tay áo Lý Thần.
Cô khó xử lắc đầu, ý bảo cậu không cần nói nữa.
Thấy thế Lý Thần mới nói, “Nể mặt Diệu Ny, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.”
Nhưng mà trong lời nói của cậu vẫn luôn mang theo ngạo mạn cùng châm chọc làm cho Lâm Tuyết Sương hay nghe người ta khen ngợi cực kỳ không thoải mái.
Cô ta trực tiếp mở miệng nói: “Tôi không cần mặt mũi của anh, điều anh muốn nói cũng đã nói ra rồi còn gì.”
“Thật không hiểu, sao Đoạn Ức Hi có thể coi trọng cô nhỉ?”
Đối với Lâm Tuyết Sương không biết tốt xấu, Lý Thần không thèm khách sáo với cô ta.
“Đoạn Ức Hi đúng là có mắt như mù nên mới có thể chọn loại phụ nữ như cô làm bạn gái.” Nói xong, Lý Thần dùng ánh mắt đồng tình nhìn thoáng qua Đoạn Ức Hi.
Bị Lý Thần làm cho tức giận, Lâm Tuyết Sương không thèm giữ hình tượng thục nữ nữa, chửi ầm lên: “Hi, em bị ức hiếp như vậy sao anh vẫn không nói lời nào?”
“Người có thể ở cửa hàng mà làm những chuyện đó, nhân phẩm chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì rồi.” Lý Thần úp úp mở mở nói ra chuyện ở cửa hàng.
Thấy Lý Thần nhắc lại chuyện hôm đó, trong lòng Lâm Tuyết Sương bắt đầu căng thẳng.
Trộm liếc nhìn Đoạn Ức Hi một cái, phát hiện anh không có để ý tới lời của Lý Thần mới âm thầm thở ra.
Nếu bị Hi biết, anh ấy nhất định sẽ ghét mình, hình tượng mà mình liều mạng sắm vai từ trước đến giờ chắc chắn sẽ sụp đổ.
Chuyện này chỉ có mình cô và Ngô Diệu Ny biết, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Ngô Diệu Ny nói với Lý Thần.
Bên ngoài thì tốt bụng đem quần áo tặng cho cô, sau lưng thì lại đi nói xấu.
Quả nhiên là đồ giả nhân giả nghĩa.
Thật sự còn giả tạo hơn cả cô, cô chỉ giả bộ trước mặt Hi còn cô ta giả bộ với tất cả mọi người, đúng là không biết mệt.
Đối với việc này, Lâm Tuyết Sương càng thêm chán ghét Ngô Diệu Ny.
Không thể khống chế được lửa giận trong lòng, Lâm Tuyết Sương chỉ thẳng vào mũi Ngô Diệu Ny mắng: “Ngô Diệu Ny, sao cô có thể âm hiểm như thế?”
Thấy hai người cải nhau, Đoạn Ức Hi càng nghe càng không hiểu, anh cực kì bất mãn với hành động của Lâm Tuyết Sương: “Chuyện gì?”
Lâm Tuyết Sương có chút ảo não, cô không biết nên nói như thế nào.
Lỡ như Hi cứ tiếp tục truy cứu chuyện đó, kế hoạch lấy lại trái tim Ức Hi của mình sẽ ngâm nước nóng, nhất thời cô nói chuyện cũng chút ấp úng: “ Chỉ là… ”
Ngô Diệu Ny đứng lên, tức giận nói với những người khác: “Được rồi, không cần nói nữa.” Ngô Diệu Ny luôn luôn dịu dàng lại tức giận làm cho mọi người đều chấn động.
Nhưng lại cho Đoạn Ức Hi càng xác định có chuyện gì đó, nhìn thoáng qua Ngô Diệu Ny, lại nhìn Lâm Tuyết Sương.
“Diệu Ny, cô ta nói cô như vậy, sao cô còn giúp cô ta làm gì?”
Lý Thần thật sự không nhịn được khi thấy Lâm Tuyết Sương khi dễ Diệu Ny, còn cô lại đi giúp cô ta.
“Được rồi Lý Thần, chuyện qua lâu rồi không cần nói nữa.”
Lý Thần, cậu thật tuyệt mà, Ngô Diệu Ny âm thầm khen ngợi Lý Thần.
Xoay người nói với Đoạn Ức Hi: “Đàn anh, em cảm thấy hôm nay không thích hợp để ăn cơm, chúng ta hẹn lần khác đi.”
“Anh đưa em về.”
Nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Sương, Ngô Diệu Ny cắn môi sau đó lắc đầu nói: “Không cần đâu, em còn có chuyện muốn nói với Lý Thần.
Để anh ấy đưa em về là được rồi.
”
Nhìn qua biểu tình của Ngô Diệu Ny, Đoạn Ức Hi càng khẳng định Lâm Tuyết Sương có chuyện gạt mình.
Hơn nữa anh nghĩ chắc là Ngô Diệu Ny vì anh nên mới nói như vậy.
Nhưng mà cái hiện tại anh để ý nhất là Ngô Diệu Ny cùng Lý Thần đi cùng nhau vào buổi tối như vậy: “Em và Lý Thần có chuyện gì sao?”
“Đó là chuyện của tôi và Diệu Ny, ăn một bữa cơm mà lại biến thành cãi nhau, hiển nhiên là không có tâm tình ăn tiếp rồi.
Diệu Ny, chúng ta đi chỗ khác đi.”
“Đàn anh, đàn chị, em đi trước đây, hai người cứ chậm rãi nói chuyện đi.”
Nói tạm biệt với hai người, Ngô Diệu Ny liền rời đi cùng Lý Thần.