Cuộc Chiến Vương Quyền

Vị thúc ngoại tổ mẫu William này xem ra không phải là người thông tuệ nhạy cảm, Edward từ bà đối với lời nói của mình biểu hiện đầy nghi hoặc liền có thể nhìn ra, có điều bà rất tự biết mình biết người, chờ đến tối sau khi trở về phòng, liền lập tức nói hết những lời Edward nói với bà kể đầu đuôi ngọn ngành cho chồng mình là Orlando.

Orlando lập tức lĩnh ngộ Edward ám chỉ, ngay lập tức buổi chiều ngày hôm sau trên sân đấu nắm lấy cành ô-liu Edward đưa cho ông.

Aixia mặc dù là thành thị nhỏ, thế nhưng đế quốc vẫn rất coi trọng giáo dục kiến thiết phương tiện cơ sở, bởi vì trong thành này cũng không thiếu trường học, có thể điều phối sân đấu cho các bé thú nhỏ tu luyện. Ngày hôm nay là thứ bảy, trường học toàn thành đều nghỉ, bởi vậy Edward liền mượn sân đấu trung học lớn nhất trong thành, để người hầu thú nhân đến luận võ một hồi, biểu diễn thành tích cho người nhà của chính mình xem.

Edward đương nhiên dẫn theo William ngồi ở giữa chỗ ngồi khách quý chật hẹp. Thú nhỏ vị thành niên trên thực tế khi thi đấu cũng không có gì để xem xét quá nhiều, có điều đối với khán giả và người nhà người dự thi, bầu không khí thính phòng lại rất là náo nhiệt, ai cũng hi vọng con nhà mình thắng được người khác, mà bọn nhỏ cũng chỉ lo mất mặt trước ba mẹ mình, đánh đến mức liều mạng dị thường. Cũng may hiện tại nhóm người hầu chỉ mới mười mấy tuổi, cũng chỉ dùng răng và trảo để thi đấu.

Edward có chút mất tập trung, y không phải thú nhân, trời sinh đối với những thi đấu này không có hứng thú, trong sân cũng không có tuyển thủ để y đặc biệt quan tâm, dù sao William an vị ở bên cạnh mình. William nhìn ra nụ cười ôn hòa tẻ nhạt ẩn giấu sâu trong y, liền bắt đầu nói chuyện giải buồn cùng y, nhỏ giọng vì y phân tích thi đấu trong sân, cũng nói nếu như là chính mình gặp phải tình huống này sẽ xử lý như thế nào.

Edward mặc dù đối với thú nhân thi đấu không có hứng thú, có điều không có nghĩa là y thật sự không hiểu, dù sao y lại vô tri, chung quy chịu hơn 20 năm giáo dục vương trữ, đối với điều này vẫn hiểu rõ nhất định. Thế nhưng y không nói gì, mà là yên lặng lắng nghe William nói chuyện.

Rất nhanh, một người hầu đi tới bên người Edward, cúi người bẩm báo nói: “Điện hạ, hiệp sĩ Orlando cầu kiến.”

Edward quay đầu lại liếc nhìn, hiệp sĩ Orlando đứng ở lối vào, nhìn thấy y quay đầu lại, lập tức lấy mũ xuống, cụp mắt cúi đầu, hướng về y chào.

“Mời hắn vào đi.” Edward thu lại tầm mắt.

Chờ người hầu lui ra sau, Edward sờ lên cổ William, nhẹ giọng nói: “Lát nữa đừng nói chen vào, cố gắng nghe chúng ta nói chuyện là tốt rồi, có vấn đề gì, chờ một lát chúng ta trở về trang viên rồi hỏi ta sau.”

Edward cũng không có ý đồ gì đối với vương vị, bây giờ đối với sinh hoạt phú quý thanh thản cũng không có quá nhiều lưu luyến khát cầu, y hiện tại làm tất cả, chỉ là vì William. Mà tất cả điều này, đều xây dựng trên cơ sở William không phản bội mình. Y đón lấy một loạt cử động, nhất định nhiễu không ra bản thân William, không bằng nhân cơ hội này để hắn bước đầu tiếp xúc một phen. Nếu như William trung thành đối với y vượt xa quốc vương, hướng về quốc vương tố cáo, hoặc là không muốn phối hợp với chính mình, vậy y cũng không cần thiết tiếp tục kế hoạch nữa, không bằng bỏ chạy địch quốc hợp tác với bọn Doherty, chờ chiến tranh khai hỏa, thừa dịp làm loạn, rời xa hai quốc gia này đến một nơi mai danh ẩn tích vượt qua một đời, mặc dù bần cùng cũng không sao. Mà nếu như William đối với y vẫn tin cậy và trung thành như vậy, vậy y đồng ý lời thề chính mình đã từng thề qua, trả giá tất cả, vì William quét sạch sẽ con đường đi đến vương tọa, để hắn bình an từ trong tay quốc vương tiếp nhận vương miện, mà không phải bị quốc vương lợi dụng trở thành công cụ vũ lực mạnh mẽ.

Vừa dứt lời, hiệp sĩ Orlando đã đi tới bên người Edward hướng về y hành lễ, Edward tiếp nhận lời thăm hỏi của ông, lúc này mới bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ, nói: “Ở đây thiếu một chiếc ghế rồi.” Ngay lúc hiệp sĩ Orlando đang chuẩn bị gọi người hầu tới, Edward lại nói: “Thôi được rồi, không cần phiền toái như vậy.” Y để William ngồi ở trên đùi mình, cái ghế tặng cho hiệp sĩ Orlando, “Vậy thì không tốt rồi.” Y ý tứ sâu xa cười nói, “Ngồi quá xa, sẽ không nghe đối phương nói chuyện rõ ràng.”

William mất công sức ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Edward, lại nhìn hiệp sĩ Orlando ngồi xuống.

Hiệp sĩ Orlando không bị động như vợ của mình, vừa mới ngồi xuống, lập tức chủ động xuất kích, chủ đạo đề tài. Tuy rằng William không biết sau đó phải làm gì, nhưng vẫn làm theo Edward giao phó, không được sự cho phép của Edward, sẽ không mở miệng nói chuyện, có lúc hiệp sĩ Orlando sẽ hỏi hắn một vài vấn đề, trước tiên hắn sẽ ngẩng đầu trưng cầu Edward cho phép mới mở miệng nói. Dáng vẻ William ngoan ngoãn khiến hiệp sĩ Orlando lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc, hi vọng William sẽ phục hưng gia tộc Letterman, mà trước mắt, tiểu cẩu ngoan ngoãn này đang cuộn mình ở trong lòng ngực chủ nhân.

Hiệp sĩ Orlando thần kinh căng thẳng, cẩn thận dựa theo vương trữ hôm qua ám chỉ như vậy, cùng y giao lưu một phen liên quan đến vấn đề giáo dục đến William. William có chút gò bó ngồi ở trên đùi Edward, càng nghe nhíu mày càng chặt, Edward cùng hiệp sĩ Orlando nói chuyện rất lâu, ở bề ngoài nhìn như là nói đến vấn đề quan hệ thăng cấp, nhưng tất cả các vấn đề đều chỉ điểm đến một mà thôi, chợt lóe lên, cũng không có ý nghĩa quá to lớn. Hắn không nhịn được cục cựa thân thể, Edward nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, tiếp tục cùng hiệp sĩ Orlando nói chuyện.

Ngay khi William sắp bị đoạn đối thoại tẻ nhạt hành hạ đến chịu không nổi, rốt cuộc hiệp sĩ Orlando chủ động bước ra bước thứ nhất, đem đề tài phía trước dẫn dắt một bước.

“Điện hạ.” Vẻ mặt của ông như đang cùng vương trữ trò chuyện với nhau, nhưng mà nội dung cùng vẻ mặt của ông cùng với ngữ khí hoàn toàn trống đánh xuôi kèn thổi ngược, “Nói thật, là một thú nhân sơ cấp cấp 7, ta vẫn cho là tiền đồ của ta vẫn có thể tiến thêm một bước. Ta yêu quý quốc gia này, ta yêu quý quân đội, ta yêu quý thân phận binh sĩ, ta hi vọng có thể kính dâng lên đế quốc thật nhiều, chỉ là gia tộc Letterman mười mấy năm trước phạm vào sai lầm lớn, ta chỉ có thể gò bó ở danh hiệu thiếu tá, nhìn ta hùng tâm tráng chí từng chút từng chút một bị làm hao mòn sạch sẽ.”

Edward nụ cười không thay đổi: “Điều này thật làm cho người tiếc nuối, hiệp sĩ thân ái.”

“Điện hạ…” Âm thanh hiệp sĩ Orlando dường như bị nhấn chìm bên trong thính phòng trò chuyện ong ong, “Ta không biết quân đội của ta có còn khả năng tiến thêm một bước nữa hay không, chỉ là, nhìn thấy ngài đối với vị cháu gái trưởng tử đáng thương kia có lòng thương xót, ta nghĩ, hay là ngài đồng ý xem xét đến William, cho ta một công tác có phần tiền đồ hơn, tỷ như làm thầy đứa nhỏ này. Ta tuy rằng chỉ là một thiếu tá, nhưng dù gì cũng là một thú nhân sơ cấp cấp 7, William các hạ vẫn còn vị thành niên, ta cảm thấy ta vẫn có tư cách giáo dục hắn. Huống hồ ta chắc chắn sẽ không thất lễ hoặc giấu làm của riêng, dù sao, William chính là hi vọng hưng thịnh gia tộc Letterman.”

“Đề nghị này không tệ.” Edward khen ngợi gật gật đầu, “Có điều, lão sư William, không phải người nào cũng có thể làm.”

Các bé thú nhân thi đấu náo nhiệt tiến hành cả một buổi chiều, mãi đến tận lúc chạng vạng mới kết thúc, mọi người trở lại trang viên hoa dạ lan hương rửa mặt thay y phục, dành thời gian đọc kinh cùng trước tiệc tối nghỉ ngơi thật tốt.

William không như người khác cùng người nhà sống chung một chỗ, trong lòng hắn đa nghi lại nghi hoặc, điều này làm cho hắn đứng ngồi không yên, bởi vậy chỉ bỏ ra thời gian một lúc làm bạn cùng đệ đệ Stephen, sau khi thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, tiếp đó liền vội vã đi tới gian phòng vương trữ.

Edward đã thay y phục xong xuôi, y đơn giản tắm rửa một lúc, mặc một thân áo ngủ màu trắng rộng rãi, ngồi ở trên ghế sa lông trước lò sưởi đọc sách, thấy William vào phòng, lập tức để sách trong tay xuống, bảo William ngồi vào bên cạnh chính mình.

William quen thuộc chạy nhẹ nhàng tiến vào trong lòng ngực Edward, đem đầu tựa trên vai y, một luồng khí tức thơm mát sau khi tắm rửa nhào tới trước mặt. Hắn theo bản năng ôm lấy eo Edward, cảm giác mình cả một buổi chiều Edward cùng hiệp sĩ Orlando đối thoại một tràng không hiểu ra sao mà có chút bối rối tâm dần dần ổn định lại.

“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Edward luồn ngón tay cắm vào bên trong tóc hắn, nhẹ nhàng xoa da đầu của hắn, “Yên tâm hỏi đi, đừng sợ hỏi sai, có cái gì không hiểu, vấn đề không hiểu, muốn giao lưu cùng ta.”

William vừa bắt đầu im lặng không lên tiếng, cũng không phải hắn không nghi ngờ chút nào, mà là vấn đề quá nhiều, hắn không biết đến cùng muốn hỏi cái gì cho tốt. Edward vẫn rất sủng ái chính mình, từ khi hắn đi tới bên người Edward đảm nhiệm vai trò người hầu, mỗi ngày hai người hầu như cùng tiến cùng ra. Edward là một người hiền lành ôn nhu, so với mẫu thân mình còn đối xử tốt hơn. Hắn đã từng đem cuộc sống cứ tiếp tục như vậy, bình tĩnh nhàn nhã, hắn sẽ dần dần trưởng thành trở thành thú nhân mạnh mẽ nhất toàn đế quốc, vì bảo vệ Edward cùng nhân dân quốc gia. Thế nhưng, từ khi năm trước sau khi Edward bị đâm, tựa hồ hết thảy đều phát sinh ra biến hóa, sau khi thay đổi một nhóm người ở trong pháo đài Hull, so với thời điểm hắn vừa tới Samosat còn muốn xa lạ hơn, mà Edward cũng biến thành người khiến người khác không thể nắm bắt được, như mỗi một người trong tòa vương cung lạnh lẽo, rõ ràng là đang cười, nhưng con mắt thì lạnh lùng. Cũng may Edward nở nụ cười với hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, trong ánh mắt chưa từng mất đi nhiệt độ, nếu không hắn cũng không biết chính mình nên làm cái gì.

Hắn nghĩ đến rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, đến cùng ngài phải làm gì đây?”

Edward vẫn đang quan sát vẻ mặt William, ngay cả nhíu mày ngắn ngủi nhất cũng không buông tha, ở trong lòng tỉ mỉ phân tích hắn đăm chiêu suy nghĩ. Xem ra William rất nghi hoặc, cũng có chút lo lắng, có chút sợ hãi, nhưng không có tức giận, không có né tránh, William vẫn toàn tâm toàn ý tin cậy Edward, cũng không bởi vì nghe được ngôn luận liên quan đến phản quốc mà có ý lay động, đối với Edward không có gì bất mãn.

Edward yên lòng. Hắn không trả lời ngay vấn đề William, nghĩ đến rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ là muốn tiếp tục sống, muốn nắm giữ vận mệnh của mình, muốn bảo vệ ngươi thật tốt.”

William dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu.”

Edward thân thể nhích lên, nhìn William trong lòng ngực, nắm chặt một tay của hắn, trong ánh mắt khiếp sợ của hắn, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hắn.

“Giúp ta một chút, William.” Y nhẹ giọng nói, “Ngươi phải giúp ta. Ta không tìm được những người khác có thể giúp ta, người khác ai ta cũng không tin, ta chỉ dám tin tưởng ngươi. Mẹ của ta chỉ muốn để ta làm con rối trong gia tộc bà, mà cha của ta, phụ thân của chúng ta, quốc vương bệ hạ vô thượng cao quý của chúng ta, ông không muốn để ta trở thành người thừa kế của hắn.”

William run cầm cập một lúc. Lẽ nào y đã biết đến thân thế của ta? Hắn hoảng sợ nghĩ, trong đầu không nhịn được dáng vẻ Edward nổi giận, hắn nghĩ tới ngày ấy, Edward dùng kiếm chỉa vào hắn giống như vị biểu ca George đến từ gia tộc Aboulous, trên mặt lạnh lùng khiến người ta kinh hồn bạt vía. Lẽ nào y cũng muốn dùng kiếm chỉ vào cổ họng mình?

Edward không biết trong lòng William đang suy nghĩ gì, cho rằng con mắt hắn trong nháy mắt trợn to lên chỉ là bởi vì biết rõ bản thân mình cùng hai vị bệ hạ trong lúc đó đang mâu thuẫn mà cảm thấy khiếp sợ.

“Bệ hạ cũng không mong muốn đem vương miện đeo trên đầu ta. Trên thực tế, ta cũng không muốn.” Edward tiếp tục giải thích, “So với ngồi thống trị ở vương cung trị quốc gia, ta càng muốn chờ ở giáo đường hơn, suy nghĩ đến lời giáo huấn Orgona. Nhưng chỉ sợ bệ hạ sẽ không tin tưởng tâm ý của ta, chính vì thế nên ông ấy muốn giết ta.”

William hơi mở ra miệng mình, gương mặt khiếp sợ cùng không tin nổi, “Đây không thể nào!” Hắn nhỏ giọng hô, “Bệ hạ sao lại làm thế… Sao lại làm thế…” Hắn vẫn cho là tràng ám sát kia là những quý tộc phía sau Edward gây nên.

“Đúng đấy, ai có thể muốn lấy được đây.” Edward cười khổ nói, nắm chặt tay William, “Vì thế, ngươi đến giúp ta một chút, đệ đệ của ta, ngươi đến giúp ta một chút. Bệ hạ muốn ta vì ông ấy tìm vị trí người thừa kế, mà phương thức ông ấy yên tâm nhất chỉ có thể là cái chết.”

William nín thở, cẩn thận hỏi: “Điện hạ, người kia… Người kia là ai?”

Edward nhìn hắn dáng vẻ cuống cuồng vội vã, cười lên hôn một cái lên gò má hắn: “Đừng sợ,” y ôn nhu nói, “Kỳ thực người này cũng là người thừa kế vương vị thích hợp nhất. Vậy người đó chính là, đệ đệ yêu dấu của ta, chính là ngươi.”

William đột nhiên ngồi dậy, vươn mình nhảy xuống sô pha, quỳ một chân trên đất, nắm chặt tay Edward, trịnh trọng hôn lên nhẫn y: “Điện hạ, ta không muốn làm quốc vương! Ta sẽ bảo vệ ngài, điện hạ!” Hắn vội vàng nói, “Ta sẽ cố gắng tu luyện, trở thành thú nhân mạnh mẽ nhất đế quốc, không cho bất cứ người nào thương tổn đến ngài, để ngài thuận lợi leo lên vương vị.”

Edward trở tay nâng hắn dậy, nghiêm túc nhìn vào con mắt vàng óng của hắn, “Cảm ơn, thân ái.” Y ngồi xuống trên ghế sô pha, đem William kéo đến ngồi trong lòng mình, “Cảm ơn ngươi đã đồng ý bảo vệ ta, chỉ là hiện tại ngươi còn quá nhỏ, ta chắc chắn sẽ chờ ngươi sau khi trưởng thành nhất định có thể trở thành thú nhân mạnh mẽ nhất, như vậy chỉ còn có 6 năm, 6 năm này, ta muốn tìm biện pháp khác bảo vệ mình.”

“Vì lẽ đó ngài cần hiệp sĩ Orlando?”

“Đúng.” Edward mỉm cười nói, “Ta cần một nhánh quân đội, ta còn cần một nhánh đảng phái ủng hộ ta. Hiệp sĩ Orlando thúc ngoại tổ phụ của ngươi tuy rằng chỉ là cấp bậc thiếu tá, thế nhưng nhân mạch cực lớn, có thể vì ta giới thiệu quan quân, mà Lily vợ của ông, cha của bà ở đảng bảo thủ bị một vị thủ tướng đại thần nội các đương nhiệm chèn ép.”

William suy nghĩ một chút, nói: “Ngài là muốn nắm giữ vị đại thần nội các này, để hắn làm thủ tướng sao?”

Edward vui mừng sờ mặt hắn: “Đúng thế.”

“Ngài thật thông minh.” William chân tâm thở dài nói, “Vì sao ngài lại nghĩ đến thế?”

Edward nhẹ nhàng thở dài một hơi, vuốt tóc William, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần trở thành lam xám, thấp giọng nói: “Thời điểm một thanh kiếm chĩa về phía sau lưng ngươi, ngươi liền không thể không chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh, mãi đến tận khi có thể thoát khỏi nó.”

William như hiểu như không gật gật đầu.

Edward cũng không ngại, William còn nhỏ, không hiểu cũng nằm trong dự liệu. Y ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, hai người trầm mặc dựa vào đối phương, như hai con thú nhỏ sưởi ấm cho nhau.

“Ta sẽ giúp ngài.” William đưa mặt chôn ở nơi cổ Edward, nhỏ giọng nói, “Ta sẽ giúp ngài, ngài chỉ cần phải nói cho ta biết nên làm như thế nào. Mặc kệ ngài làm gì, ta đều sẽ giúp ngài.”

“Ừ, ta biết.” Edward nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, “Nhớ kỹ ngày hôm nay ngươi nói, chờ sau này khi ngươi leo lên vương vị, phải giúp ta trở thành Giáo Tông toàn đế quốc.”

“Điện hạ!” William bật thốt lên.

Edward cười ha ha, không cùng hắn thảo luận vấn đề này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui