Cuộc Chiến Vương Quyền

William có thể tới đây, còn phải nhờ Elizabeth hỗ trợ dời đi sự chú ý của Stephen, Elizabeth vẫn rất có ái tâm, rất thích chăm sóc con thú nhỏ này, hết thảy người hầu đối với Stephen thái độ đều tốt, Stephen cũng rất thích cô. Có Elie Sapphire trợ giúp, William rất thuận lợi nắm lấy cơ hội chạy ra ngoài.

Không phải hắn không muốn cùng đệ đệ mình sống chung một chỗ, chỉ là trạng thái hiện tại của vương trữ thực sự khiến người ta lo lắng, hắn từ trước cho tới nay chưa từng gặp qua Edward khổ sở, ngay cả lần trước khi bị đâm, cũng chưa từng biểu hiện ra nản lòng thoái chí. Điều này làm cho hắn không có cách nào yên tâm. Chỉ là Edward không cho phép người khác vào cửa, William cũng không trực tiếp làm trái mệnh lệnh, chỉ có thể chui vào chỗ trống hợp pháp, vào từ đường cửa sổ.

Trạng thái Edward so với hắn nghĩ tới còn bết bát hơn. Thời điểm ở đây có người ngoài, tốt xấu gì Edward còn có thể giả bộ một chút, mà khi y một người một chỗ, cả người như muốn sụp đổ, như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, mỗi một cơ bắp trên mặt đều lộ ra vẻ chán chường thật sâu, tần suất chớp mắt cũng làm cho người nhìn thấy uể oải.

Nhìn thấy Edward như vậy, William có chút dọa sợ rồi, chạy bước nhỏ đến bên sô pha ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của hắn, ngước đầu, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Edward ngồi dậy, sờ tóc của hắn, liền vươn tay muốn ôm hắn. William tự mình đứng lên, bò lên trên sô pha, ngồi ở trên đùi Edward, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực Edward.

“Sau này không được chui vào từ cửa sổ nữa.” Edward ôm William, một tay vuốt lỗ tai và hai gò má hắn, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, uể oải nói, “Lỡ như té xuống đất thì phải làm sao? Ta biết ngươi là thú nhân, cái độ cao này sẽ không khiến ngươi bị thương, thế nhưng nếu té sẽ rất đau.”

“Ta biết rồi, sau này sẽ không để cho ngài lo lắng.” William kề mặt sát trên ngực Edward, nghe tiếng tim đập của y, chậm rãi đưa tay ra ôm lấy eo Edward. Tuy rằng rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng William theo bản năng cảm thấy hiện tại giữ yên lặng sẽ tốt hơn. Vương trữ đã rất mệt, hắn nghĩ thầm, nói chuyện không có khí lực, nên để cho y nghỉ ngơi thật tốt đi.

Trên trần nhà dán đầy giấy dán hoa văn hoa hồng, hoa lệ đến mức độ làm người hoa mắt, chỉ nhìn một lúc, Edward liền cảm thấy mắt có chút đau xót. Y nhắm mắt lại, tiếp tục vỗ về con thú nhỏ trong lòng ngực. Trọng lượng trong lòng khiến y cảm thấy yên tâm, như hạt giống bồ công anh, không để cho mình phiêu đãng theo gió bay đến quá xa.

William nắm lấy vạt áo bên eo, cẩn thận nghe tiếng hít thở Edward, tần suất hô hấp cùng cường độ có chút biến hóa, phân không rõ y có khóc hay không. Có điều, tiếng hít thở Edward vẫn vững vàng, dường như bên tai vang lên tiếng tim đập liên hồi. William nghe, dần dần cảm giác con mắt có chút không chịu nổi nữa. Không thể ngủ, điện hạ còn đang đau khổ. Trong lòng hắn nghĩ, nhưng mí mắt chậm rãi dính cùng nhau, cái ý niệm này từ trong đầu dần dần tan biến, hắn ngủ mất tiêu rồi.

Tiếng hít thở trong lòng đột nhiên trở nên trầm khàn không ít, Edward mở mắt ra, hơi nghiêng lệch đầu, liền nhìn thấy William đã khép lại hai mắt, miệng còn hơi mở ra.

Y không nhịn được nở nụ cười, nhìn thú nhỏ môi hồng hào, không nhịn được sinh ra tâm tư trêu chọc, lặng lẽ dùng ngón tay khiêu khích bờ môi, lại bị con thú nhỏ ngậm vào, rất quen thuộc liền nhấm mút, nguyên bản tay hắn còn đang nắm chặt áo y dần dần mở ra, nắm chặt lấy mu bàn tay Edward.

Edward không một tiếng động nở nụ cười, cười thật tươi nước mắt liền rơi xuống. Y ngẩng đầu lên, dùng một tay khác che mũi miệng mình, hít thở nặng nề, mãi đến tận khi dần bình tĩnh trở lại.

William đột nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là “Tiêu rồi sao mình lại ngủ!”, hắn đột nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu truyền đến âm thanh tiếng hít thở trong không khí, cùng lúc đó, hắn phát hiện trong miệng mình tựa hồ có vật gì đó, dường như bị hắn cắn một cái.

“Xin lỗi!” William vội vã nhả răng ra, ngồi dậy, nửa người bởi vì tư thế ngủ không chính xác mà có chút tê tê, điều này làm cho hắn suýt chút nữa từ trên đùi Edward tụt xuống.

Edward đỡ hắn một cái: “Mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc sao? Sao lúc nào đều có thể ngủ?”

William nở nụ cười ngại ngùng. Mấy ngày nay hắn đều ngủ ở phòng khách Stephen, buổi tối mỗi ngày hai người đều nói chuyện đến rất khuya, hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, không thể thức quá khuya, bởi vậy ban ngày không có quá nhiều tinh thần.

Edward vỗ vỗ chỗ bên cạnh, để William từ trên đùi mình hạ xuống, lại móc ra khăn tay tơ lụa, ung dung thong thả lau ngón tay của mình.

Nhìn trên ngón trỏ Edward hiện rõ ràng dấu răng, William đỏ mặt gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Điện hạ, ngài cảm thấy tâm tình khá hơn chút nào không?” Tỉnh dậy sau giấc ngủ, hắn cảm thấy quanh quẩn ở trên người Edward loại mệt mỏi thật sâu tựa hồ biến mất đi không ít, điều này làm cho hắn vừa yên tâm vừa xấu hổ, yên tâm là do tâm tình Edward chuyển biến tốt, mà xấu hổ là do hắn không có tác dụng đưa đến hi vọng cho Edward: Hắn phí hết tâm tư từ bên người Stephen trộm chạy tới đây, chính là vì an ủi Edward, nhưng kết quả là, chính mình không hề làm gì cả, ở trên người Edward ngủ đến hôn thiên ám địa, thời điểm tỉnh lại, người ta đã điều chỉnh tâm trạng xong rồi.

Edward thu lại khăn tay, véo mũi William: “Buổi tối phải cố gắng ngủ. Nếu như cảm thấy đeo răng giả không thoải mái, vậy cứ bỏ ra đi, chúng ta trở lại tìm thầy thuốc, xem còn biện pháp nào không.”

Buổi trưa không hiểu tâm tình vương trữ ra sao đã liền hạ xuống giải quyết xong rồi. Nhìn thấy nụ cười vương trữ một lần nữa lộ ra ngoài, trang viên hoa dạ lan hương một lần nữa trở nên tươi sáng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ Stephen. Buổi chiều tụ hội ở hoa viên, hắn từ chối ngồi cùng William chung một chỗ, cũng từ chối cùng hắn nói chuyện.

William có chút bất lực nhìn Elie Sapphire, hi vọng cô có thể giúp đỡ mình một chút. Nhưng Elie Sapphire cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai mà thôi, đối với tình huống như thế, cũng không biết phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể làm hết sức ở trước mặt Stephen nói những lời hay về William, hi vọng hai huynh đệ có thể nhanh chóng hòa hảo. Điều này khiến cho William bị Matthew tặng cho mấy cái liếc xéo.

Chạng vạng, đợi đến thời điểm đọc kinh, Edward ở trong phòng của mình nghênh đón khách mời trong dự liệu. Mấy ngày nay hắn đọc kinh đều theo vương trữ đến lãnh đạo mà hoàn thành. Buổi sáng phát sinh chuyện như vậy, giáo chủ Yade Just tất nhiên sẽ nhanh chóng tìm tới y để giải thích.

Giáo chủ Yade Just dọc theo đường đi nghênh đón đủ loại ánh mắt đánh giá, đợi đến được gian phòng vương trữ, mở cửa ra thấy vị người hầu thú nhân thành niên như muốn xé xác hắn ra. Giáo chủ Yade Just thầm cười khổ, thời điểm hắn còn ở nhà thờ lớn Aixia đã nghe nói rồi, tất cả mọi người đều đang suy đoán mình rốt cuộc đối với vương trữ làm cái gì, dường như hắn đã phạm vào tội ác tội lỗi tày trời vậy.

“Buổi chiều tốt chứ, Edward vương tử điện hạ.” Giáo chủ Yade Just cúi người chào thật sâu, một bên không chút biến sắc đánh giá vẻ mặt vương trữ, chỉ là đối phương đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt y ngoại trừ chỉ là có chút hơi lạnh lùng mà thôi, còn cái khác dường như không biết đến sự tình của Bryant.

“Buổi chiều tốt.” Edward quay về hắn lễ phép gật gật đầu, rồi quay đầu hướng về người hầu trong phòng nói, “Các ngươi có thể rời đi rồi.”

William mặt phồng lên: “Điện hạ, ta có thể không rời đi không? Ta muốn lưu lại cùng ngài đọc kinh.”

“Nghe lời.” Edward nói: “Ta muốn cùng giáo chủ Yade Just thảo luận những vấn đề không thích hợp để ngươi nghe.”

William bất đắc dĩ gật gật đầu, tàn nhẫn trừng giáo chủ đứng ở một bên, lúc này mới kéo gót chân cùng mọi người rời khỏi phòng.

Giáo chủ Yade Just cho rằng Edward sẽ nhân cơ hội hỏi mình gì đó, dọc theo đường đi, hắn đã sắp xếp dòng suy nghĩ rất lâu, thiết kế không ít vấn đề. Nhưng mà Edward chỉ là đi đến góc tối trong phòng trước tế đàn, nắm chặt hai tay vào nhau, nhàn nhạt nhìn hắn, nói: “Ta bình thường đọc kinh ít nhất phải là một canh giờ. Xin bắt đầu đi.”

Giáo chủ Yade Just tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Edward, cuối cùng hắn cầm thánh huấn, chậm rãi đi tới trước mặt Edward ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Hình như ngài có hiểu lầm gì đó, ta muốn cùng ngài nói chuyện một chút.”

Edward nhợt nhạt câu khóe miệng: “Trước tiên hãy đọc kinh đi. Ta không muốn bởi vì vấn đề cá nhân dẫn đến mọi người bị chậm thời gian dùng cơm.”

Giáo chủ Yade Just bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt đầu đọc kinh. Hắn đem thời gian khống chế ở phút thứ 40, muốn lợi dụng thời gian 20 phút còn dư lại cùng Edward nói chuyện một chút, nhưng mà Edward không để ý tới hắn, mà là chính mình lại quỳ gối trước tế đàn, cầu xin hơn 20 phút. Sau khi kết thúc một canh giờ đọc kinh, vừa lúc đến thời điểm bữa tối, Edward hờ hững mời giáo chủ Yade Just đồng thời dùng bữa tối.

Giáo chủ Yade Just không biết Edward đã sống lại, không khỏi thầm than trong lòng Edward không hổ là tiếp nhận giáo dục từ cung đình, vừa biết được cha đẻ còn sống, còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy. Bryant lúc còn trẻ cũng có lòng dạ như vậy. Mà căn cứ Edward nhìn thấy Bryant biểu hiện ra, Edward đã biết thân thế của chính mình, xem ra đối với quốc vương sau này sẽ có sự khập khiễng một chút, chí ít là phát giác. Đã như vậy, chuyện về sau liền thuận lợi hơn nhiều. Giáo chủ Yade Just nghĩ, đáp lại lời mời bữa tối.

Thế là Edward liền gọi người hầu, một lần nữa điều chỉnh bữa tối.

Giáo chủ Yade Just đang suy nghĩ gì, hiện tại Edward không một chút nào quan tâm, so với việc đột nhiên lòi ra một người phụ thân, y hiện tại càng cần phải quan tâm chính là ngày hôm sau buổi trà chiều thăm viếng hiệp sĩ Knightley.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui