Nhìn Thanh vừa cười như gió xuân tươi mát ngồi xuống đối diện với mình,
Chiến chẳng cảm thấy tốt đẹp mà chỉ thấy lạnh dọc cả sống lưng vì mức độ nguy hiểm nâng cao này. Bởi anh biết mỗi khi Thanh cười kiểu “phong
tình vạn chủng” đuôi mắt khẽ híp lại thế kia thì hẳn là “có biến” đây,
kiểu gì cũng tìm ai đó xả một trận thì mới yên được nên khúm núm hỏi:
- Đầu thu lạnh lẽo quá hay sao mà mặc áo tay dài cổ cao vậy?
- Mấy tháng vừa rồi anh đi đâu?
Giọng Thanh lạnh lùng như đúng tâm trạng hiện tại của mình, lật giở vài
trang bản thảo cũng không đếm xỉa đến khuôn mặt tỏ ra bi thương của
Chiến.
- Bị bạn em đá không thương tiếc, anh phải vi vu một thời gian giải sầu chứ.
Nhíu mày gập giấy tờ lộn xộn đang xem lại, Thanh ngẩng lên nhìn Chiến bằng ánh mắt mỉa mai chất vấn:
- Đó là lỗi của bạn em à?
- Tất nhiên không phải.
- Vậy thì đừng nói với em bằng giọng điệu ấy. Trong chuyện này người có lỗi chính là anh.
- Lỗi của anh? Chứ không phải chính cô ấy chưa chiến đấu đã rút lui sao?
- Đến giờ anh vẫn cố chấp ngụy biện cho bản thân à? Anh có cho cô ấy niềm tin rằng nếu chiến đấu sẽ thắng lợi không?
- Anh…
Thanh hơi đổi tư thế, vắt chéo chân vòng hai tay lên mặt bàn mà nói rất chậm rãi:
- Thẳng thắn với anh nhé, dù nhà Dương có nghèo rớt mùng tơi đi chăng
nữa, một cái vòng kim cương của em gái anh nó cũng không để vào mắt đâu. Huống hồ… nó còn đang tính mở cả một cửa hàng nữ trang tầm cỡ đấy.
- Xin lỗi.
- Vì quả thật lúc đó đã từng có giây phút nghi ngờ Dương ư?
- Không phải, mà vì anh đã để mọi chuyện đi tới tình trạng này.
- Thôi đi, hai người kết thúc rất hợp ý em. Để Dương về nhà anh, nhìn
người nhà anh bắt nạt nó sớm muộn gì em cũng tuyệt giao với anh để xử
đẹp em gái anh thôi. Tự cho mình là thiên kim tiểu thư hả? Để xem nếu em gặp cô ta, sẽ mắng cô ta tốt đẹp như thế nào.
Chiến cúi đầu yếu thế lẩm bẩm:
- Dù sao đó cũng là em gái anh mà.
- Em gái anh thì to nhất hả? Gọi cô ta ra đây đứng với em này.
Nhìn Chiến đã ngậm ngùi im lặng, Thanh mới tựa người vào ghế thở phì
phì. Thế đấy sự ghê gớm của bản thân cũng không phải chỉ để trưng bày,
dù trước mặt nói là tuyệt giao nhưng rõ là không đành lòng nhìn Dương bị bắt nạt. Uống ngụm nước cho bình tĩnh, Thanh hắng giọng một câu rồi nói tiếp:
- Bản thảo của anh tới đâu rồi?
- Anh nghe Tùng nói vừa rồi có người làm khó em à?
- Fan cuồng của anh đó, người mà bốn năm liền gửi bản thảo cho em.
- Tác giả mà truyện của anh ấy hả?
- Ừm. Nhưng không sao, điều anh cần làm là nhanh gửi nốt cho em ba chương cuối để em biên tập lại.
- Xin lỗi, nhưng anh chưa được chữ nào.
- Cái gì? Có nhầm không vậy, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày ra sách rồi. Anh định thất hứa à?
- Thế anh mới tới tìm em… quả thật lần này anh không viết tiếp nổi. Em giúp anh đi, đồng tác giả cũng được.
- Cái gì mà cũng được, nếu em viết thì phải đồng chứ sao. Nhưng em không nghĩ muốn viết.
- Dù sao em cũng rảnh rỗi mà. Em không giúp thì anh chịu thôi, không thể hoàn thành đâu. Ba chương cuối tùy em tự biên tự diễn, muốn kết thúc
sao cũng được anh không ý kiến.
- Thôi được rồi, để em suy nghĩ đã.
- Nghĩ gì nữa, em không viết không ra đúng kì hạn đã hứa thì chính em lo lấy nhé.
- Anh được lắm, không làm nổi liền hất sang em mà còn dám đe dọa em.
- Không dám không dám, anh đang khẩn cầu em giúp đỡ anh đấy.
Im lặng như cả phút, Thanh không nhìn Chiến mà nhíu mày thỏa hiệp:
- Được rồi, anh về đi.
Chiến gật đầu tới tấp, thắng lợi đi ra đóng cửa phòng lại mà nghĩ, khẳng định đây sẽ là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất cho mà xem. Phải biết
rằng Thanh đã không viết thì thôi, chỉ cần ra tay chắc chắn mấy thiếu nữ mới lớn ấy cứ gọi là đổ rạp hết cả.Chính bản thân anh đây đã được kinh
qua rồi. Chẳng phải tự nhiên mà Chiến chịu độc quyền bên này, tất nhiên
hai người có giao tình từ trước, nhưng ví như lúc anh không còn từ ngữ
hay tình tiết nào trong đầu nữa thì hất sang Thanh cũng sẽ không lo lắng gì. Nhưng Chiến vẫn chưa hiểu vì sao mình lại dễ dàng qua ải như vậy,
phải chăng Thanh đang muốn có công việc gì đó để khỏa lấp đi khoảng
trống. Hoặc giả cô ấy muốn làm cho bản thân bận rộn hơn?
Lấy lý do bị Chiến cũng chính là tác giả Chiến Thần nổi tiếng “bán cái”
cho một tác phẩm dở dang, nên Dương phải vùi đầu vào nghiên cứu mạch
truyện. Sau đó lại vạch ra cao trào và kết thúc, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì. Cho đến khi cô mệt mỏi vươn vai một cái, liền thấy trời đã tối mọi người cũng về hết cả.
Cô xịt thêm chút nước cho cây kim ngân ở bàn, vặt đi hai cái lá úa rồi
đứng lên nhìn từ cửa kính tầng ba xuống phía đèn cao áp chạy dài uốn
lượn, như chuỗi dây đeo cổ xinh đẹp lấp lánh hòa cùng đường phố xô bồ và nhộn nhịp. Những ngày đầu thu thời tiết vẫn chưa quá mát mẻ, Thanh cố
tình mở toang cửa sổ, nhắm mắt lại và thò tay ra ngoài như muốn nắm lấy
cơn gió tự nhiên mang theo hơi nóng nhè nhẹ đang bay vẩn vơ, mà cảm thấy tâm tình êm dịu hẳn. Thì ra khi chẳng còn ràng buộc nữa, lại thoải mái
đến vậy đấy. Thật tệ, tại sao không giải thoát cho bản thân sớm chút nữa để cảm nhận cuộc sống đẹp đẽ này nhiều hơn?
- Tiết kiệm điện quá nhỉ. Bật điều hòa mở cửa sổ, đúng là thú vui của người có tiền.
Thanh giật mình nhìn lại phía tiếng nói trầm trầm có phần quen thuộc
kia. Duy mặc chiếc áo thun xám ngắn tay vừa vặn với dáng người cao lớn,
nhưng lại vô tình lộ ra hình xăm trổ chằng chịt ở cánh tay phải, cùng
chiếc quần Jeans đen hợp mốt và đôi săng đan đơn giản đang tựa vào cửa
rất phong lưu mà cười. Nhìn hình ảnh chẳng mấy tốt đẹp này bằng ánh mắt
không thiện chí, Thanh hơi nghiêm mặt ngồi xuống phía bàn làm việc của
mình. Không có ý tiếp lời mà trực diện nhìn thẳng vào cặp mắt sâu xa của Duy.
Thấy Thanh tỏ vẻ chẳng hài lòng lại càng không chút hưởng ứng, Duy hơi khớp bèn lên tiếng giả lả:
- Sao vậy, không mời tôi ngồi chút à?
- Sao anh vào được đây?
- Tôi cùng Tùng đi ăn, lúc đó Tùng hỏi mà em chỉ cắm đầu vào làm việc ậm ừ không rõ ràng. Chúng tôi ăn xong tốt bụng mua một ít cho em, nhưng
bạn của Tùng xảy ra chút việc nên cậu ta nhờ tôi mang về đây.
Vừa nói Duy vừa giơ giơ hộp xốp trắng đựng trong chiếc túi ni lông màu
hồng lên ngang người. Thanh chỉ lạnh lùng nhìn xuống dọn mấy tập bản
thảo trên bàn cho đỡ ngổn ngang, lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn, anh để trên bàn trà là được rồi.
- Có nhất thiết phải như vậy không, chúng ta là bạn cũng được mà.
- Anh có thói quen ấy hả?
- Là sao?
- Bạn bè với tình một đêm? Còn tôi thì không, cái gì nên dứt khoát thì phải dứt khoát.
- Em nói có khó nghe quá không vậy, cái gì mà ‘tình một đêm’. Rõ ràng
chính em bảo không có chuyện gì mà, sao lại cứ vin vào lý do ấy để khiến cả hai khó xử vậy?
- Người đẩy cả hai vào tình huống khó xử không phải anh sao? Lý do gì mà anh cứ phải làm bạn với tôi, lý do gì anh cứ phải quanh quẩn trước mặt
tôi vậy hả?
- Xin lỗi em. Nhưng bản thân tôi cũng tự hỏi chính mình, và thật là không trả lời nổi.
Thanh nhìn sâu vào nụ cười rất nhạt của Duy, giọng điệu của anh quá tự
nhiên khiến cô không biết phải làm sao. Một trận nhức đầu ào đến khiến
Thanh khó chịu gập máy tính lại cho vào trong túi, sau đó đứng dậy nói:
- Cái đó thật sự không liên quan đến tôi, mong anh từ nay đừng làm phiền tôi nữa.
Thanh nhấc chân đi lướt qua người Duy, nhưng anh đã nhanh nhẹn giữ tay
cô lại khiến Thanh giật mình. Rất nhẹ nhàng Duy đưa bịch đồ ăn vào tay
Thanh cẩn trọng nói:
- Tôi biết em khó chịu nhưng đừng bỏ bữa, ăn rồi hẵng đi ngủ.
Nói xong Duy mới chầm chậm đĩnh đạc bước ra ngoài. Anh đi khuất tầm mắt
của Thanh rồi cô mới hoàn hồn, nhìn xuống bịch đồ ăn với một tâm trạng
xúc động và xáo trộn mà thầm thì:
- Chắc hẳn là lâu lắm rồi mới nhận được sự quan tâm thuần túy như thế này.
Còn Duy thì vừa ra ngoài liền mất hết vẻ lịch thiệp khi nãy, liên tiếp đá vào cánh cửa:
- Chết tiệt, mình lo lắng làm gì người phụ nữ như cô ấy chứ!
Sau đó lại vò tung mái tóc ngắn được cắt gọn gàng của mình, tự chửi rủa bản thân:
- Đúng là điên rồi nên mới đến đây cho cô ấy lên mặt mà. Phong độ cái quỷ gì cơ chứ.
Hậm hực định ra về nhưng cầm lòng không nổi, lại hướng mắt nhìn lên căn phòng còn sáng đèn mà lẩm bẩm:
- Chẳng biết có chịu ăn không nữa. Người sắp gầy thành cái dạng gì rồi
còn cắm đầu vào làm việc suốt ngày, chỉ giỏi hành hạ bản thân.
Sau khi về nhà Thanh mệt mỏi nằm dài trên ghế sa lông rộng rãi mà nhớ
lại hộp đồ ăn vừa rồi. Mới đầu không hề có cảm giác đói, nhưng khi ngồi
xuống bàn trà, vừa mở hộp cơm còn ấm ra liền thấy dạ dày sôi thành hẳn
một bản tình ca. Không nghĩ ngợi nhiều, Thanh quyết định dừng công đoạn
ngược đãi bản thân để hưởng thụ một chút. Vậy mà chỉ vừa cắn miếng thịt
đầu tiên đã phải công nhận là hợp khẩu vị ghê gớm, hẳn là anh đã rất chú ý đến sở thích của Thanh mà chọn món, sau đó còn nhanh chóng mang về
cho cô để khỏi nguội lạnh.
Thực ra, Thanh không hề chán ghét Duy, cô cũng tự biết chuyện xảy ra
cũng do mình bắt đầu trước. Là một người đàn ông bình thường làm sao Duy có thể chống cự nổi, nhất là khi anh còn uống khá nhiều rượu nữa. Nhưng Duy cứ bất thình lình xuất hiện, càng khiến Thanh khó xử hơn. Anh như
một ký ức sâu đậm nhất, về sự buông thả của bản thân mà Thanh không muốn phải nhớ lại. Cô từng nói bản thân sẽ không hối hận, nhưng hiện tại đã
hối hận muốn chết rồi. Giá như không có buổi tối hôm đó, ít nhất Thanh
sẽ không phải luống cuống hay xấu hổ khi đối mặt với Duy, ít nhất cô có
thể cùng anh xây dựng một mối quan hệ bình thường lấy tiền đề là bạn bè
mà quen biết… Bởi Thanh rất nuối tiếc một “tri kỷ” có tình tình phóng
khoáng ôn nhu và rất hiểu chuyện như Duy.
Thở dài Thanh đứng lên định đi tắm, nhưng điện thoại lại đổ chuông. Nhìn đồng hồ cũng đã sắp mười hai giờ, Tùng còn gọi điện làm gì vậy?
- Muộn vậy?
- Chị Thanh…
- Có chuyện gì giờ này à?
- Chị Thanh, anh Phong say quá rồi…
Thanh nghe thấy tiếng nhạc vang dội, sau đó lại dần được yên tĩnh. Cô
bước về phía bếp rót một ly rượu vang, ngồi vào bàn rồi ngón tay cứ miết miết nơi vành ly. Đợi đến khi bên kia là tiếng Phong lè nhè vọng lại gì đó, Thanh mới lên tiếng:
- Cậu đang ở đâu? Quán của Phong hả?
- Vâng chị.
- Đưa anh ấy lên tầng ba đi, trên đó có một phòng anh ấy thường nghỉ
lại, bố trí như một phòng ngủ rồi. Tốt nhất là để hẳn một bình nước ở
gần anh ấy, vì chỉ một lúc nữa anh ấy sẽ đòi uống nước thôi.
- Chị không đến sao?
- Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ đến sao?
- Anh ấy… toàn gọi chị thôi.
- Vậy là say hoàn toàn rồi đấy, chỉ khi nào say không biết trời đất gì
nữa anh ấy mới gọi tên tôi. Là thói quen ấy mà, một lúc nữa khi anh ấy
uống hết bình nước và lăn ra ngủ là ổn thôi. Vậy nhé, muộn rồi cậu thu
xếp một chút rồi cũng về đi.
Thanh dứt khoát dập máy xong mới nhấp một ngụm rượu vang đỏ sóng sánh dưới ánh đèn vàng cô liêu mà thì thầm:
- Thói quen này của anh, nên thay đổi rồi.
Trước đây, mỗi khi uống say không còn chút tỉnh táo Phong đều sẽ lè nhè: “Hoàng Ngọc Thanh, lấy cho anh bình nước… Hoàng Ngọc Thanh, đâu rồi?
Cởi hộ anh cái nào này nào, sắp không tha nổi thân nữa rồi…”. Lúc đó
Thanh đã từng cố chấp, cho rằng Phong vẫn để một người là cô ở trong
lòng nên chẳng khi nào nề hà gì. Thậm chí còn thấy rất vui vẻ khi nghe
thấy tên mình được anh thốt ra một cách vô thức như vậy, không những thế cô còn gật gù cảm thấy tên mình dễ nghe thật đấy. Nhưng thời gian qua
đi, trăm lần như một, khi tỉnh dậy nếu Phong thấy Thanh ở cùng một phòng anh sẽ nhíu màu rất chặt chẽ, nhìn cô nghi hoặc một cách đáng sợ và
hỏi: “chúng ta không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”. Cô có thể làm gì ngoài
việc ngây ngốc cười và lắc đầu với anh đây. Hiện tại thứ tình cảm ấy đã
được bỏ xuống... rất hoàn toàn, Thanh thấy tâm tình thật yên ả, chẳng
còn chút sốt ruột nào như mọi khi nghe thấy anh say nữa.
Tùng vật lộn đưa được Phong lên tầng ba, chỉ nghe thấy ba từ “Hoàng Ngọc Thanh” từ miệng Phong. Cậu ta ngao ngán lắc đầu, sớm biết trước như thế này thì đừng có dày vò người ta đi. Giờ mất đi rồi mới bày đặt say sưa, làm như một cuộc gọi là người ta bay đến như mọi khi không bằng.
Đặt Phong nằm xuống giường, Tùng lấy một bình nước đặt ở bàn gần đó, đắp chăn cho Phong xong mới ra về. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, một
giọt nước mắt theo quán tính bỗng trào ra. Phong lật người, úp mặt xuống gối như mong có thể che đậy toàn bộ tâm tình của mình… hóa ra mỗi khi
say anh đều gọi tên người con gái ấy. Anh đã không biết điều đó cho đến
tận hôm nay, khi chẳng phải quá say mà vẫn gọi tên Thanh. Được nghe thấy giọng cô xa xôi qua chiếc loa điện thoại nhỏ, để biết rằng cô đã hoàn
toàn không liên quan đến anh nữa.
Bóng tối bao trùm khắp căn phòng rộng thênh thang, lạnh lẽo đến đáng sợ. Phong thật sự không hiểu vì sao anh lại cô chấp như vậy. Cứ ôm khư khư
một ánh mắt lo lắng hoảng loạn của Sương lúc nghe tin anh bị tai nạn,
hộc tốc chạy vào phòng anh nằm và bật khóc nức nở vì thấy anh an toàn.
Sương đã chăm sóc anh ngày đêm chỉ vì Phong ngã xe đến gẫy cả chân và
dặn dò như một bà chị gái quan tâm cậu em trai nhỏ của mình, chỉ đến lúc anh trêu ghẹo mới xấu hổ giận dỗi bỏ ra ngoài mua ít đồ. Vậy đấy, lúc
đó anh chỉ là một thanh niên mới trưởng thành, chỉ đơn giản biết rung
động với cái gì đẹp đẽ một cách nhẹ nhàng mong manh giống Sương vậy.
Trong ký ức của Phong, Sương là một cô gái quá nhu thuận và yếu đuối,
cần phải có người bao bọc. Nhưng anh lại không biết rằng chẳng cô gái
nào không yếu đuối, chỉ là cô gái ấy có thể hiện ra hay không mà thôi.
Phong nhắm mắt mơ hồ nhớ lại năm năm qua, trong khi anh cố gắng chờ đợi
một hình ảnh nhu thuận mà tiềm thức mong muốn, ôm ấp khuôn mặt đau lòng
mờ ảo của một thời khắc nào đó, thì cũng đồng thời đã dày vò không ngừng nghỉ một trái tim anh tự cho là sắt đá.
Anh đổ lỗi cho Thanh cố tình khiến Sương không chấp nhận bên cạnh anh,
mà không hiểu rằng thực chất tình cảm Sương dành cho anh không đủ. Và
hẳn là Sương không hề có niềm tin nơi một chàng trai trẻ luôn ham vui
chơi bời, thay người yêu nhanh hơn thay áo, nên mới đến với người đàn
ông khác. Anh kết tội, và cố tình tổn thương Thanh mà không nghĩ tới hậu quả mình phải gánh chịu. Nó nặng nề quá, đến nỗi mà một thằng đàn ông
phong trần như anh vẫn cảm thấy mình không cách nào chịu nổi. Phong nhăn nhó một tay ôm chặt lấy nơi ngực trái quặn thắt, một tay nắm chặt lấy
chiếc gối to lạnh lẽo đã ướt đẫm từ lúc nào. Hóa ra để chấm dứt một
quãng thời gian lại có thể đơn giản như thế. Chỉ cần nói buông bỏ, cô ấy liền dứt khoát bước đi không một lần nhìn lại.
Thanh lặng lẽ đứng hóng gió nơi ban công trống trải, nhấm nháp chút rượu còn sót lại chẳng rõ mùi vị gì như chính cảm xúc hiện tại của bản thân. Cũng đã từng muốn nuôi một con vật hoặc một loại cây cảnh nào đó như
lời Dương góp ý, cho không gian bớt hưu quạnh. Nhưnng Thanh nghĩ rằng
đến bản thân mình đây sống còn chưa tốt, sao có thể lo cho sinh vật khác cơ chứ. Một người vốn không được sống trong tình yêu thương, cũng chẳng biết cách mà yêu thương, vậy tốt nhất không nên làm khổ thêm nhưng sinh mệnh khác nữa.
Cười thật nhạt nhòa đặt ly rượu đã hết ở thành ban công, rồi chầm chậm
vào phòng mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Nhưng vừa thiếp đi bỗng dưng
lại mơ đến Phong, rõ ràng tấm lưng ấy của Phong, vậy mà khi anh dừng mô
tô lại bỏ mũ bảo hiểm ra, thì xuất hiện mồn một trước mắt mình lại là
gương mặt Duy… Anh ta cười rất lãng tử, ánh mắt sâu xa phong tình nhìn
thẳng vào Thanh mà nói:
- Xin chào, gặp lại rồi.
Thanh toát mồ hôi bật dậy thở hổn hển tự nhủ:
- Bị anh ta ám ảnh quá rồi, bình tĩnh nào… không sao!
Nhưng sau đó dứt khoát không thể ngủ thêm được nữa, đành rời giường lấy
chiếc laptop tiếp tục hoàn thành bộ truyện dở dang. Gần như thâu đêm nên sáng hôm sau hẳn một lớp kem dầy cũng chẳng che đi được quầng thâm dưới mắt.
Vừa tới chỗ làm, Thanh liền nằm bò ra bàn làm việc khiến Tùng nheo mắt:
- Sao mà chị hành hạ bản thân khủng khiếp thế, uống cái này đi.
- Cái gì đó?
- Sáng sớm anh Duy mang tới nói là bạn anh ấy mới ở Ba Vì về mang theo
mấy thùng sữa tươi, nên đưa đến chia cho chị em mình một ít. Anh ấy còn
mua cả đồ ăn sáng cho mình luôn đấy.
Vừa uống ngụm sữa ấm, cắn một miếng bánh ngọt, Thanh vừa nhìn Tùng hỏi:
- Trước đây cậu thân với anh ta lắm à?
- Không phải quá thân như bây giờ. Nói thật đi, anh ấy đang tán chị phải không?
- Nói linh tinh cái gì đấy.
- Đánh chết em cũng không tin anh ấy tốt bụng cất công mang cho em mấy thứ này.
- Vậy sao không trực tiếp hỏi anh ta.
- Chị cho rằng cứ hỏi là anh ấy nói chắc.
- Vậy cậu cho rằng cứ hỏi là tôi nói chắc. Nhanh ra ngoài cho tôi làm việc.
Nhưng quả thật Thanh không ngờ đến, ngày nào cũng có đồ ăn sáng treo
trước cửa nhà mình. Còn kèm một tờ giấy vàng dán ở đó với nét chữ cứng
cáp chẳng chút hoa mĩ ‘chào buổi sáng’ và cái mặt cười méo méo, làm
Thanh dở khóc dở cười khi hàng xóm cạnh nhà luôn nhìn cô ngưỡng mộ:
- Thời này mà chị còn tìm ra anh người yêu vừa cao to đẹp trai, men lỳ lại còn chu đáo quan tâm người yêu nữa. Thành công thật!
Thanh chỉ có thể cười chừ, xong lại nghiến răng nghiến lợi quay đi. Vừa tới nơi, Thanh đã gọi Tùng vào phòng hùng hổ:
- Mau đưa cho tôi số điện thoại của Duy, ngay lập tức.
Tùng hốt hoảng lập cập bấm số của Duy rồi “thành kính” đưa điện thoại cho Thanh, sau đó còn thức thời ra ngoài đóng cửa lại.
- A lô, tìm anh có việc gì à?
- Là tôi.
- À…
- Về chuyện bữa sáng.
- Không hợp khẩu vị em à?
- Anh có ý gì vậy?
- Chỉ muốn em không bỏ bữa thôi, bữa sáng rất quan trọng.
- Chuyện đó liên quan đến anh à?
- Em muốn mua bữa sáng mang đến trả cho anh mỗi ngày không?
- Da mặt tôi còn chưa có dày như vậy.
- Anh không ngại vì em mà mặt dày.
- Được rồi, anh muốn tôi phải như thế nào đây?
- Cứ bình thường nhận lấy đi, không cần phải đề phòng như vậy đâu.
- Xin lỗi nhưng tôi không có thói quen ấy. Hơn nữa tôi cũng không thân thiết với anh đến thế.
- Cứ cho là anh đang muốn làm thân với em đi.
- Anh Duy này, tôi không phải đối tượng để anh chơi bời đâu. Tôi cũng
không muốn dây dưa này nọ với anh. Tôi từng nói sẽ không hối hận, nhưng
giờ tôi hối hận rồi đấy. Nếu biết trước rắc rối như thế này, nhất định
tối hôm đó sẽ không phải là anh.
- Thật tiếc, tối hôm đó lại chính là anh. Phụ lòng mong chờ của em rồi.
- Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.
- Anh cũng vô cùng nghiêm túc thảo luận với em đây.
- Anh…
- Gặp nhau đi… anh rất muốn gặp em.
- Đồ khùng.
Nói xong Thanh thở phì phì tắt máy, khí nóng bốc lên đỏ cả mặt. Đúng là
đã gặp phải tên sở khanh lại còn khùng, mặt thì dày muốn nói tử tế cũng
không nổi. Nằm dài ra bàn gục mặt xuống Thanh bắt đầu thương tiếc cho
bản thân, sao lại dính vào người như vậy cơ chứ.
Còn Duy thì giật mình bởi mấy tiếng tút dài nhức nhối, anh đã thương
tiếc bản thân hàng mấy nghìn lần rồi ấy chứ. Khóc lóc cả mấy trăm lần vì không hiểu tại sao lại dính vào thanh rồi ấy chứ. Đen mặt vứt điện
thoại ra ghế sa lông mà gào lên:
- Đồ phụ nữ thô lỗ, muốn tử tế cũng không nổi.
Sau đó anh đổ vật xuống ghế salong, gác tay lên trán nhìn trần nhà thở dài:
- Sao cứ nghĩ mãi đến cô ấy vậy trời. Cảm giác mới lạ, đúng thế chỉ là cảm giác mới lạ thôi.
Nói xong Duy ngồi bật dậy làm ra vẻ quyết tâm lắm, nhưng sau đó lại thất bại đổ rầm xuống nhớ lại hai ngày trước. Hình ảnh hoàng hôn buông xuống Thanh mặc chiếc đầm trắng dài, trên đầu là chiếc mũ rộng vành mầu vàng
nhạt che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, chỉ khéo léo lộ ra chiếc cằm thon
gọn, một mình ngồi bệt giữa đàn chim bồ câu trong công viên. Đựng đầy
tay thức ăn, vừa cười nhẹ nhõm vừa thích thú chìa bàn tay nhỏ bé ra. Quá gần gũi và mị hoặc khiến Duy quả thật không tránh khỏi si mê dõi theo
thân hình mảnh mai ấy. Đó không còn là cô gái thỗ lỗ cộc cằn như lời Duy nói nữa, không ngang ngược bướng bỉnh nữa, cũng không phải người luôn
tự hành hạ bản thân nữa, mà rõ ràng chính là chuẩn mực cao nhất của một
cô gái kiêu kì, lại giản dị muốn dung hòa vào với vạn vật, một cô gái
yêu đời và trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống này.
Trong buổi hoàng hôn đầu thu, gió từ phía hồ nhè nhẹ thổi lại cuốn theo
vài chiếc lá vàng lửng lơ vô định. Thanh đưa tay giữ ở đỉnh chiếc mũ,
ngẩng mặt nhìn theo một chú bồ câu sải cánh bay vút lên trời. Ánh mắt
lấp lánh thích thú, đôi môi anh đào tràn ngập ý cười và gương mặt
nghiêng thì bừng sáng một cách lạ lùng. Duy thở dài úp chiếc gối vuông
vào mặt và tiếp tục tự thương cho bản thân. Duy nhớ rất rõ lúc đó mình
đã cười ngây ngốc đến mức cậu bạn đi cạnh vỗ vai ba cái cũng không tỉnh
nổi.
- Chết rồi, mình làm sao thế này…
Duy lại đập đập tay vào chiếc gối đang úp ở khuôn mặt, hoang mang quá
không biết nên như thế nào tiếp theo đây. Anh liền bật dậy, lấy chìa
khóa xe phóng vụt đến nơi làm việc của Thanh. Nhưng không ngờ lại bắt
gặp Phong đang ngần ngừ trước cửa. Hai chiếc mô tô đối đầu nhau, hai
người đàn ông đối diện nhau. Đúng lúc đó Thanh cũng từ cửa kính tầng ba
nhìn xuống, vô cùng cảm thán mà nhủ thầm:
- Kiếp trước mình gây tội nghiệp gì mà kiếp này không thể gặp nổi đàn
ông tử tế. Chẳng đại ca thì cũng quen biết giang hồ, không dày vò theo
cách này thì lại đeo bám theo cách khác.
- Chị Thanh, chị Thanh… mau nhìn xuống dưới xem nào, anh Phong với anh
Duy… À chị cũng đang thấy phải không, vậy em ra ngoài trước nhé.
- Đứng đó.
- Làm gì vậy chị?
Tùng run run nhìn Thanh đang rất điềm tĩnh khoanh tay trước ngực. Trời
về trưa mang theo những vệt nắng đậm màu, tô điểm thêm thân hình bình
thản đứng bên cửa kính để ngỏ. Ánh mắt lơ đãng theo dõi hành động diễn
biến bên dưới, giọng bình ổn đều đều giải thích:
- Có khi phải dùng đến, đứng đấy đợi lệnh đi.
- Vầng.
- Không cần bất mãn, cậu hiện là người của tôi. Không phục vụ tôi thì ai trả lương cho cậu.
- Vâng.
Tùng trả lời một cách khá vô thức, bởi trong đầu cậu ta chỉ đang lặp lại câu nói “cậu hiện là người của tôi” vừa rồi. Trống ngực lại đập liên
hồi, ánh mắt ngây ngô khóa chặt người phụ nữ mà bản thân luôn hâm mộ.
Nghĩ lại mới nhớ khi mình bất giác thấy hợp mắt cô gái nào, thì cứ tự
nhiên tìm xem cô ấy có điểm nào giống Thanh không. Một chút tính cách,
hay một chút ngoại hình… có phải cậu luôn kiếm tìm một hình tượng như
Thanh?
Duy dựng chân chống xe dưới gốc cây bàng gần nơi Phong đứng, vừa bỏ mũ
bảo hiểm anh vừa cười nhẹ nhàng rất thoải mái giống như cơn gió dễ chịu
kia mà lên tiếng trước, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt nặng nề của
Phong.
- Xin chào, lâu rồi không thấy cậu ghé qua.
- Dạo này nhiều việc cần giải quyết quá, anh tới tìm Thanh à?
- Phải, có hẹn với cô ấy nói vài chuyện.
- Còn cậu?
- Hôm trước tôi thấy anh đưa Thanh về.
- À, lúc đó cô ấy ngủ say quá.
- Anh không phải nhân lúc cô ấy say mà làm gì đó chứ?
- À không, lúc sau cô ấy rất tỉnh.
- Anh…
Cây bàng già cỗi với những chiếc lá đã sẵn sàng cho mùa thay lá chuyển
mình, cứ im lặng chứng kiến không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông
cao lớn này. Duy cười cười gỡ bàn tay của Phong đang nắm chặt nơi cổ áo
mình xuống, phẩy vai áo của Phong mấy cái mà nói:
- Cậu cho rằng tôi và cậu đánh nhau thì ai sẽ thắng? Phải biết, giờ phút này cậu đã không còn tư cách để lên tiếng nữa rồi. Mà không phải, thực
ra trước tới giờ cậu cũng chưa từng có tư cách.
- Còn anh thì sao? Anh cho rằng mình có đủ tư cách rồi à?
- Tôi thấy bản thân mình hợp lý hơn cậu rất nhiều đấy. Nếu tỉnh táo thì
nên trở về lo cho cô bạn từ Đà Lạt mới quay lại đi. Chính bản thân cậu
cũng không muốn Thanh phải hối hận vì từng ấy thời gian giành cho cậu
chứ hả? Tôi đang đứng trên cương vị một người anh quen biết cậu đến cả
chục năm mà nói đấy.
- Thanh kể với anh à?
Khuôn mặt Phong thất thần khiến Duy ngao ngán lắc đầu, quay người đi Duy nói:
- Cậu xuất hiện ở đây làm gì khi tới tận lúc này cậu vẫn chưa từng hiểu
cô ấy. Cậu thật sự cho rằng, Thanh sẽ cùng tôi nói những chuyện đó sao?
Sau đó một đường đi thẳng vào cửa chính, không dùng thang máy mà chầm
chậm bước lên từng bậc. Thật không hiểu cô gái ngốc nghếch ấy yêu Phong ở điểm nào để có thể yên lặng bên cạnh cậu ta suốt năm năm cơ chứ? Chẳng
qua anh chỉ tò mò muốn tìm hiểu một chút, hỏi Tùng vài câu là ra ngay.
Nhưng mới nghe anh nói vậy, Phong đã vội quy chụp cho Thanh…
Thử hỏi cậu ta đã một lần thực sự nhìn tới người luôn bên cạnh mình hay
chưa? Nếu chỉ một lần nhìn tới cô gái ấy, thì sẽ biết cô ấy ngây ngô như thế nào. Sẽ biết cô ấy đủ mạnh mẽ nhưng cũng đầy yếu đuối như thế nào,
sẽ biết ánh mắt cô ấy chân thật đến mức nào, suy nghĩ đơn giản ra sao…
sẽ biết cô ấy luôn cô đơn nhường nào. Đến bậc thang cuối cùng Duy chầm
chạp nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn thật quen thuộc,
đang điềm tĩnh đối diện với mình khiến anh hơi cười. Không gian xung
quanh như chẳng còn quan trọng nữa, đúng vậy chính cô gái này mới vô
thức khiến anh mỉm cười như thế, chính cô gái này mới khiến anh dụng tâm lo lắng như vậy. Mong muốn với tay ra xoa vào hai bên má có phần hao
gầy kia nhưng lại e dè không dám, bàn tay to lớn nhẹ chạm vào mái tóc
mềm mại tự nhiên yêu chiều mà nói:
- Sao vẫn còn người ngốc nghếch như em nhỉ?
- Hửm?
- Em ngốc quá, đến mức khiến tôi không thể không muốn bảo vệ em được?
- Anh nói cái gì vậy?
Thanh gạt cánh tay Duy ra khỏi đầu mình khiến anh hơi hụt hẫng, vừa lúc
ấy Tùng từ đâu ôm một đống tài liệu xanh xanh vàng vàng hô lên:
- Đi thôi chị Thanh, nhanh không muộn.
Sau đó lại nhìn sang Duy nháy nháy mắt khiến anh buồn cười, cô gái này…
kiếm Tùng làm bia đỡ đạn đây mà. Nhưng anh cũng lười vạch trần nên chỉ
trêu đùa:
- Nhìn xem, em đi dép cao gót còn đứng trên anh cả một bậc, vậy mà chỉ cao gần bằng anh… có phải em hơi nhỏ bé không?
- Thật tiếc, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tự ti với chiều cao một mét sáu ba của mình. Tôi cũng không phải quá hâm mộ người có chiều cao vượt
trội. Không sao cả, sau này tôi sẽ tìm người đàn ông nào không chê tôi
thấp để làm thân. Phiền anh bận tâm rồi.
- Anh không chê em thấp, chỉ là thấy em hơi nhỏ bé thôi. Dù sao cũng
buông bỏ thứ tình cảm ấy rồi, em có nghĩ tới việc thử tìm một người vững chắc hơn không?
- Tùng… quay lại đây.
Thanh đột nhiên gọi đến khiến Tùng giật mình cúi đầu chạy lại đứng bên cạnh cô, rồi Thanh hơi cong mày mà nói với Duy:
- Anh thấy đó, chỉ cần không đứng cạnh anh tôi cũng không bị tính là nhỏ bé. Hơn nữa, anh có cho rằng mình quá lạc hậu hay không? Thời đại nào
rồi mà phụ nữ chúng tôi lại phải phụ thuộc vào đàn ông vậy? Nói thẳng ra giờ tôi còn dư sức nuôi sống một người đàn ông đấy. Ai có thể đảm bảo
được rằng, người đàn ông cao lớn chắc chắn sẽ lo được cho người phụ nữ
của anh ta, hay ngày ngày ăn bám đánh đập cô ấy. Anh hiểu không? Chẳng
gì là đảm bảo và chắc chắn hết, chỉ tự mình lo cho bản thân mình là yên
tâm thôi. Vì vậy, tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình, không cần
phiền một người… rất lạ như anh bận tâm đâu.
Sau đó Thanh lách người sang một bên đi xuống phía cầu thang, Tùng thì chới với chạy theo sau vừa đi vừa la hét:
- Chị vùi dập tự trọng của em hả, dám chê em nhỏ à?
- Không phải, ý của tôi chỉ cần đủ tin tưởng là được, ngoại hình hay dáng dấp thì quan trọng gì. Cố gắng lên, tôi tin ở cậu!
Duy nhìn theo hướng Thanh khoác tay lên vai, xoa xoa đầu Tùng mà cười:
- Vội vàng như vậy mà vừa đi thang bộ vừa đùa, bận gì đâu không biết.
Anh lại tựa người, ngón tay gõ gõ vào thành cầu thang gỗ sạch sẽ, mông
lung mà suy nghĩ đến lời nói của Thanh. Đúng vậy cô ấy có thể nuôi sống
một người đàn ông cơ đấy, vậy nếu anh cứ mặt dày ăn bám cô thì sẽ thế
nào đây nhỉ?