Khoan đã, Lục Tổng à.
Có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không, theo như tôi được biết, Khương tiểu thư cũng không đến nổi như lời anh yêu cầu Uyên Ninh làm.
Đình Thư lăn lộn trong giới giang hồ đen tối này phải tính từ con số thập kỉ, con người loại nào chị cũng từng gặp qua.
Nhưng riêng người đàn ông này, không phải lúc nào mạnh mẽ, ngông cuồng không sợ hãi cũng sẽ thắng được hắn, đối với hắn, phải biết cương nhu đúng lúc.
Thông tin của hắn ta, chị không phải bị thu hẹp mà còn biết rất rõ.
Cách đây bốn năm, trước lúc Uyên Ninh đến Sa Thiềm.
Hắn đã làm mưa làm gió ở thành phố này đến nổi thị trưởng còn phải né tránh, kiêng dè hắn vài phần.
Mỗi lần đến Sa Thiềm, hắn đều được tiếp đón chu đáo nhất, tận tình nhất.
Vì khoảng thời gian đó, Sa Thiềm mới được mở rộng không lâu, nếu chỉ gây ra sơ suất khiến hắn phiền lòng, chỉ cần hắn búng tay một cái, chắc chắn Sa Thiềm sẽ bị nhấn chìm tất cả.
Nhưng rồi có người nói, hắn đột ngột đi Na Uy định cư, sống ẩn suốt tận bốn năm.
Nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây chỉ vì Khương Nhã Tú.
- A Tống!
Lục Khải Ưng xem lời nói của Đình Thư như gió thoảng qua tai, đôi mắt sắt bén như mũi dao vẫn ghì chặt trên người Uyên Ninh không hề buông lỏng.
Hắn không thích lúc hắn đang giải quyết chuyện của mình lại có người khác chen vào, hắn có như không nhấn vào nút trên chiếc đồng hồ sáng bóng gọi lớn tên ai đó.
Uyên Ninh vẫn tỏ ra điềm tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng, trên đời này chưa có gì khiến cô phải sợ hãi lùi bước cả.
Nếu có, thì đó chính là sợ không thể giết chết người mà cô căm hận nhất.
Lúc hắn mở miệng đòi cô phải trả lại công bằng cho Khương Nhã Tú bằng cách đó, quả thật nó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.
Ngược lại, cô còn muốn chống mắt lên xem tiếp, nhưng kẻ có quyền thế to lớn như hắn, vì một người phụ nữ có nhân cách tồi tệ sẽ hành động thế nào.
Chưa đầy ba mươi giây sau, người có tên là A Tống ngay lập tức xông cửa bước vào, dù không canh thời gian chính xác nhưng cách làm việc nhanh lẹ như anh ta khiến Uyên Ninh phải khâm phục.
- Thiếu gia có gì dặn dò?
- Kéo những kẻ không liên quan ra ngoài ngay lập tức cho tôi!
Hắn gầm lên, vừa dứt lời, chị Đình đã bị tên A Tống dí súng vào cổ dẫn ra ngoài.
Đình Thư càng cảm thấy lo lắng cho an nguy của Uyên Ninh, chị ấy cố gắng ngoái cổ lại nhìn cô.
Uyên Ninh chỉ đáp lại chị bằng một ánh mắt kiên quyết, không hề sợ sệt.
- Cô không có lỗ tai hay sao? Mau lấy cái bản lĩnh lúc nãy ra mà làm đi chứ.
Lục Khải Ưng tuỳ ý cởi bỏ nút áo vest, ngã lưng ra sau ghế nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hắn rất thản nhiên, nhưng sự thản nhiên đó mang theo mùi hương của sự chết chóc.
Cứ như chỉ cần cô không thực hiện theo yêu cầu của hắn, hắn sẽ cho cô nếm mùi tanh của máu.
- Nếu tôi không làm, anh làm được gì tôi?
Uyên Ninh thấy Đình Thư đi rồi, cô cũng sẽ không sợ chị ấy bị liên lụy, ngay lúc này đây cô cư xử thế nào là quyền của cô.
Uyên Ninh xem mọi chuyện có như không có mà đứng khoanh tay tựa lưng vào khung cửa.
Ánh mắt nhìn về hắn ta như một sự khiêu khích.
Quả đúng như những gì cô nghĩ, sắc mặt hắn đột ngột sa sầm xuống.
Tuy đôi mắt như quỷ dữ kia không mở ra nhưng cô vẫn cảm thấy, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nhanh như một tia chớp, hắn phóng tới trước mặt Uyên Ninh.
Cái lành lạnh quen thuộc bất ngờ dí vào cổ cô, sự đau rát khiến cô theo bản năng dùng hai ngón tay bấu vào huyệt ở cổ của hắn phòng thủ.
Lưỡi dao sắc bén có lẽ không bén bằng đôi mắt của hắn lúc này.
Cô đã thành công gợi dậy sự giận dữ của hắn rồi.
Cơn đau ở cổ càng lúc càng nhiều, con dao càng lúc càng đi sâu qua lớp da trơn mướt của cô, lực tay của hắn càng tăng lên, cô cũng không để bản thân bị thua thiệt.
- Nếu cổ họng của tôi bị đứt lìa, đồng nghĩa với các dây thần kinh trong người anh cũng sẽ không cắt mà đứt!
Uyên Ninh nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không nghe thấy được chút gì gọi là gấp gáp, run sợ.
Điều đó càng làm cho Lục Khải Ưng bất ngờ.
Nhưng sự bất ngờ đó hắn không hề thể hiện ra mặt.
Ha, hắn có rất nhiều cách chơi đùa với thể loại cứng đầu như cô.
Bạo lực vốn không ảnh hưởng gì đến một người bất cần đời, chỉ khiến cho sự liều lĩnh trong con người đó gia tăng.
- Sao có thể làm cho cô bị tổn thương được chứ? Để cô sống không bằng chết, muốn chết cũng không được, có lẽ còn thú vị hơn gấp ngàn lần.
Hắn không vội rút con dao ra, ngược lại còn miết sâu hơn.
- Động vào người phụ nữ của tôi, cái giá phải trả không chỉ là mạng sống đâu.
Lục Khải Ưng bất chợt cười lên một cách ghê rợn.
Phải rồi, người như hắn, chỉ cần động vào làm sao có thể sống yên ổn chứ? Vẻ bề ngoài cuồng dã của hắn, vốn chưa thể bộc lộ hết được nội tâm và con người bên trong của hắn.
Chính hôm nay, và chính cô sẽ từ từ được nếm trải qua.
Uyên Ninh không sợ nhưng bất giác cũng phải rùng mình, máu từ trên cổ cô chảy xuống ướt hết cả một khoảng áo trước ngực.
Cô thừa biết, cuộc sống tối tăm thật sự của cô một lần nữa đã chính thức bắt đầu rồi.
Nhưng trước khi bị hành hạ đến chết trong tay hắn, cô phải giết chết cho bằng được kẻ cô căm thù nhất.
Hắn vẫn đứng trước mặt cô, đối diện với gương mặt gan lì kia vốn đã trắng bệch vì mất máu mà thông thả cởi áo vest, hắn chùi đi chùi lại chút máu của cô dính trên tay.
Sau đó quăng thẳng chiếc áo dơ bẩn vào mặt cô, Uyên Ninh đứng chắn trước cánh cửa bị hắn hất qua một bên, trước khi đi hắn còn không quên ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Lục Khải Ưng, là tên của tôi.
Ghi nhớ cho thật kỹ!.