Tự lúc nào, Uyên Ninh đã đứng chắn ngang cửa, không cho ai ra ngoài cũng không ai vào trong căn phòng đó được.
Trên người cô mặc một bộ đồ da màu đen bóng, bó sát vào cơ thể.
Chiếc áo khoác cổ cao vừa vặn che đi vết thương còn băng bó trên cổ.
Nhưng đó lại trở thành một điểm rất kích thích đối với Mễ Lân.
- Người mới của Sa Thiềm sao, nhìn hấp dẫn thật đấy, đến phục vụ cho tôi nhanh lên.
Vừa nhìn thấy Uyên Ninh, tâm trí của ông ta dường như không còn để tâm đến Đình Thư nữa.
Vì cô đã trở thành con mồi của gã, gã chắc chắn không thể để cho cô thoát.
Uyên Ninh càng hờ hững đứng chéo chân, vai phải tựa vào cửa.
Cô lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, bật lửa đốt cho khói bay lên chứ không hút, cô kẹp ngang nó trên hai ngón tay rồi thản nhiên xoa xoa thái dương.
- Ồn ào! Nghe nói ông muốn gặp chị Đình?
Giọng nói phát ra tuy có chút khó khăn nhưng Uyên Ninh vẫn giữ cho mình một phong thái tốt nhất.
Hành động an tĩnh như cô đang ra giá mua rau ở ngoài chợ chứ không phải đang đối mặt với một người đang gây rối.
Cô rút một chiếc dao găm từ lưng quần, bấm nút cho nó bật ra rồi lại xếp vào, liếc mắt nhìn về phía hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế.
Mễ Lân thoát qua chút kinh ngạc, nhưng đối với hắn, một cô gái chân yếu tay mềm thì có thể làm được gì? Vả lại xung quanh ông ta còn có rất nhiều vệ sĩ.
- Đã là gái điếm của Sa Thiềm thì cũng đều như nhau mà thôi.
Làm giá gì chứ, chẳng lẽ chị Đình của các cô đang nằm dưới thân thằng đàn ông nào rồi nên không thể tiếp tôi được à? Ô, vậy thì được rồi, tôi không trách, tôi hiểu.
Gã vừa châm chọc dứt câu, một tiếng dao đâm phập vào cánh cửa rồi nhanh chóng rút ra, chỉa mũi thẳng về phía ngực gã.
Đám vệ sĩ thấy Uyên Ninh đang cố ý tiến tới mới phóng ra giữ chặt cô lại.
Uyên Ninh không để mình rơi vào thế bị động, ngay lập tức bàn tay đang cầm dao bị tên đó siết lại đảo qua một vòng, âm thanh bị cắt đứt vang lên rõ ràng.
Bàn tay gân guốc của tên đó chớp mắt đã rớt xuống đất năm lăn lóc.
Kèm theo đó là tiếng thét chói tai.
Mễ Lân trợn tròn mắt không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, vệ sĩ của hắn vậy mà dễ dàng bị cô cắt lìa bàn tay.
Gã bất giác lùi người về phía sau.
Năm tên vệ sĩ còn lại cũng trở nên dè chừng trước cô.
Uyên Ninh một tay đẩy đối thủ ngã dập vào cánh cửa, cô giả vờ thương tiếc chùi đi chùi lại lưỡi dao, đưa chút máu dính trên tay lên mũi.
- Rất thơm, mùi máu tươi đúng là rất sảng khoái.
Nhìn cử chỉ kinh tởm của cô, cộng thêm từ bên ngoài vệ sĩ của Sa Thiềm dần dần đi vào đông hơn.
Chèn ép Mễ Lân, khiến gã sợ hãi muốn tè ra quần, hai chân run cầm cập nhưng vẫn không chịu bỏ đi điệu bộ ra oai.
- Nếu các người không để tôi rời khỏi đây, Lục đại nhân sẽ không tha cho các người đâu!
Lục đại nhân?
Uyên Ninh nhướng mày, vắt chéo chân ngồi lên cạnh bàn đã bị đạp đổ.
Lần lượt hết Lục tổng rồi lại đến Lục đại nhân.
Rốt cuộc ở thành phố có bao nhiêu tên họ Lục đây.
Cô nhìn bộ dạng của hắn ta lúc này mà không khỏi buồn cười, đã sắp chết đến nơi mà vẫn có thể hù doạ người khác.
Tưởng cô sẽ sợ mà quỳ lạy van xin hắn chắc!
- Giám đốc Mễ, đây là lần thứ mấy ông đến Sa Thiềm nhỉ? Hình như tôi nhớ không lầm là...
Cô nói kéo dài từng chữ, lưỡi dao không ngừng liếc qua liếc lại trên bả vai ông ta, chỉ cần ấn nhẹ một chút cũng có thể ghim sâu vào trong lớp áo đắt tiền kia.
- Ninh Ninh, dừng lại!
Từ bên ngoài, Chị Đình đột nhiên đạp cửa đi vào, hướng đến Uyên Ninh lớn giọng ra lệnh.
Con dao cô cầm vẫn đặt ở đó, không hề có ý định rút lại vì câu nói của chị Đình.
Cô nghiêng đầu, nhìn chị bằng ánh mắt khác, không lạnh lùng cũng không tàn nhẫn như nhìn Mễ Lân.
- Chị đến rồi à? Đúng lúc lắm, xem hắn sợ đến mức xanh xao mặt mày rồi kìa.
Uyên Ninh bật cười thích thú, Đình Thư nóng lòng bước nhanh đến chỗ cô gạt con dao găm rớt xuống đất.
Tiếng kêu lẻng kẻng làm ông ta theo phản xạ rên lên một tiếng.
- Người này không thể động đến.
Uyên Ninh, em mau ra ngoài đi.
- Có gì mà không thể động đến, hắn ta làm càng, chúng ta mất quá giải quyết một chút, vậy cũng không được sao?
Cô chậm rãi lượm con dao, không vội lau đi vết máu mà vắt luôn lên lưng quần.
- Vậy thì động đến tôi xem!
Một giọng nói thâm trầm vang lên ngay sau lưng, cả Uyên Ninh và Đình Thư đều phản ứng quay đầu lại.
Chỉ thấy tất cả mọi người, kể ra đám vệ sĩ của Mễ Lân cũng đồng thanh kêu lên hai tiếng "Lão đại!"
Mễ Lân gặp được người đó như bớ được vàng, ông ta mừng rỡ chạy vọt xuống.
- Lục đại nhân, cuối cùng anh cũng đến rồi!
Sự xuất hiện của Lục Khải Ưng càng khiến cho Đình Thư cả kinh.
Chị ta vốn định cố gắng giải quyết vụ này êm đẹp nhất, không để lọt tới tai hắn, nhưng không ngờ còn chưa làm được gì hắn đã đến tận nơi rồi.
Lại còn không thông báo trước.
Còn Uyên Ninh khi nhìn thấy hắn, vết thương trên cổ không biết tại sao lại nhói lên, làm cô suýt nữa kêu thành tiếng.
Nhưng cô không tỏ thái độ gì, chỉ chán ghét liếc nhìn qua Mễ Lân đang tay bắt mặt mừng với hắn.
Lục Khải Ưng bước tới, hiên ngang đến mức có thể nhấn đầu tất cả xuống.
Hắn phất tay, đẩy cô sang một bên, nhàn nhã ngồi xuống ghế.
- Trùng hợp thật đấy, cô một lần nữa lại động vào người của tôi!
Người của hắn? Vậy câu mà Mễ Lân nói, tên Lục đại nhân sẽ không tha cho cô nếu làm hại ông ta, thì ra là Lục Khải Ưng thật sự.
Vậy tại sao, người thân cận đi bên cạnh Lục Khải Ưng lại gọi hắn là thiếu gia, còn Mễ Lân lại gọi hắn là Lục đại nhân, và kể cả đám vệ sĩ kia không gọi hắn bằng mấy thứ tên đó mà gọi là Lão đại.
Rốt cuộc, trong giới xã hội đen kinh tởm này, hắn có thế lực to lớn thế nào chứ..