Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!


Sau khi ngắt cuộc gọi kia, Uyên Ninh thay vào một quần áo khác, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Dưới nơi buôn bán chính của Sa Thiềm lúc này đã đông đúc hơn, nhưng cũng chủ yếu là người trong nội bộ.

Á Văn đi công việc cho chị Đình cũng đã về, bọn họ tụ tập ở quầy rượu bàn chuyện phiếm với nhau.
- Này, rượu mới về đó, cậu dám thử không?
Nhiếp San nháy mắt với hai người ngồi trước mặt, quan trọng là cái vỗ vai thật mạnh lên người Tần Khinh Ân, bartender đẹp trai nhất của Sa Thiềm.
Á Văn đang ngồi cắm hoa cũng hướng mắt về nơi đó, miệng không ngăn được hơi lớn tiếng đáp lại.
- Rượu mới tất nhiên phải qua tay Ninh đại tỷ trước đó, các cậu đừng mơ!
Bọn họ liền cười rộ lên, thay phiên nhau nói liên tiếp mấy câu “Phải, phải!”.

Tần Khinh Ân loay hoay đột nhiên nhìn thấy Uyên Ninh đi xuống, liền đỏ tai gọi hai tiếng “Ninh tỷ!”.
Cô cũng ngoắc tay đáp lễ bọn họ, tuy rằng cô khá nhỏ tuổi hơn bất cứ ai trong nhóm người này, nhưng vai vế của cô ở đây mà nói để gọi hai từ đó không phải là không thể.
- Ể, Ninh tỷ! Chị định ra ngoài hả?
Nhiếp San cười nhe răng thân thiện hỏi thăm.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, thường thì ở Sa Thiềm, cô chính là gương soi cho bọn họ, lúc nào cũng được kính nể tám, chín phần.
Uyên Ninh nháy mắt một cái, khoé miệng cong cong coi như đã trả lời rồi.

Dáng vẻ có chút ‘lưu manh’ đó không khỏi khiến trái tim trong lồng ngực Tần Khinh Ân đập mạnh, anh ta hốt hoảng cúi đầu né tránh.
Cô tiêu sái bước đi, khuất phóng khỏi cửa.

Bọn người Nhiếp San tiếp tục quay lại tụm năm tụm ba, chủ đề lần này cứ hai ba câu lại nói về Uyên Ninh, không phải đố kỵ mà là hoàn toàn đổ gục trước thần thái đẹp ngời ngời của cô.
Á Văn nói thêm vào đôi câu, đột ngột cửa bị mở tung ra lần nữa, Uyên Ninh trở vào lấy chìa khoá xe, dáng điệu bất thình lình làm mọi người ai nấy đều câm nín.

Uyên Ninh lấy chìa khoá xong, chợt nhớ ra điều gì mới nghiêng đầu lại hỏi chung.
- Tên Hàn Chính thối dạo này có đến tìm mọi người không?
Ánh mắt cô tùy ý dừng trên gương mặt Tần Khinh Ân, anh ta giật mình, biết cô hỏi là hỏi chung mọi người, nhưng Hàn Chính tới đây chủ yếu là để ngâm mình trong rượu, người gặp nhiều nhất phải là anh ta.
- Đúng…đúng là hai ngày trước Hàn ca có đến đây, hỏi thì biết Ninh tỷ không có ở đây nên anh ta liền đi.
Nhiếp San và Á Văn cũng gật gật đầu, đúng là biểu cảm khi không nhìn thấy Uyên Ninh của Hàn Chính rất lạ, cứ hằm hằm mà rời đi không nói thêm một lời.
Uyên Ninh nghe xong cũng chỉ ậm ừ, bởi vì trước đó cô có hứa với Hàn Chính một chuyện vặt, ai mà ngờ được Lục Khải Ưng lại xuất hiện rồi mọi chuyện thành ra thế này, cô cũng quên bén đi, có lẽ là tên này lại giận dỗi cô rồi.
Cô ngoắc ngoắc tay rồi lần nữa đi ra cửa, lần này là đi thật không còn quay lại.

Tần Khinh Ân cứ nhìn chằm chằm cánh cửa kia không chớp mắt.
Chiếc Land Rover của chị Đình đậu ở hầm xe, hình như mấy ngày này chị ấy không lái đi đâu nên bề mặt bên ngoài có bám chút bụi, cô thuận tiện lái xe đi rồi ghé vào tiệm rửa cho chị ấy luôn.
Điểm dừng đầu tiên của cô không ngờ lại là Ưng Ngụ Trạch, không nghĩ rằng cô lại mơ mơ hồ hồ mà lái đến đây, thôi thì sẵn đó vào tìm Mabi luôn cũng được, nhỡ đâu Lục Khải Ưng đang muốn nói chuyện với cô thì sao.
- Chị dâu nhỏ à, lão đại gọi cho em muốn cháy cả điện thoại đấy!
Mabi đưa điện thoại của cậu ta về phía cô, còn nói cô cứ cầm luôn cũng được, cái này là Lục Khải Ưng mua cho cô từ trước rồi, số liên lạc chỉ có của anh thôi.
Cô nhấp vào màn hình mấy cái, kết nối lại với số điện thoại duy nhất trong máy.

Rất nhanh một giọng nói trầm thấp quen thuộc áp vào tai cô.
“Đã ăn gì chưa?”
Giống như có dòng mật ngọt chảy thẳng vào tim, cô mỉm cười đáp.
- Chưa ăn, chỉ muốn ăn anh thôi!
Mabi hớp một ngụm nước liền sặc sụa bịt tay chạy ra ngoài trối chết.

Không ngờ tới cô còn có thể ngang nhiên mà nói được như vậy.
Đầu dây bên kia không chút động tĩnh, cô chỉ thoát nghe được vài tiếng động sột soạt rất nhỏ vang lên.

- Anh làm gì thế?
Lục Khải Ưng hình như vẫn còn chưa xong, một lúc mới nói vào điện thoại, “Không phải em nói muốn ăn anh hả, anh đang cởi quần áo!”
Cô kinh ngạc không kiềm được cười to như hét lên, nhưng hai vành tai từ lâu đã đỏ hết lên rồi.
- Ai mà biết anh cởi quần áo cho ai xem.

Lục Khải Ưng, anh mà ở bên đó lén phén với ai thì liệu hồn với tôi.
“Dồn hết tinh lực cho mình em là đủ rồi, bây giờ có dư thừa cũng để dành cho em!”
- Thế bây giờ bên đó…anh vẫn ổn chứ?
“Ừm…!”
Cô nhắc nhở bản thân hiện tại là anh đang đi đâu, không phải là đi ngâm suối nóng hay công tác, mà nơi anh đi rất nguy hiểm.

Cô biết anh nắm chắc phần thắng trong tay mới chủ động nghênh chiến, nhưng mà tâm tư cô vẫn nôn nao không yên.

Lục Khải Ưng nói đùa để đánh trống lãng khiến cô bớt lo, cô biết điều đó.
Cô trầm ngâm lắng nghe tiếng anh hít thở, anh thấy cô im lặng cũng nhận ra cô nhóc này vẫn đang lo lắng cho anh.
“Đừng ở chỗ đó quá lâu, không tốt!”
Chỗ đó là chỗ nào, Ưng Ngụ Trạch sao? Uyên Ninh thoáng ngơ khi anh bất ngờ nói vậy, nhìn lại nhớ lại thì, chỗ này cũng từng khiến cô phải ám ảnh một thời gian mà.

Nhưng cái hầm rắn lúc đó nằm ở đâu nhỉ?
- Anh không sợ em đốt sạch chỗ này hả, lúc trước là do em sợ anh, nhưng hiện tại em muốn đốt liền đốt!
“Ừ, đến lúc đó anh về tứ mã phanh thây em ra.”
Cô trừng mắt, tay dần chống lên eo.

- Hay nha, anh còn đòi xé xác em?
“Xé quần áo, không xé xác!”
Thì ra con người thật của Lục Khải Ưng lại là tên lưu manh không đứng đắn vậy à?
Nhưng cô thích chết đi được.
- Không nói nữa, em có việc phải đi rồi.
“Ừm, lái xe cho ra hồn chút, đừng lạng lách đánh võng rồi bị hốt lên đồn.”
- Lục đáng chết, đợi khi anh về anh biết tay tôi!
Trước khi cô cúp máy cô còn nghe giọng anh cười, nghĩ tới khung cảnh anh vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, trong lòng cô lại thấy hạnh phúc.
Vừa đi ra ngoài cô đã nhìn thấy Mabi đang lăm le chiếc xe của mình, cậu ta dùng ánh mắt trầm trồ mà nói chuyện với cô.
- Ai da chị dâu, không ngờ chị lại là một tiểu phú bà nha!
Cô xùy một tiếng, đánh cậu ta một cái rồi mở cửa nhưng chưa ngồi vào.
- Xe mượn thôi.

Mà này, từ mai cậu có muốn đến chỗ tôi chơi không, không phải như mấy clup bên chỗ cậu, nhưng cũng rất được.
Được ngay câu hỏi đúng tâm trạng, Mabi mắt sáng hoắc, gật đầu bảo sẽ đến.
Uyên Ninh nở nụ cười ngồi vào xe, thò tay ra ngoài cửa kính vẫy vài cái.

Xem như cô vừa tìm được khách VIP cho Sa Thiềm.
Xe lái ra đến trung tâm, Uyên Ninh xoay vô lăng cho xe đi vào một con phố khá đông đúc.

Hôm nay trời không mưa nhưng buổi trưa lại khá âm u, xe đi thêm một lúc thì đỗ nhờ vào một khoảng đất trống bên cạnh tiệm xăm.
Cô xuống xe rồi quan sát kĩ càng xung quanh mới đi vào, vì chỉ là con phố bình thường nên an ninh không chặt chẽ lắm, mấy sạp bán đủ thứ đồ cứ bày biện tùy ý.
Cô đẩy cửa tiệm xăm đi vào, không gian bên trong khá tối, cô quen tay đi về phía trái mở đèn lên.
Phòng kính bên trong hình như có người, cô nghĩ chắc là Hàn Chính đang có khách nên không vào làm phiền, tùy ý ngồi xuống ghế sofa bọc lại bằng da thú ngay bên cạnh.
Cách trang trí ở đây cũng như bao tiệm xăm khác, treo đủ loại hình ảnh, toàn phần là ảnh khoả thân xăm kính lưng.
Cô nhìn chằm chằm lên tấm ảnh treo chính giữa, đó là ảnh một tấm lưng săn chắc rất đẹp, xăm lên nhánh hoa đào nở rộ màu hồng phấn.


Cô biết, đó chính là lưng của Hàn Chính.

Nhưng càng nhìn cô lại có một ý nghĩ khác.
Lúc đó cửa phòng kính mở ra, Hàn Chính vừa lột bao tay thun vừa đi ra trước, phía sau là khách hàng vừa mới xăm xong, là một người phụ nữ khá trẻ.
Anh ta lúc nhìn thấy cô thì có hơi bất ngờ, nhưng trước tiên vẫn thối tiền cho khách rồi giã lã mấy câu, chủ yếu là nhắc nhở người phụ nữ kia về cái hình xăm.

Từ đầu chí cuối ánh mắt người đó cứ nhìn lên người Hàn Chính, Uyên Ninh vừa nhìn đã nhận ra, người này rõ ràng là có ý đồ với anh ta.
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, cô mới lên tiếng.
- Thấy cô gái đó thế nào hả, người ta có tình ý với cậu!
Hàn Chính quay đầu qua nhìn cô.
- Thì sao?
- Còn sao trăng gì nữa, chẳng phải cậu vẫn chưa có bạn gái hả, thử đi.
- Không phải gu của tôi, mùi nước hoa quá nồng!
Anh ta đi về phía tủ lạnh, lấy ra hai lon nước, thẳng tay quăng về phía cô một lon, cô thành thạo chụp lấy.
Không để cô nói thêm tiếng nào, anh ta đã ngang nhiên dành trước.
- Mấy ngày nay biệt tăm biệt tích, giờ đến tìm tôi làm gì?
Sao cô nghe ra trong câu nói đó xì ra mùi thuốc nổ nhỉ, thì ra là giận thật à?
- Có chuyện không tiện giải thích minh bạch với cậu, nhưng lời hứa với cậu tôi vẫn nhớ.
Hàn Chính đưa lon nước lên miệng, trước đó còn lẩm bẩm mấy câu.
- Tưởng quên rồi chứ?
Chân anh ta rất dài, thân hình lại cao ráo.

Ngồi trên ghế thấp thì lại quá bất tiện, hai đầu gối không khép lại được cứ dang rộng ra hai bên, cố ý chạm vào chân cô.

Cô nâng chân dẫm lên mũi giày của anh ta, anh ta liền liếc mắt sang cô.
- Thế bây giờ tính sao? Bà của tôi nhắc đến cậu đến nổi có thế lập thành thần chú rồi đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận