Buổi trưa, trời chuyển nắng gắt, khí hậu cũng dễ chịu hơn.
Hoạt động của người dân ở Tân Cương rất nhộn nhịp, họ có một loại ngôn ngữ địa phương dùng để nói với nhau nghe rất bắt tai, và đặc biệt, những người con gái lớn lên ở nơi này đều được mang một vẻ đẹp rất đặc trưng.
Mũi cao thanh tú, bờ môi mỏng xinh đẹp, kết hợp với đôi mắt to tròn ma mị, vừa nhìn liền nhận ra có nét vô cùng đối lập với những người con gái Giang Nam.
Điển hình là Uyên Ninh, cô thừa hưởng đôi mắt to hai mí từ mẹ mình, chiếc mũi cao thánh thót, khuôn miệng hoà hợp với gương mặt, khi cười lên nhìn rất rộn ràng, cuốn hút.
Sau khi lái xe từ nghĩa trang quay lại, lúc đi ngang qua một nơi đông đúc bên đường, cô liền cất tiếng bảo Lục Khải Ưng tấp xe vào.
Cô đưa anh tới một khu chợ tự phát, cho dù nắng đã lên cao vẫn không giảm bớt được không khí sôi nổi ở nơi đây.
Quê hương của cô còn có một loại bánh truyền thống,...cô vui vẻ mua liền mấy cái đưa cho anh cầm.
Bánh gạo nếp chà là*, được chế biến từ gạo nếp, quả chà là và đậu đỏ, bánh gạo nếp chính là thức ăn sáng phổ biến của người dân địa phương Tân Cương.
Được nấu trong nồi đất nung cổ xưa gọi là zeng cho ra loại bánh thơm ngọt vị trái cây và dai dẻo của gạo nếp, đậu đỏ.
(*) search google để biết thêm thông tin.
Đi qua thêm vài gian hàng đơn giản, ngoài nhu yếu phẩm ra người ta còn bán những đồ thủ công mỹ nghệ, vòng tay, vòng cổ, làm ra vô cùng tinh xảo.
Uyên Ninh sực nhớ ra một điều, ngẩn đầu nhìn lên phía trước đường đi ngó quanh một lượt, nhắm được mục tiêu cô lập tức níu tay anh kéo đi.
Lục Khải Ưng ngắm nhìn theo cô không rời, anh không mang theo tiền mặt nhưng cô thì có, mỗi lần ghé vào gian hàng cô thấy thích thứ gì liền mua, cũng không quay sang bảo anh trả tiền, điều này làm anh có chút không hài lòng.
Lần này xem như bài kiểm tra thử, lần sau mỗi khi có cùng cô ra đường, anh chắc chắn phải mang theo thật nhiều tiền mặt, bắt cô mua thật nhiều rồi cho sai bảo anh trả tiền.
Quả thật trong người anh bẩm sinh đã có máu nô bộc.
Uyên Ninh kéo anh tới một chỗ cho thuê trang phục truyền thống, trước khi vào cô ngoảnh lại quan sát nét mặt của anh, thấy anh có hứng hơn thường ngày thì vui vẻ đi vào trong.
Trang phục truyền thống tuy có cùng một khuôn mẫu nhưng màu sắc lại rất đa dạng và bắt mắt, nhất là thứ đội lên đầu của các cô gái, thứ đó được đính thêm trang sức, đong đưa theo từng động tác người mặc, nhìn rất đẹp.
(*) hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ:
Còn trang phục truyền thống dành cho nam ở nơi này lúc mặc vào nhìn rất hoang dã nhưng không kém phần hùng dũng, phát hoạ lên nét đẹp uy nghiêm của người đàn ông vùng sa mạc nắng gắt.
(*) hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ:
Ông chủ cho thuê trang phục thấy hai người mặc quần áo hiện đại đi vào thì niềm nở ra đón tiếp, ông ấy tươi cười trao đổi.
- Hoan nghênh hai vị, ở chỗ của chúng tôi chuyên về cho thuê trang phục truyền thống, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ đến già, từ nam đến nữ đều không thiếu, nào xin mời.
Đáp lại sự nồng hậu đó là ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, Uyên Ninh vừa trao đổi với ông chủ xong quay lại nhìn anh, đã thấy anh nhìn ông chủ kia như muốn ăn tươi nuốt sống, cô vỗ lên tay anh mấy cái.
- Anh làm cái gì thế, thèm thịt người hả, tỏ ra hiền lành chút đi.
Lục Khải Ưng cụp mắt xuống nhìn cô, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhưng lời nói vẫn rất cứng nhắc.
- Em định thuê?
- Chứ sao nữa, trang phục truyền thống ở đây rất đẹp, tiền thuê lại rẻ, ông chủ lại nhiệt tình như thế, em không phụ lòng nổi.
- ...
Nhận ra anh không muốn, cô giảo hoạt đảo mắt một vòng, kéo anh dịch sang một bên, tránh đi chỗ khuất sau cánh cửa, cô tiến sát lại gần anh, bàn tay chừa ra ngón trỏ vẽ liên tiếp mấy vòng tròn trên ngực của anh, môi mỏng hơi mím lại.
- Anh không thuê cũng được thôi, nhưng tiếc chết đi được, thân thể săn chắc đẹp trai như thế này lại bỏ phí, thật là...chậc chậc...vô dụng làm sao.
Đôi mắt Lục Khải Ưng tối sầm lại, híp mắt nhìn con hồ ly bé nhỏ đang mê hoặc người đứng trong lòng.
- Vô dụng? Em chắc chứ?
Uyên Ninh cười sượng sùng, nói vô dụng thì cũng có hơi quá, nhưng đây là đòn đánh tâm lý mà, phải chí mạng mới thành công.
- Đúng vậy, anh đúng là trời cho nhan sắc mà không biết dùng, uổng công thượng đế ưu ái anh đến thế.
Đột ngột tay cầm bánh của Lục Khải Ưng vòng xuống dưới, ôm vào eo cô kéo lại dính vào bụng anh, cô hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Uyên Ninh chống cùm tay vào vòm ngực của anh, cảm nhận được luồn khí nóng bỏng đang dần dần xâm lấn.
Trong sự hoang mang, cô nghe anh nói.
- Mới cách có một ngày không làm em liền quên đi giá trị thực sự của anh, được rồi, trở về đi rồi anh cho em biết, anh vô dụng hay không vô dụng.
Mẹ kiếp, chuyển chủ đề còn nhanh hơn cô gom tiền bài nữa, người đàn ông này quá nham hiểm, đúng vậy, quá nham hiểm.
Vành tai cô đỏ lựng lên, cố nhìn vào mắt anh chớp mắt mấy cái, giữa chốn đông người anh còn có thể mở miệng nói được câu đó, thì ra Lục Khải Ưng vẫn mặt dày giống như lời đồn.
Anh chà sát tới lui ở eo của cô không buông tha, nếu không phải hai người bước vào cùng nhau, người ta chắc chắn sẽ tưởng anh là biến thái, trà trộn vào đây ức hiếp dân nữ.
Cô cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang phóng về phía này, làm cô ngứa ngáy cả người, liền mạnh mẽ đẩy anh ra, vội vàng lấy nhu thắng cương.
- Được được được, anh là đỉnh nhất, thiên hạ vô song, em xin bái phục được chưa.
Mau, theo em vào thuê đồ, cấm nói năng hàm hồ!
Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng Lục Khải Ưng đang vui như trẩy hội, cao hứng vô cùng.
Anh chủ động dắt tay cô vào trong, chính mình chọn ra hai bộ, là trang phục truyền thống dành cho cặp đôi, gần giống với lễ phục cưới hỏi.
Người con gái Tân Cương xinh đẹp, sắc sảo.
Quả không sai chút nào, lúc Uyên Ninh thay đồ xong bước ra, anh mới sực nhớ rằng cô vốn thuộc về nơi này, mảnh đất cằn cỗi này đã sinh ra cô, khi Uyên Ninh mặc lên người bộ trang phục kia, thì trên người cô dường như toát lên một vẻ tươi trẻ chưa hề có, khác xa với số quần áo bụi bặm, cá tính mà cô vẫn hay mặc.
Có một cô gái làm công ở đây, khi vén màng cho cô bước ra thì không nén nổi mà dành lời khen ngợi.
Mặc dù ở đây các cô gái trẻ sẽ thường xuyên bận trang phục truyền thống, nhưng chưa có ai khi mặc vào lại toát ra một luồn sáng hừng hực đầy thu hút như cô, cô gái kia và ông chủ đã xác nhận chuyện đó.
Lục Khải Ưng thay xong trước đứng một bên chờ cô, để khi cô bước ra đôi mắt như chim ưng của anh dán chặt lên người cô không rời, tuy có vẻ như chỉ là ngắm nhìn, nhưng trong trái tim anh đã mê mẫn người con gái này đến không thể dời mắt đi được.
Cô cong môi nhìn anh mỉm cười, đôi mắt sáng như hào quang rực rỡ, mỗi lần thấy cô cười với mình liền làm cõi lòng anh xao xuyến không thôi.
Uyên Ninh e thẹn nắm lấy tà váy chờ anh bước tới, anh chạm nhẹ lên đồ đội đầu của cô, làm trang sức treo đung đưa.
Lục Khải Ưng không nói gì, khom người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, lại tới chóp mũi cô một nụ hôn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô không rời đi nữa.
Anh cố mút mát lấy thứ dư vị ngọt ngào đến lạ kia, khẽ cắn lấy bờ môi mềm của cô, để kiểm soát bản thân, anh chỉ ma sát bên ngoài không dám tiến vào thêm nữa..