Tới chừng cả hai buông ra, gương mặt cô không ngăn được đỏ lên trông thấy, hô hấp gấp gáp giận dỗi đánh vào vai anh, Lục Khải Ưng ôm cô cười cười.
- Đây đây, biên lai đây, hai người giữ cái này là được, nội trong hôm nay quay lại trả đồ cứ đưa cái này cho tôi.
Ôi chao, đồ cứ như làm riêng cho hai cô cậu đấy nhỉ, nhìn rất xứng đôi!
Ông chủ đưa tới tay anh tờ biên lai, miệng luyên thuyên không ngừng, còn nói chúc cho cô và anh sớm về một nhà, trăm năm hạnh phúc.
Uyên Ninh cảm thấy rất mát lòng mát dạ nên đáp lại tiếng cảm ơn rối rít, đến khi nắm tay anh ra khỏi cửa rồi mà vẫn còn nghe thấy ông ấy khen ngợi hai người họ hết lời với nhân viên.
Khuôn miệng Uyên Ninh từ lúc rời khỏi tiệm thuê trang phục vẫn còn cười không khép lại được, xung phong đi trước nắm tay anh tung tăng như đứa trẻ.
Lục Khải Ưng bỗng bước nhanh hai bước, bắt lấy eo cô, tránh cho cô va vào mấy đứa nhỏ sắp chạy ào ra, anh trầm giọng nói.
- Đi đứng đàng hoàng nào!
Cô giật mình nép vào người anh, ma xui quỷ khiến thế nào đúng lúc ấy bụng cô lại kêu lên râm ran, ánh mắt cô lấm lét ngước nhìn anh.
- Ưng, em đói!
- Đằng trước có quán ăn, chạy tới chạy lui cả buổi, anh còn em là tượng gỗ không biết đói bụng.
- Không cần tới quán ăn đâu, em mua nhiều bánh lắm!
Anh nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, lúc đó anh thực rất muốn quăng gói bánh cô mua đi, dẫu sao đói bụng cũng nên ăn đồ đàng hoàng chút, chút đồ ăn vặt này làm sao no được, bàn tay to lớn ấy còn đặt ở eo cô không ngừng xoa nắn.
- Ngoan, chúng ta đi ăn cơm, về nhà anh cho em ăn bánh!
Thấy anh nhỏ nhẹ dỗ dành, cô cũng không dám ương ngạnh nữa, ngoan ngoãn như mèo con để anh dắt đi, cùng nhau đi tới quán cơm.
Ẩm thực ở đây cũng coi như là đặc sản vùng miền, độc lạ nhưng cực kì vừa miệng, Uyên Ninh ăn những ba bát cơm, lúc gần xong còn không quên kêu chủ quán mang thêm hai chén súp gà nóng hổi.
Cô tốt bụng đút cho anh một muỗng, rồi lại trở về đút cho mình một muỗng, đến lúc hai chén súp cạn sạch, cô để anh dắt tay mình đến quầy tính tiền, vừa đi vừa xoa xoa cái bụng.
Cùng đi dạo dưới ánh nắng chói chang thêm một lúc, anh cưỡng ép cô quay lại trả trang phục, rồi ra xe trở về.
Sở dĩ anh không nuông chiều cô nữa là vì cô có biểu hiện bị say nắng, mặt đỏ như ngồi trước bếp lửa, đôi mắt lim dim, mồ hôi đã đổ ướt áo.
Về đến ngôi nhà cổ kia, được ngồi dưỡng sức trên xe một quãng dài nên Uyên Ninh cũng đã hết say nắng, khôi phục lại thể trạng bình thường, cô vui vẻ xuống xe, vội vàng chạy đi tìm gói bánh mình mua, nhưng vừa quay sang đã thấy Lục Khải Ưng đưa hết cho nhóm người A Tống ăn.
Mabi như chết đói nhai ngấu nghiến, A Tấn cũng so kè ăn như hổ đói, cô sững sờ trông thấy còn được một miếng cuối cùng, đôi chân vừa kịp chuẩn bị sẵn sàng phóng tới giành lấy thì nó đã bị một bàn tay khác nẫng đi mất.
A Tống chết tiệt!!
Cô giận dữ nghiến răng đuổi theo Lục Khải Ưng vào trong, vừa đi vừa dỗi.
- Lục Khải Ưng xấu xa, đàn em của anh dành ăn với tôi!!!
____
Ông mặt trời chuyển hướng, hoàng hôn đỏ rực buông xuống, chiếu một màu ấm áp nơi Tây Vực khô cằn lộng gió.
Một vùng sa mạc rộng lớn mênh mông, đến cộng cỏ còn phải trốn đi tìm nơi đất ẩm.
Đêm xuống, khí lạnh tràn đến nhiều hơn, bầu trời tối đen bao phủ lấy ngôi nhà cổ thắp sáng đèn điện, bên trong, trên bộ sofa màu sắc thập cẩm kia là bốn bóng dáng rắn rỏi của bốn người đàn ông.
Lục Khải Ưng ngồi bắt chéo chân ở ghế giữa, đôi mắt nhắm hờ hững, cổ áo lỏng lẻo không giấu nổi vòm ngực, hai ngón tay anh mân mê viên đá mà buổi chiều lúc dẫn Uyên Ninh đi dạo quanh đây nhặt được, có cô ở đây, anh không hút thuốc lá.
A Tấn vốn đã đến Phúc Kiến từ lâu, nhưng nửa đường lại bị Lục Khải Ưng gọi quay trở lại, có lẽ anh đang ngấm ngầm một ý định khác.
Mabi ngồi yên lặng bên cạnh A Tống, tất cả đều trầm mặc, không khí ảm đạm quen thuộc.
Thoáng đi một lúc, mọi người giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, Lục Khải Ưng mở mắt, gương mặt anh rất khó gần, lông mày cứ chau lại.
- Tôi muốn biết rốt cuộc trước khi Uyên Ninh tới đây đã gặp ai.
A Tống soạn thảo thông tin trong đầu, giọng nói không mấy lớn, - Buổi sáng Đình Thư có tìm cô ấy, lúc đó ngài và cô ấy còn ở ngoài chưa về, trong lúc trao đổi thì chị Đình có nhắc đến chuyện Ôn Duẫn vào buổi trưa hôm qua có đến tình Uyên Ninh, họ ở riêng trong phòng bao nói gì đó, là bartender đã nói lại với chị ta.
Nói một lúc lâu bỗng dưng Ôn Duẫn rời đi với vẻ mặt rất khó coi, sau đó là tiếng động dồn dập trên phòng.
A Tống thuật lại rất rành mạch.
Thế nhưng, không ai biết Ôn Duẫn đã nói gì với cô, làm tính tình cô nóng nảy hơn bình thường, vội vàng chạy đi tìm anh như thế.
Mabi ngồi không thấy có chút thiếu thiếu, vội lấy trong túi ra gói thuốc lá, đốt lửa hút nhanh một điếu.
Có khói thuốc lá trắng đục vây quanh, cảnh vật càng trở nên âm u hơn bao giờ hết.
Cả ba người tập trung nghe Lục Khải Ưng nói tiếp.
- Có lẽ là nhắc đến tôi mới khiến cô ấy manh động như thế, các cậu ngày mai quay về thì đề phòng đám cảnh sát một chút, chớ có gây thêm phiền phức cho cô ấy.
- Lão đại, anh có điều không biết, hình như tên cảnh sát họ Ôn đó thầm thương trộm nhớ chị dâu đấy, còn tặng cả vòng tay.
Lục Khải Ưng nhướng mày, cả đám dồn ánh mắt vào Mabi, nhìn thái độ nghiêm túc của cậu, với vẻ mặt đáng tin như thế, lời cậu ta nói chắc chắn không sai được.
- Cô ấy bây giờ cũng đã rơi vào tầm ngắm của cảnh sát rồi, chỉ là với mục đích khác chúng ta.
Không gian bỗng chốc trầm tư sau tiếng đáp ấy.
Với hành động của Ôn Duẫn hiện tại thì đối với Lục Khải Ưng đã nắm rõ mồn một, anh chẳng khờ khạo đến nỗi để sẵn tay không cho anh ta tấn công, bởi trong đồn cảnh sát và bên cạnh Ôn Duẫn bây giờ đã cài người của anh vào, nếu Ôn Duẫn có thêm một bước tiến nào gây bất lợi cho anh, anh đều nắm được cả.
Nhưng có lẽ anh quên một chuyện, Uyên Ninh sẽ là đầu mối quan trọng mà Ôn Duẫn tìm đến, nên mới sơ suất không để mắt tới cô ở Sa Thiềm.
- Tạm thời cứ như thế đi, chuyện ở Phúc Kiến cứ để về rồi nói.
Lục Khải Ưng nói xong, bọn họ cũng lần lượt giải tán, đi về chỗ ngủ chuẩn bị cho ngày mai.
Anh ngồi lại thêm một lúc rất lâu, bỗng cảm thấy rất nhớ cô nên lọ mọ đi vào trong tìm.
Trong này phòng ốc tương đối sạch sẽ, phòng anh và cô ở tách biệt với phòng của bọn người A Tống, tương đối yên tĩnh và riêng tư.
Uyên Ninh đang nằm ngủ trên giường, lúc nãy anh dỗ dành cô ngủ trước rồi mới bàn bạc công chuyện sau, thế nên bây giờ cô mới chìm vào giấc sâu như thế.
Anh im lặng tiến đến, một bên giường lún sâu xuống, anh vùi người vào chăn ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.
Trong lúc mơ màng Uyên Ninh cảm thấy như có một ma lực đang quấn lấy mình, cô khó chịu cáu kỉnh một tiếng, lại lật người tìm tư thế thoải mái.
Lục Khải Ưng quan sát thái độ khó ở của cô lúc ngủ, cong môi cười trầm thấp.
Bàn tay anh rong ruổi tìm kiếm, như thể đang cố gắng khám phá một vùng đất mới lạ, liên tục di chuyển trên cơ thể cô không ngừng, tà áo cô chớp mắt đã bị vén lên cao, đôi gò bồng đào bị anh phủ lên nắm lấy, có hơi mãnh liệt mà xoa bóp, nắn nót đủ mọi hình dạng.
Nghe được âm giọng ưm a của cô phát ra từ cổ họng, anh lập tức vồ vập lấn tới, nằm đè lên người cô, cúi xuống hôn lấy hôn để đôi môi cô.
Anh mạnh bạo mút mát khiến cô bắt đầu thở dốc, hai bàn tay hoảng hốt quơ quào muốn đẩy anh ra nhưng không thành.
Trong đêm tối, cô mơ màng nghe anh nói.
- Thức dậy kiểm chứng xem anh có vô dụng không nào!
- Cả gan trong lúc anh vắng mặt đi khắp nơi giao rắc nợ tương tư như thế à?
- Còn nhận cả quà nữa, hửm?