Ôn Tào lập tức quay đầu lại, trợn trừng mắt điên cuồng tiến tới siết lấy cổ áo Ôn Duẫn.
- Tao nói, tao giết người, giết người đó có nghe không? Tao vì thương hai mẹ con mày mới nhẫn tâm làm như vậy, thế nhưng hai mẹ con mày lại không biết điều.
Thế nào? Muốn quay về bắt tao hả?
Ông ta cười phá lên một cách vô cùng quái gở.
- Một thằng cảnh sát quèn như mày thì làm được cái quái gì, còn muốn ép cung tao hả? Muốn bắt tao sao? Đúng là tưởng bở!
- Ba, có thật là cái chết của cậu cả là do ba gây ra không?
Ôn Duẫn đã rất bình tĩnh để hỏi được câu này, anh ta đang rất chênh vênh, không hề nhận ra đâu là tình thân, tình thâm máu mủ nữa rồi.
Ôn Tào cứ như bị đánh đúng trọng tâm, lảo đảo đẩy anh ta ra, cố gắng hít sâu vào mấy hơi, cơn nghiện lại bắt đầu phát tác, ông ta gồng mình lên, trong đôi đồng tử giăng đầy tơ máu kia chính là viễn cảnh cả nhà ba người Lục Khải Hiên, Barina và Lục Việt bị bao vây giữa rừng sâu, tiếp theo đó là tiếng súng vang lên liên tục, xác chết ngả ra đất.
Ôn Tào cuối cùng cũng biết cảm giác giết người, phạm tội là thế nào, khi nhìn thấy Lục Khải Hiên và Barina bị bắn chết, ông ta run rẩy điên cuồng lao mình tìm đường chạy thoát.
Sau khi rời khỏi Tam Giác Vàng, ông ta lại quay về làm một người con rể hiếu thảo, tỏ ra đau đớn trước cái chết của anh vợ khi đối mặt với Lục lão gia.
Rồi từ từ Lục lão gia cũng đau lòng sinh bệnh mà ra đi, để lại khối tài sản kết xù cho đứa cháu không hề có máu mủ gì là Ôn Duẫn thừa hưởng.
Mười mấy năm qua ông ta sống vô cùng tự tại, cũng không hề bị lương tâm cắn rứt, ngược lại còn rất biết cách an hưởng số tài sản đó.
Đột ngột từ bên ngoài, cảnh sát cả mấy chục người đổ ập vào, vây lấy Ôn Tào bằng mười mấy thanh súng ngắn.
Lục Lan quỳ bò dưới đất hoảng sợ, liên tục gọi tên Ôn Duẫn: - Mau cứu lấy ba con đi, ông ấy không cố ý, ông ấy thực sự không cố ý đâu! Duẫn Duẫn!
Ngược lại với sự khẩn cầu đó, Ôn Tào lại càng điên loạn hơn, ông ta hít thở lộn xộn, vì bị cơn nghiện hoành hành nên ăn nói trở lên lung tung.
- Bắn đi! Chúng mày bắn đi, hãy cho tao một cái chết nhanh chóng nhất đi!
Rồi ông ta bị tấn công từ phía sau, cho dù có cố gắng vùng vẫy cũng không thể nào chống trả được.
Ôn Duẫn lảo đảo người, bị cảnh sát đẩy sang một bên, sừng sững đứng đó nhìn ba mình bị cảnh sát giải đi, trước khi đi, ông ấy còn nhìn anh ta bằng cặp mắt đỏ ngầu đầy oán hận.
Lục Lan đuổi theo, gào khóc trong vô vọng, anh ta như cái xác không hồn đi tới đỡ bà ấy lên, tuyệt vọng gục lên vai mẹ mình.
Trong vòng một đêm đó, cả nhà Ôn Duẫn không còn gì nữa, công ty một nửa bị cháy rụi kia đã bị nêm phong, nhà cửa có mà cũng ở không được, cảnh sát đã phong toả hết hiện trường.
Cả hai mẹ con chỉ còn cách quay về nhà cũ, nơi cố hương ở của ông Lục, chỗ này nhang khói vẫn nghi ngút như có người sống, toàn bộ gian nhà đều là kiểu cũ ngày xưa.
Lục Lan ngồi thẫn thờ bên cạnh bài vị của ông cụ, khóc không thành tiếng, nói không thành lời.
Trước khi gục ngã, bà chỉ biết ôm lấy thứ di vật còn xót lại này, nghẹn ngào tạ lỗi: - Ba ơi.., con biết sai rồi!
Ngoài cổng, cửa gỗ bị đẩy ra, thân hình cao ráo, sạch sẽ nhưng lạnh lùng tiến vào.
Từng bước chân rõ ràng chậm rãi đi tới, giật lấy bài vị từ trong tay Lục Lan đặt lại vào chỗ cũ.
Bà giật mình thản thốt, mở choàng mắt bò càng bò rộng dưới đất, sau khi Ôn Tào bị bắt đã khiến tâm lý bà trở nên bất ổn.
- Cậu...cậu là ai? Duẫn Duẫn, Duẫn Duẫn! Cứu mẹ!
Lục Khải Ưng lạnh lùng hạ tầm mắt sau đó chán ghét không nhìn nữa, từ tốn thành tâm đốt cho ông nội Lục một nén hương, rồi đứng đó trầm mặc.
Ôn Duẫn thân xác tiều tụy từ bên ngoài trở về, liền thấy mẹ ngồi khóc ở dưới đất thì tá hoả, cố nhìn cho kĩ bóng lưng thẳng tắp kia, thận trọng lên tiếng: - Anh là ai?
Bóng lưng đó đứng lặng lẽ rất lâu, chờ đến khi nén hương mình đốt cháy đến một nửa mới nghiêng mình quay đầu lại.
Ôn Duẫn hoàn toàn chết đứng, trong mắt anh ta Lục Khải Ưng vẫn là tội phạm, nhưng điều đáng nói là tại sao đột ngột lại xuất hiện ở đây, còn thắp hương cho ông cụ, lẽ nào...?
- Lục Việt! Nó chính là Lục Việt!
Lục Lan bỗng dưng hét toáng lên, giơ tay múa chân chỉ thẳng vào mặt Lục Khải Ưng, Ôn Duẫn kinh ngạc nhìn anh.
Lục Việt, con trai duy nhất của cậu cả đây sao?
Người cháu nội ông cụ Lục yêu thương nhưng không thể nuôi nấng được.
Lí nào lại là Lục Khải Ưng chứ?
Anh ta vẫn không dám tin, nắm lấy vai Lục Lan hỏi cho ra ngọn nguồn: - Mẹ, Lục Việt là ai? Sao có thể là hắn được chứ?
- Không, nó chính là Lục Việt, nó chưa chết, nó chưa chết Duẫn Duẫn, nó chưa chết! Con phải cẩn thận!
Bây giờ đến lượt Ôn Duẫn trầm mặc, mặc cho Lục Lan đang cuống cuồng trong lòng ngực.
Khi đó giọng điệu lạnh nhạt của Lục Khải Ưng mới vang lên: - Cô út, thì ra cô vẫn còn nhớ tôi!
Cô út trong kí ức của anh rất đỗi hiền thục, năm đó anh được ba đưa về đây nhận tổ, cô út cứ liên tục ôm anh hôn má, còn nói anh sau này lớn lên sẽ rất điển trai cho mà xem.
Ôn Tào lúc đó đứng phía sau cũng có phụ hoạ theo vài câu nịnh bợ.
Nhưng bây giờ đã khác, cô út của anh không còn như xưa, bà là vợ của kẻ đã giết hại ba mẹ anh, khiến anh mất đi gia đình.
Đến giờ này, cô út vẫn coi anh là một mối nguy hiểm cần cẩn thận.
Đêm qua Ôn Tào bị bắt, anh biết bà sẽ quay về đây, nơi đây kể từ lúc anh trở về nước A vẫn âm thầm thường xuyên lui tới, sau khoảng thời gian khủng hoảng của Ôn Tào nên ông ta cũng bỏ phế cả chỗ này, chỉ có anh quan tâm cho người thường xuyên đến lau dọn, thắp hương.
Lục Lan đã hoàn toàn điên loạn, bà chỉ biết chỉ trỏ anh rồi nói năng lẩm bẩm, Ôn Duẫn cay đắng nhìn mẹ, rồi lại nhìn Lục Khải Ưng.
- Có phải là anh làm hay không?
Tất cả mọi chuyện không thể nào dễ dàng bị phơi bày như thế, phải có người đứng sau bứt dây động rừng, người đó không ai khác chính là anh.
Trong khuôn viên quen thuộc nhưng cũng quá đỗi lạ lẫm, trước một khoảng không trầm mặc là câu nói của anh vẫn còn vang vọng khắp bốn gian nhà.
- Phải! Tôi quay lại chính là để đòi lại món nợ này..