Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều


•••
Sau khi nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, nhóm người làm cứ thở dài ngao ngán không thôi.
Nhóm nữ hầu mặt đỏ tay run, tim đập thật mạnh.

Bên tai cứ loáng thoáng nghe được tiếng nữ nhân khẽ rên tựa tiếng nất, tiếng thở trầm của nam nhân, cùng với tiếng bạch bạch bạch.
Lúc âm thanh ái muộn đó truyền ra, nhóm nữ hầu cũng không phải không muốn khép cửa lại, nhưng vì sợ nên không ai dám làm.
Từ sâu bên trong tâm trí mách bảo bọn họ nếu dám làm phiền ngay lúc này, thì kết cục của bọn họ chính là cái chết.
Và sự thật đã chính minh được trực giác của bọn họ đã đúng, ngay ở lúc này, bọn họ đã mơ hồ nghe được âm thanh Diệp Ly đang dỗ dành Nữu Thư Thụy.
Trong thời gian sau khi bọn họ đã dọn dẹp xong, có một người hầu không nhịn được mà nói: “Cậu chủ chắc sẽ không trách cứ chúng ta đi……”
“Chắc chắn không…… Thiếu gia bình thường có chút lạnh lùng nhưng chỉ cần không làm phiền hắn thì hắn sẽ không truy cứu chúng ta đâu……”
“Nhưng lần này khác hẳn những lần trước, cô đã nhìn thấy cậu Diệp như vậy bao giờ chưa? Nếu không phải phải là chính mắt cô nhìn thấy, liệu cô có tin không?”
“Nhưng mấy ngày nay không phải lúc nào chúng ta đã đưa thuốc vào trong đó hay sao? Tại sao ta cảm thấy một chút phát huy tác dụng đều không có?”
“Cô chưa biết việc kia à? Khi còn nhỏ, cậu Diệp......”
Đột nhiên âm thanh xì xầm im bật, chỉ thấy ở cuối hành lang, không biết khi nào đã có một người đàn ông mặc âu phục đen đứng đó.
Hắn đứng ở dưới ánh đèn sáng, chiếu ra cái bóng đen dài.
Chúng người làm lúc này đều cuối đầu im phăng phắc, chỉ nghe thấy quản gia cất giọng nói: “Nếu còn tái phạm, thì tự động cuốn gói khỏi nơi này đi.”
Nhóm người làm gật đầu như mổ thóc, rồi sôi nổi bước thật nhanh ra khỏi nơi này.
Quản gia đứng yên tại chỗ, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.

Hơn hai mươi năm trước những người kích động đều đã được xử lí không còn một dấu vết, không nghĩ tới vẫn là có cá lọt lưới.

Xem ra lại phải sàng lọc thêm lần nữa.
Đương lúc quản gia đang muốn rời đi, mới chú ý tới trước mặt còn có một nữ giúp việc vẫn chưa đi khỏi đây.
Hắn đối cô ta có chút ấn tượng, bởi vì tính cách Diệp Ly không thích người lạ, cho nên người làm ở Diệp gia rất ít khi nào đổi một tốp khác.
Trừ khi có người làm về hưu nên mới tuyển thêm một tốp mới, cô người làm này cũng là mới tiến vào Diệp gia vài ngày trước.

Trên mặt có chút tàn nhang, tuổi không lớn, nhìn giản dị, không có dã tâm gì, làm việc vậy mà rất lưu loát sạch sẽ, lanh lợi lại nhanh tay.
Cũng vì lá gan không lớn cho nên cô ta là người duy nhất không tham dự vào cuộc trò chuyện lúc nãy.
Tuy nói có thể trong lòng đang suy nghĩ tới việc lúc nãy mà không dám nói, nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, quản gia có ấn tượng không tệ với cô ta, liền nói: “Cô có việc gì à?”
Cô nàng cứ cuối đầu, âm thanh đè thấp, nhưng vẫn rõ ràng trả lời: “ Hay là chuẩn bị thuốc mỡ cho cô Nữu? Vừa rồi nghe giọng của cô ấy rất thống khổ.” Quản gia khẽ nhăn mày, hắn không nghĩ tới những gì cô người làm này suy nghĩ lại là việc này.
••• @tramkyuccuanhat
Đến khi thấy chất nhầy màu hồng nhạt.

Tay chân Diệp Ly lạnh lẽo trong nháy mắt, hắn đem vòi hoa sen ném ra một bên, nắm eo của Nưu Thư Thụy, muốn đem dương v*t rút ra khỏi cơ thể của cô.

Nhưng vừa động, liền nghe thấy Nữu Thư Thụy thống khổ la lên.
Phần đầu khất sau khi rust ra còn pha lẫn giữa chất nhày hồng nhạt và d*m thủy của cô, nhìn màu sắc còn đậm hơn cửa âm đ*o.
Diệp Ly bị dọa đến hoang mang, khom lưng ôm đầu Nữu Thư Thụy, sợ hãi mà đặt mặt của mình lên trên người cô, cũng không rõ là đang an ủi bản thân hay là Nữu Thư Thụy, run rẩy mà cất giọng: “Nữu Nữu…… Nữu Nữu…… Thật sự xin lỗi, em chịu đau một chút..

anh lập tức liền rút ra.”
âm đ*o sớm đã từ trong vòng lặp ra vào của Diệp Ly làm cho chết lặng, không có cảm giác.

Lại không ngờ rằng trong lúc tạm dừng lại làm cảm giác đau đớn dần trở về, khi động đậy, ngược lại đau đớn còn tăng lên gấp bội.
Cố tình Diệp Ly lại còn cảm thấy lo lắng, rút dương v*t ra cực kì chậm, cảm giác đau đớn bị phóng đại, thậm chí cô còn cảm nhận được âm đ*o tựa như bị xé làm nhiều mảnh.
Cơ thể Nữu Thư Thụy không tự giác run rẩy, giọng nói khàn khàn: “Nhanh lên một chút……”
Dù Nữu Thư Thụy không khóc, nhưng Diệp Ly lại là người khóc đầu tiên, biểu cảm thoạt nhìn còn muốn thống khổ hơn cô.
Hắn do dự một chút, mới rút ra thật dứt khoát.

Nhìn thấy quy đầu còn dính lẫn tơ máu, cả người Diệp Ly chợt run rẫy, ngay cả một việc đơn giản là bọc khăn tắm cho Nữu Thư Thụy cũng làm cực kỳ chậm.
âm đ*o cũng không còn chảy ra dịch huyết nữa.

Diệp Ly cũng không biết đây là tốt hay xấu, sau khi đem Nữu Thư Thụy đặt lên trên giường liền chạy đi ra ngoài.
••• @tramkyuccuanhat
Lúc này quản gia vẫn còn đang do dự không biết có nên chuẩn bị thuốc mỡ hay không.
Nếu như là trước kia, hắn sẽ thẳng thừng từ chối.
Bởi vì do tính cách của Diệp ly.

Hắn không cho phép người khác tiến vào phòng hắn, chạm vào đồ vật của hắn, ngay cả những đồ vật ở trong biệt thự cũng luôn trang trí theo phong cách duy nhất.

Hắn cũng không cho phép bất kì ai thay đổi đồ vật mới trong biệt thự nếu không thông qua sự cho phép của hắn.
Diệp Ly đã gặp qua là sẽ không quên được, bất cứ đồ vật thay đổi một chút liền sẽ nhận ra ngay.

Mà một khi nhận ra được, hắn sẽ nổi giận cứ như thể bị chạm vào vảy ngược rồi ném đồ vật đó xuống đất.
Vĩnh viễn không cho phép người khác làm ra bất cứ điều gì tổn hại hay thay đổi lãnh địa của hắn.

Cho dù người khác có ý tốt thì hắn cũng vĩnh viễn không cho phép.
Tất thảy lớn nhỏ trong Diệp gia đều biết tiền lương ở Diệp gia tuy rằng không đếm xuể, nhưng sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau.

Dù đã qua hơn hai mươi năm nhưng vẫn giống y hệt những ngày đầu nhưng việc không thay đổi bất cứ thứ gì dù chỉ là một cái ấm, ly trà thì đối với người bình thường là điều vô cùng áp lực.
Thật ra bọn họ chỉ là tham phần tiền lương hậu hĩnh này mà thôi.

Ý ở trên mặt chữ, công việc ở Diệp gia thật ra cũng nhẹ nhàng, chỉ cần quen thuộc liền không cần động não.

Bởi vậy cũng không có gì lục đục với nhau.
Nhưng hiện tại, sinh hoạt như đúc từ một khuôn đã bị phá vỡ.
Từ lúc Diệp Ly ra lệnh đuổi đi một nhóm lớn người giúp việc, còn cho lệnh cưỡng chế Diệp Dương Huy không được tiến vào thì mọi thứ đã thay đổi.
Thậm chí mấy ngày nay, ngay cả thói quen sinh hoạt của Diệp Ly cũng thay đổi.
Ở bên trong biệt thự thế mà lại sinh ra một cảm giác sinh hoạt hỗn loạn.

Đại khái cũng là vì như thế, cho nên nhóm người làm mới dám cả gan thảo luận việc riêng của Diệp Ly.
Quản gia với tư tưởng mọi năm không thay đổi giờ đây lại cảm thấy mâu thuẫn.

Ở mặt ngoài, hắn cảm nhận được tầm quan trọng của Nữu Thư Thụy đối với Diệp Ly nhưng ở lý trí hắn lại không chắc Diệp Ly nâng niu Nữu Thư Thụy như báu vật lại làm những điều đó với cô.
Làm một người đàn ông, quản gia cũng không bị Diệp Ly gọi đi dọn dẹp căn phòng lúc nãy, tự nhiên cũng không rõ lúc nãy xảy ra việc gì.
Ngay lúc hắn đang muốn lắc đầu, thì ở ngay lầu trên truyền xuống tiếng bước chân vội vã.
Lầu hai chỉ có Diệp Ly cùng Nữu Thư Thụy.
Nghĩ vậy, quản gia lập tức chạy nhanh đến đại sảnh.
Chỉ thấy Diệp Ly mặc một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, khuôn mặt đầy hoảng loạn từ trên lầu lao xuống, nhìn đôi chân trần vội vã chạy xuống khiến ngươi ta có cảm giác hắn sẽ ngã bất cứ lúc nào.
Nhìn vẻ mặt này của Diệp Ly, quản gia liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Quản gia mới chạy lại trước mặt Diệp ly, cũng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Diệp Ly:
“Gọi bác sĩ, mau lên!”
••• @tramkyuccuanhat
Kiều Khải cầm đèn pin, nhìn căn phòng duy nhất sáng đèn ở tầng hai biệt thự.
Đó là phòng của Diệp Ly, cũng là nơi Nữu Thư Thụy bị giam cầm.
Từ lúc không thấy Nữu Thư Thụy xuất hiện ở hội nghị khẩn cấp, hắn liền phát hiện không đúng.

Nhưng vẫn là chậm một bước, khi chạy đến văn phòng Nữu Thư Thụy thì chỉ nhìn thấy căn phòng đầy hỗn độn.
Trong không khí tràn ngập hương vị tình ái, trên bàn có một tảng lớn vệt nước, trong đó còn hỗn tạp một ít sền sệt chất lỏng không rõ.
Kiều Khải liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cái gì.
Tinh dịch.
Thân thể run lên trong nhát mắt.

Kiều Khải xoay người khóa cửa lại, ngăn lại đồng nghiệp đang ở phía sau, một bên dùng đôi tay đang run rẩy thu thập tất cả.
Lại nhìn thấy điện thoại Nữu Thư Thụy ở dưới sàn, trên màn hình tràn đầy vết nứt, nhưng cũng may không hư.

Kiều Khải mở khoá xong liền rõ mọi ngọn nguồn.
Hắn cười to ra tiếng, cười đến điên cuồng.
Phảng phất muốn cười ra nước mắt, nhưng mà trong mắt một mảnh thanh minh, không có một tia ý cười.
Hồi lâu, hắn mới chậm rãi ngừng lại, cầm di động đi ra ngoài.
Mọi người vốn đang sôi nổi đứng ở trước cửa, nghe tiếng cười của hắn liền không hẹn mà cùng trầm mặc.
Có người lắc đầu đi ra chỗ khác, có người sợ hãi nên cũng đi theo người đi trước, còn có một vài người có lẽ là xuất phát từ lo lắng, lại có lẽ là do muốn hóng drama nên lựa chọn lưu ở lại.
Cửa đột nhiên mở ra, tất cả mọi người bị hoảng sợ, Kiều Khải mặt âm trầm xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Bọn họ không hẹn mà cùng mà thở ra một hơi.
Thẳng đến cửa thang máy đóng lại, trong đám người mới có người nói nhỏ:
“Điên rồi……”
Không có người trả lời nhưng cũng không ai phản bác.
Kiều Khải đi tìm Diệp Dương Huy đầu tiên.
Không có trực tiếp đi Diệp gia là bởi vì hắn biết Diệp Ly khẳng định có đối sách, một mình hắn đi không chiếm được chỗ tốt.

Báo nguy cũng vô dụng, Diệp gia khẳng định sẽ áp xuống.
Hắn chỉ có thể đi tìm Diệp Dương Huy.

Nhưng là hắn không nghĩ tới, Diệp Dương Huy chẳng những thờ ơ, còn tỏ vẻ chính mình cũng không có cách nào.
“Đừng nhìn tôi như vậy, cố vấn Kiều, tôi cũng thực ngoài ý muốn.” Diệp Dương Huy nói.
Nhưng biểu tình hắn thoạt nhìn cũng không có thực ngoài ý muốn.
Còn phất tay làm Kiều Khải ngồi xuống.
“Nói đơn giản, cố vấn Thư sẽ không phải chịu thương tổn.”
Kiều Khải nhìn hắn, mặt vô biểu tình nói: “Anh lấy cái gì bảo đảm.”
“Hiểu biết, bằng hiểu biết của tôi với đối Diệp Ly,” Diệp Dương Huy nói, theo
sau nở nụ cười.
“Tuy rằng tôi nói như vậy khả năng có chút khó nghe, nhưng là cố vấn Kiều, nếu Diệp Ly chán ghét cố vấn Thư thì hiện tại cô ấy đã chết."
“Nhưng là cổ còn không có chết, chỉ là bị giam lỏng, này chứng minh cái gì? Cậu làm bác sĩ tâm lý, hẳn hiểu biết hơn tôi nhiều.”
Diệp Dương Huy rít điếu thuốc.

Phun ra vòng khói, biểu tình thoạt nhìn cực kỳ thư thả.
Trong mờ mịt, Kiều Khải nói: “Anh thoạt nhìn thật cao hứng… Cảm thấy giải thoát rồi.”
“Đúng vậy.” Diệp Dương Huy trả lời rất nhanh.

Hắn lại hút một ngụm nữa.
Hắn cũng không để ý tới an nguy của Nữu Thư Thụy, ngược lại cảm thấy đây là một chuyện tốt.

Thậm chí may mắn chính mình lúc trước không có vội vã đồng ý việc "quá tay" mà Nữu Thư Thụy nói, nếu không hiện tại liền không phải ngồi ở chỗ này.
Thấy Kiều Khải sắc mặt âm lãnh, Diệp Dương Huy trỗi lòng từ bi mà an ủi một câu: “Đừng lo lắng như vậy, cố vấn Thư thông minh lại lý trí, sẽ không xảy ra chuyện.

Còn nữa, chỉ có tận mắt thấy bộ dáng phát bệnh của Diệp Ly, cô ấy mới có thể tìm được biện pháp trị liệu mà thoát thân, không phải sao?”
Nói xong hắn lại nở nụ cười.
Kiều Khải ở trong tiếng cười của hắn xoay người rời đi.

Thực rõ ràng, Diệp Dương Huy còn gạt bọn họ việc gì đó.

Nhưng Kiều Khải cũng không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này.
••• @tramkyuccuanhat
Toàn bộ thời gian sau đó, Kiều Khải dùng để nghiên cứu cách tiến vào biệt thự.
Diệp gia phòng bị quá mức nghiêm ngặt, quản gia tựa hồ có thể nhớ kỹ khuôn mặt của mọi người, hắn căn bản vô pháp ngụy trang thành người làm đi vào.
Đồng loại có thể nhận ra đồng loại.

Hắn ở cảm nhận được điều đó trên người Diệp Ly.
Ngày đó sau khi cắn Nữu Thư Thụy, hắn kỳ thật có chút hối hận.

Hành vi này quá mức xúc động, một khi bị Diệp Ly phát hiện, như vậy hết thảy đều sẽ lại lần nữa thoát ly quỹ đạo của nó.
Cho nên hắn thay Nữu Thư Thụy xin nghỉ, không cho cô đến chỗ làm.

Lại không dự đoán được thuốc có tác dụng không như mong muốn của hắn.
Kế hoạch hoàn toàn bị phá hủy.
Ngày đó hắn không nên rời đi, hắn nên canh giữ Nữu Thư Thụy.

Liền tính cho dù bị cô phát hiện, dù sao cô sớm hay muộn đều phải biết.
Cũng không nên để cô tùy ý rời đi, cô muốn nháo, vậy liền nháo trước mặt hắn.
Mấy ngày này, không có một khắc nào mà Kiều Khải không nghĩ trực tiếp vọt vào giết chết Diệp Ly.
Thẳng đến lúc Nữu Thư Thụy kéo màn cửa ra bị hắn nhìn thấy
Một thân váy lụa trong suốt, ngay cả mông đều không che được, không nghĩ cũng biết ở bên trong cô khẳng định không mặc gì cả.
Khi bức màn lại lần nữa bị kéo ra, trên người Nữu Thư Thụy đã bọc khăn tắm, càng chứng thực ý nghĩ của hắn.

Diệp Ly đứng ở sau lưng ôm cô.
Trong lòng đột nhiên dâng lên oán hận cùng phẫn nộ, cô vì cái gì cho hắn ôm? Cô vì cái gì không kháng cự, không chống cự? Cô là tự nguyện bị giam cầm?
Vô số ý tưởng tụ tập ở bên nhau, cuối cùng, Kiều Khải thế nhưng toát ra xúc động muốn giết Nữu Thư Thụy.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn liền hít sâu, ở trong lòng không ngừng nói cho chính mình, cô nhất định là bị ép.

Cô thông minh nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái, không thắng nổi Diệp Ly.
Khẳng định là như vậy.
Nhất định.
Chắc chắn.
••• @tramkyuccuanhat
Cảm ơn bạn Tịch Tử đã giúp mình edit một cái bìa siêu ưng ý ạ.
Xin lỗi cả nhà yêu vì lặn hơi lâu ạ:(((.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui