Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều


Để dễ dàng ra vào nơi tam giác bí ẩn của Nữu Thư Thụy, Kiều Khải hơi cong eo xuống, thế nhưng trong lúc lơ đãng làm độ cung lúc ra vào càng lúc càng lớn, mỗi một lần đâm đều làm Nữu Thư Thụy khuỵu chân tụt xuống.
Tay lớn chen vào giữa lưng cô và vách tường, cách một tầng lụa trắng bao phủ ở trên đồi núi tuyết.

Hắn ước lượng vài cái, ghé sát bên tai cô nói: “Nữu Nữu, em có biết lần đầu tiên anh thao em nơi này như thế nào không?"
“Lúc ấy ngực em còn nhỏ hơn tay anh nhưng mà hiện tại thì đã lớn như vậy rồi.” Kiều Khải mang theo ý cười nói.
Theo sau, hắn cố ý dừng một chút, lại gằn từng chữ: “Em có biết tại sao ngực em lại lớn như này không? Là nhờ công của anh đó.”
Nữu Thư Thụy trước sau như cũ không phản ứng, sắc mặt Kiều Khải dần dần trầm xuống, buông cổ tay của cô ra, hai tay ác ý bóp ngực cô.
Ngón trỏ sờ đến đầu v*, dùng sức ấn xuống, eo Nữu Thư Thụy lập tức run lẩy bẩy.
Kiều Khải lại xem như không thấy gì, vẫn như cũ không ngừng xoa nắn.
Thậm chí còn ác liệt hơn trước, ngón trỏ lâu lâu sẽ véo đầu v*, thỉnh thoảng đầu v* cũng sẽ 'chạy thoát' khỏi tay hắn nhưng Kiều Khải cũng không để nó nghỉ ngơi mà liền dùng đầu ngón tay gảy gảy nó, một lần nữa đem nó áp xuống.
Nữu Thư Thụy liều mạng cong eo muốn trốn về phía sau, hô hấp càng thêm dồn dập, hỗn độn, mang theo thống khổ vô pháp che giấu.
Nhưng dù cô có làm bao nhiêu lần nữa thì kết quả cũng sẽ bị Kiều Khải đè trên lưng, đem cô gắt gao vây ở dưới thân.
Tư thế này làm cho lộ trình của hắn không thông thuận lắm cho nên hắn liền mở lớn hai chân, lùi về phía sau một chút.
Vì banh chân ra nên quần lót bị kéo giãn, hai hòn trứng vốn còn bị kẹt trong quần lót cũng nhờ thế mà treo ở trên quần lót.
Thế nhưng Kiều Khải lại không ra tay giải cứu bọn nó, chỉ theo bản năng xoa nhẹ bọn nó vài cái.
Sau lại nghĩ đến việc gì đó, hắn cầm tay Nữu Thư Thụy để lên trên.
“Diệp Ly có dạy em cách lấy lòng bọn nó không? Nữu Nữu, em tốt nhất chậm một chút, bằng không người chịu khổ chỉ có em thôi.”
Nữu Thư Thụy không chịu động, hắn liền cầm tay cô nhẹ nhàng xoa ở phía trên.

Từ trên tinh hoàn truyền đến khoái cảm làm Kiều Khải thở phào nhẹ nhõm.
Tốc độ dần dần thay đổi, mỗi một lần đều đem thân gậy toàn nhét vào đi, bàn tay mềm mại để ở trên tinh hoàng cũng theo tần suất trước sau di động.

Cặp đào nõn nà không ngừng bị đánh, không những thế còn bị đánh rất mạnh, cái này càng làm cho sắc mặt Nữu Thư Thụy càng thêm khó coi.

Kiều Khải giống như dùng cách này để báo cho cô biết hiện tại người thao cô là hắn.
Đau đớn chiếm thượng phong, huyệt thịt không có một tia vui sướng, trước sau là một mảnh khô khốc.
dương v*t cảm thụ lại hoàn toàn bất đồng, mãnh liệt cọ xát kích thích quy đầu, khiến nó hưng phấn mà mở ra mã mắt, không ngừng phun dịch, lộ trình cũng dần dần trở nên mượt mà.
Vẻ mặt hai người từ đầu tới cuối cũng không có cái gọi là vui vẻ.
Kiều Khải nhìn chằm chằm vào cái mông cao kiều của Nữu Thư Thụy, chỗ giữa hai đùi đỏ đến lợi hại, cúc hoa bởi vì vậy mà ngậm chặt miệng.

Hoặc là nói, cả người Nữu Thư Thụy không có chỗ nào là không căng chặt.
Cánh mông vẫn luôn muốn khép lại bị dương v*t thô to tách ra, chỉ có thể phơi bày nơi riêng tư của mình.
Trên mông khắp nơi đều là dấu tay của hắn, theo thời gian trôi qua càng thêm sưng đỏ, hơn nữa không chiếm được thương tiếc, mỗi một lần động thân đều sẽ đánh vào mặt trên, kêu Nữu Thư Thụy không ngừng hút không khí.
Hắn vẫn luôn biết lúc làm tình Nữu Thư Thụy không thích phát ra âm thanh gì.

Chính là nhìn thấy ấn ký mà Diệp Ly để lại, hắn phảng phất đã nhìn thấy cảnh cô ở dưới thân Diệp Ly kiều suyễn.
Cô là của hắn, cả cơ thể cô cũng là của hắn, thế nhưng bây giờ lại bị người đàn ông khác làm bẩn.
Dựa vào cái gì? Em dựa vào cái gì cho người khác chạm vào?
Ngay cả bản thân em cũng không biết em thuộc về ai à? Từ nhỏ đến lớn, em chỉ có mỗi mình anh, cũng chỉ có thể là một mình anh mà không phải ai khác.

Những cái ấn ký không thuộc về hắn phải được lau sạch.
Thế nhưng không những không lau sạch mà ngược lại bởi vì hắn mạnh bạo kỳ cọ mà da thịt ở những nơi khác cũng ửng đỏ.
Mỗi một chỗ trên cơ thể cô thoạt nhìn giống như đều bị người ta chạm qua.
Kiều Khải hung hăng xé quần áo cô, cúi đầu cắn ở trên lưng lưu lại một dấu răng khắc sâu rõ ràng, khiến cả người cô phát run.

Nữu Thư Thụy không thể không há mồm thở dốc, cô kêu lên một tiếng đầy thống khổ.
Thời gian dài trôi qua, Kiều Khải chẳng những không bắn.

Thậm chí dương v*t lại sưng to hơn vì tức giận.
Tiểu huyệt nào chịu nổi sự tấn công dồn dập của hắn nên chỉ trong chốc lát, cả người cô liền run rẩy không ngừng.
Xong việc, cả người Nữu Thư Thụy hoàn toàn dựa vào cơ thể Kiều Khải, dùng cánh tay yếu ớt chống eo để đỡ đau lưng và hông.

Khi hắn lấy dương v*t mình ra, hai chân Nữu Thư Thụy chân run đến mất kiểm soát, quỳ rạp xuống đất.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, nước mắt cô chỉ tăng chứ không giảm.
Đột nhiên, tim Nữu Thư Thụy đập nhanh hơn bình thường, Kiều Khải sau lưng gắt gao ôm cô không ngừng động eo, tựa như không hay biết gì cả.
Diệp Ly từ trên xe bước xuống, đám người làm lấm lem bùn đất liền ra mở cổng.
Đầu óc hắn bây giờ đã bị Nữu Thư Thụy chiếm cứ nên hắn gấp không chờ nổi mà ném đồ đạc qua một bên chạy nhanh về phòng.
Khi hắn đi vào thì thấy cảnh váy lụa trên người Nữu Thư Thụy bị xé rách.

Vốn dĩ nguyên bản váy lụa đã nửa kín nửa hở, bây giờ lại bị xé nên cơ thể kiều nhuyễn của cô hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Lúc này ở giữa mông cô, một dương v*t thô dài đang không ngừng ra vào.

Thậm chí Kiều Khải còn đang cúi đầu cắn lưng cô.
Khoảng khắc ấy, cơ bắp cả người Diệp Ly căng cứng giống như một vận động viên cực kỳ khoẻ mạnh, chạy nhanh qua chỗ Kiều Khải và Nữu Thư Thụy.
Trong mơ hồ, Nữu Thư Thụy nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Cô còn chưa kịp nói thì chỗ tựa phía sau biến mất khiến cô quỳ rạp xuống đất.

Ngay lúc này, cô nghe được âm thanh của cuộc ẩu đả.
Diệp Ly kéo lấy bả vai Kiều Khải quăng ra xa, ngay sau đó liền dùng chân đá vào phần hạ bộ của hắn.
Kiều Khải vốn đang chìm đắm trong ngọn lửa ái tình thì bị Diệp Ly quăng ra chỗ khác khiến hắn lấy lại tinh thần, kịp thời né được cú đá đó.
Đang đứng lại lấy nhịp thở thì Diệp Ly đã ở sau lưng hắn, huyệt trên đầu liền nhảy dựng lên, hắn thậm chí còn chưa nhét dương v*t vào quần mà trần truồng chạy đi.
Hai người lại lần nữa nhập cuộc, mỗi một lần ra tay đều đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương.
Trong mắt tất cả đều là hận ý, hận không thể đưa người kia vào địa ngục.
Diệp Ly bị sự tức giận điều khiển đầu óc, hóc mắt đỏ như tơ máu, trong đầu chỉ hiện lên những hình ảnh vừa thấy, nắm đấm không nghe sự điều khiển, tựa như quái thú mãnh liệt tấn công con mồi.
Kiều Khải và hắn không ai chịu ai, xuống tay tàn nhẫn.

Hắn phản ứng nhanh chóng, đánh vài cái liền tìm ra sơ hở của Diệp Ly.
Chỉ trong chốc lát, Kiều Khải liền chiếm thế thượng phong, nhắm chuẩn đánh vào mặt Diệp Ly.
Tiếng xương 'răng rắc' kêu lên to đến mức mọi người ai cũng nghe thấy.
Diệp Ly cảm thấy thân thể bị cú đấm này làm cho loạng choạng, có cái gì đó dâng lên từ cuống họng hắn, chỉ trong giây lát, trong miệng hắn toàn là máu tươi.
Nhưng hắn càng đánh càng tàn hung, hắn không những không bị vết thương làm cho kiệt sức mà còn hung hăng hơn trước.

Ngôn Tình Ngược
Máu từ khoé miệng hắn tràn ra thoạt nhìn đáng sợ đến doạ người.
Diệp Ly có vẻ không muốn sống nữa, cho dù có chết thì hắn cũng muốn Kiều Khải chết cùng mình.

Hắn tung một đòn hiểm làm Kiều Khải nhất thời không kịp phòng thủ kịp, bị đánh ngả nhào ra đất.
Diệp Ly thấy thế liền lấy bình hoa trên bàn đập xuống.

Kiều Khải chật vật xoay người tránh đi, tiếng bình hoa vỡ vang lên, trên người bị những mảnh vỡ nhỏ đâm vào, bắt đầu ứa máu.

Mỗi chiêu của bọn họ đều rất hung ác, mới đánh nhau không bao lâu mà đã có những vết máu chảy đầy trên nền nhà.
Nữu Thư Thụy vất vả lắm mới ngăn hai người lại được, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, bên tai dường như chỉ nghe tiếng tim đập.
Diệp Ly máu chảy đầy cằm, trên quần áo chỗ nào cũng vết máu, có thể thấy Kiều Khải dùng rất nhiều lực để đánh.
Nhưng mà hắn giống như chẳng biết đau là gì, mỗi lần ra đòn đều rất nhanh và mạnh bạo.

Tiếng đánh nhau lớn đến mức Nữu Thư Thụy còn nghe được tiếng xương kêu 'răng rắc'.
Kiều Khải cũng không phải loại tốt lành gì, tiếng chuông cảnh báo trong đầu hắn vang lên báo động nếu đánh nữa Diệp Ly sẽ chết mất nhưng cũng may hắn vẫn còn chút lý trí, hắn nhớ rõ mục đích của mình chính là đoạt lại Nữu Thư Thụy.
Nữu Thư Thụy đỡ vách tường, cố gắng đứng lên quan sát xung quanh, đại não liền định hình lại.
Bỗng nhiên, trước mắt có ánh sáng kim loại chiếu qua, lưỡi dao ma sát với không khí, bên tai truyền đến tiếng xé gió.

Ngay sau đó, Diệp Ly ôm cánh tay trái bị đâm, trong nháy mắt, nửa người trên của hắn tê dại, chỉ còn lại cảm giác đau đớn.
Kiều Khải chỉ nhìn qua một cái, biểu cảm trăm kiểu như một, một nhát này không phải nhát trí mạng, nếu hắn muốn thì chỗ hắn đâm đã không phải là cánh tay.

Máu bắn bắn tung toé như đài phun nước, dính lên trên mắt kính của Kiều Khải, hắn giơ tay ném mắt kính ra chỗ khác.

Tay cầm chặt cán dao đâm về phía Diệp Ly.
Dưới lớp da, tiếng gãy xương lại lần nữa vang lên, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Ly nhấc chân đá vào hạ bộ của Kiều Khải nhưng không hề hấn gì, chỉ có thể lùi lại tránh né.

Đồng thời rút cây dao đâm trên cánh tay ra, máu cứ thế bắn ra như vòi hoa sen.
Những giọt máu đó cứ thế bắn toé khắp nơi, Nữu Thư Thụy xem đến cả người run rẩy, không dám chớp mắt.
Mắt thấy Kiều Khải cầm dao nhắm vào tim Diệp Ly, Nữu Thư Thụy không hề suy nghĩ, nhanh chóng lao đến che trước mặt Diệp Ly.
Đồng tử Kiều Khải co rút lại, nhanh tay chuyển hướng mũi dao đâm sang bên cạnh nhưng rốt cuộc vẫn đâm trúng lỗ tai của Nữu Thư Thụy.
Tứ chi hắn cứng đơ, giờ phút này dường như Kiều Khải đã đánh mất quyền khống chế tứ chi của mình, nhìn máu tươi cứ thế từ lỗ tai của Nữu Thư Thụy chảy xuống làm vải lụa trắng trên vai Nữu Thư Thụy bây giờ đã nhuốm màu đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận