Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Editor: Nguyetmai

Hự...

Lâm Châu hít một ngụm khí lạnh.

Trên hòn đảo này đáng lẽ chỉ có mỗi mình và Fujiwara Sakura thôi chứ nhỉ?

Đây là một hòn đảo bị bỏ hoang từ lâu, lúc hai người bọn họ lên đảo từ bến tàu cũng không thấy con tàu hay dấu vết của người nào khác...

Cho nên rốt cuộc đây là thứ gì?

Tiếng động càng lúc càng đến gần, Lâm Châu căng thẳng đứng bật dậy.

Một bóng đen mơ hồ xuất hiện trong hành lang.

"Fujiwara?"

Lâm Châu thử gọi một tiếng.

Bên kia không trả lời.

Hơn nữa nhìn hình dáng người đó hình như cũng không giống với Fujiwara Sakura.

Tay Lâm Châu mò đến chỗ PokeBall trên thắt lưng.

Nhưng lại sờ vào một khoảng không!

PokeBall đâu rồi?!

Lâm Châu nhìn xuống và không thấy gì ở thắt lưng. Toàn bộ PokeBall của cậu đều đã biến mất!

Đến Ditto ở trên thắt lưng cũng không thấy đâu nữa!

Lâm Châu chỉ cảm thấy ớn lạnh!

Cậu quay đầu bỏ chạy không chút chần chừ.

Tình hình hiện tại rất kỳ quái. Cậu cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không thể diễn tả được nó sai ở điểm nào. Cảm giác nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi nhưng đầu óc cậu lại hoàn toàn trống rỗng không cách nào suy nghĩ nổi.

Bản năng mách bảo cậu phải trốn chạy.

Nhưng cái bóng đen kia rõ ràng không có ý định buông tha cho cậu. Hai cái tay nó đung dưa, rút ra một con dao làm bếp dính máu, đuổi theo cậu, chỉ trong tích tắc đã ở sát ngay phía sau.

Lâm Châu quay lại nhìn thì thấy khoảng cách giữa cậu và con dao càng lúc càng gần, cảm giác như nó sắp sửa đâm vào cậu rồi, Lâm Châu khó nhọc nuốt nước bọt. Như thế này hình như không được hay cho lắm...

Nhưng chính thời điểm mấu chốt đầy nguy hiểm và kỳ dị này thì cậu bất chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

"Lâm Châu! Dậy đi! Dậy đi!"

Tiếng gọi càng lúc càng rõ hơn.

Khi Lâm Châu nghe thấy tiếng gọi ấy thì ngay lập tức cậu có cảm giác như ý thức của mình rút đi nhanh chóng, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Cậu mở mắt ra!

Không khí trong lành xung quanh ùa vào trong phổi khiến Lâm Châu tỉnh táo ngay lập tức. Cậu thấy mình nằm cạnh lều, mồ hôi lạnh túa ra khiến quần áo hơi dinh dính.

Còn Fujiwara Sakurazi thì đang đứng bên cạnh, nhìn cậu đầy lo lắng.

"Có chuyện gì thế? Tôi thấy cậu ngủ thiếp đi, mồ hôi túa ra nhiều lắm, biểu cảm rất đau đớn, cậu gặp ác mông à?"

Lâm Châu lúc lắc cái đầu để tỉnh táo hơn một chút. 

Cậu hiểu ra, ban nãy là cậu đã nằm mơ.

Khi con người đang trong giấc mộng mị thì thật khó để phát hiện là mình đang mơ. Mặc dù đã cảm nhận thấy sự vô lý cực độ, nhưng lúc nãy đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng và không nghĩ được gì.

"Ác mộng, thực sự là một cơn ác mộng."

Lâm Châu gật đầu.

"Tôi nhớ ra câu chuyện cô vừa nói ban nãy rồi. Xem ra nó không phải chuyện hư cấu đâu, ngủ ở đây sẽ mơ ác mộng thật đấy."

Lâm Châu đến giờ cũng không rõ ban nãy mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.

"Không phải chứ..."

Fujiwara Sakura có vẻ vẫn chưa tin lắm. Dù sao đã nhiều năm như vậy rồi và gần đây hòn đảo này cũng không xảy ra chuyện gì nữa.

"Hay là việc cậu nằm mơ thấy ác mộng chỉ là trùng hợp thôi?"

Lâm Châu biết có khả năng là vậy. Vì không ai biết chắc sau khi ngủ mình sẽ gặp ác mộng hay không.

"Thôi, mặc kệ nguyên nhân là gì, tôi cứ cảm thấy không thoải mái trên hòn đảo này. Con Pokemon kia của cô đã giải trừ phóng ấn xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta rời khỏi đây ngay trong đêm."

Lâm Châu cứ cảm thấy hoảng loạn trong lòng mà không thể giải thích được, mí mắt cậu giật liên hồi. Cậu cảm thấy cơn ác mộng lần này không bình thường.

Do đó, cậu quả quyết từ bỏ kế hoạch qua đêm đã bàn trước đó, vẫn nên quay về trong đêm hoặc qua đêm ở trên thuyền thì hơn.

"Được rồi mà, các ngọn nến đã cháy hết, chúng ta quay về, chờ nó giải trừ phong ấn là xong."

"Vậy được, chúng ta mau rời khỏi đây."

Lâm Châu đứng dậy và thu dọn lều bạt hành lý, rời khỏi căn biệt thự cùng Fujiwara Sakura, cậu đi một mạch rồi leo lên thuyền.

Lên được thuyền rồi, Lâm Châu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cuối cùng cũng rời khỏi cái hòn đảo phảng phất vẻ kỳ dị kia.

Cậu nhìn Fujiwara Sakura quay lưng lại với cậu và đang bận rộn ở bên chiếc tủ, không biết đang làm gì, cậu bèn hỏi: 

"Cô đang làm gì thế? Sao không cho thuyền chạy đi?"

Lâm Châu vừa nói xong thì bỗng nhiên giật cả mình!

Một cơn ớn lạnh từ cột sống truyền thẳng đến não!

Cho thuyền chạy... Zoroark... Pokemon... Pokemon của mình đâu?! Từ nãy đã không thấy đâu rồi! Cũng quên mất tiêu đám Pokemon!

Cảm giác nguy hiểm quen thuộc lại bao trùm lên Lâm Châu!

Cậu nhìn bóng lưng của Fujiwara Sakura và mơ hồ nghe thấy một tiếng lẹt xẹt kỳ lạ phát ra từ phía đó, giống như tiếng dao đang cọ xát trên một hòn đá mài...

Lâm Châu nuốt nước bọt và nói:

"Cô, cô đang làm gì thế..."

"Fujiwara Sakura" quay đầu lại, nở một nụ cười kỳ dị, đáng sợ.

"Tất nhiên là phải mài dao cho sắc rồi."

Đầu Lâm Châu ong lên!

Không cần nghĩ gì nữa! Cậu quay người co giò bỏ chạy!

Phía sau vang lên tiếng "xoẹt" như vật gì xé gió lướt đến.

Lâm Châu cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua ngay đằng sau lưng, con dao làm bếp sượt qua quần áo cậu rồi rơi xuống đất.

Như thế nếu cậu chậm dù chỉ một bước là nó sẽ chém trúng người cậu.

Lâm Châu không dám quay lại nhìn mà nhảy luôn khỏi du thuyền, cậu chỉ cố gắng chạy thục mạng về phía trước, còn phía sau cậu, cái bóng đen của con dao nấu ăn vẫn đuổi theo sau như hình với bóng!

Cậu căn bản vẫn chưa tỉnh dậy! Cậu vẫn ở trong mơ!

Phải làm gì đây?

Lâm Châu bây giờ đã biết mình đang mơ nhưng không thể tỉnh dậy được.

Theo lý mà nói thì khi con người ta biết mình đang nằm mơ sẽ phải tỉnh dậy rất nhanh chứ! Tại sao cậu không dậy nổi?

Cái thứ đang đuổi theo phía sau kia, không biết nếu bị nó chém một nhát có thật sự xảy ra chuyện gì hay không?

Lâm Châu hiện giờ căn bản đã xác định được rằng Fujiwara Sakura nói ở trên hòn đảo này sẽ gặp ác mộng là chuyện có thật.

Hơn nữa cơn ác mộng này cũng rất khác thường, không biết có phải do loại Pokemon nào đó gây ảnh hưởng không.

Phải biết rằng Pokemon cũng có khả năng dùng chiêu thức Hypnosis* và Dream Eater**. Một số Pokemon có năng lực Dream Eater có thể gây chấn thương tinh thần cho con người. Thậm chí có thể dẫn đến chết não.

(*) Hypnosis (Chiêu thức): thôi miên.

(**)Dream Eater (Chiêu thức): mộng thực.

Do đó, Lâm Châu không có ý định thử chết trong mơ.

Ngộ nhỡ trở thành người thực vật hoặc bị tâm thần thì chỉ thiệt thân thôi. Cho nên hiện tại cậu chỉ còn cách dùng hết sức để chạy.

Nhưng chuyện này bao giờ mới kết thúc?

Nếu cậu lại tỉnh nhưng vẫn trong giấc mơ...

Hiện giờ Lâm Châu cũng thấy hơi bất lực. Cậu đang trong một giấc mơ, không thể sử dụng Pokemon, đây là một tình huống hiểm nghèo hiếm có.

Ngay khi Lâm Châu đang vừa chạy vừa nghĩ đối sách thì khung cảnh xung quanh bỗng nhiên bắt đầu chao đảo!

Lúc đầu Lâm Châu nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra không phải, cảnh vật trong giấc mơ của cậu thật sự đang lắc lư, hơn nữa hình như còn đang sụp đổ xuống.

Tầm mắt của cậu lại bắt đầu trở lên mơ hồ.

Lâm Châu lại tỉnh dậy lần nữa!

Vừa mở mắt, cậu đã thấy Fujiwara Sakura ngã xuống bên cạnh mình, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, khuôn mặt đau khổ, hình như cô ấy cũng đang rơi vào cơn ác mộng.

Hòn đá trên khám thờ thần đá phát ra thứ ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, còn nến không biết đã cháy hết tự khi nào.

Sức mạnh bí ẩn dào dạt tỏa ra từ hòn đá dường như đang chống lại cơn ác mộng đang không ngừng xâm chiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui