Translator: Nguyetmai
Năm nay Nghiêm Học Đông đã ngoài năm mươi tuổi, thời gian công tác chẳng còn bao lâu nữa.
Tới tuổi này rồi ông ta vẫn chỉ là một phó ban cấp thành phố, cho nên sự nghiệp thăng tiến cũng chỉ đến đây thôi..
Hiện giờ ông ta đảm nhiệm chức vụ phó hiệu trưởng Đại học Tân Chử, về cơ bản có thể coi như đang an hưởng tuổi già, dù sao vị trí này cũng chẳng đạt được thành tựu gì nữa.
Thực ra Nghiêm Học Đông vẫn luôn lo lắng, không biết sau khi nghỉ hưu rồi mình có thể hưởng đãi ngộ của trưởng ban hay không. Trong lòng ông ta không có chút tự tin nào, chỉ có thể phó thác cho trời.
Thế nhưng bây giờ đã khác!
Đặc khu mới sắp được thành lập!
Cả thành phố, cả tỉnh nhất định sẽ rất xem trọng hạng mục này!
Mà dựa vào những thông tin Vương Hoa Thần cung cấp cho Nghiêm Học Đông có thể nhìn ra, hắn muốn để ông ta nắm lấy cơ hội này!
"Một thời gian nữa trung ương sẽ cử một đoàn khảo sát xuống, bắt đầu từ cuộc thi thành phố, sau đó sẽ theo sát toàn bộ quá trình đến cuộc thi quốc gia. Kết quả của lần khảo sát này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc lựa chọn thành phố thí điểm."
Ý tứ trong lời nói của Vương Hoa Thần rất rõ ràng.
Nghiêm Học Đông ông chẳng phải muốn có thành tích sao? Bây giờ cơ hội đã đến rồi!
Đại học Tân Chử chọn ra một đội năm người, cố gắng hết mình từ vòng loại thành phố đến trận so tài cấp quốc gia để giành giải quán quân!
Như vậy đã có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho đoàn khảo sát rồi.
Đến lúc đó trung ương xác định tiến hành thí điểm tại thành phố Tân Chử, tỉnh tự nhiên sẽ chú ý tới công lao của ông!
Giúp tỉnh lấy được thành phố thí điểm, những thứ khác không nói, chỉ riêng cấp thành phố nhất định không thành vấn đề. Đến lúc đó ông ta nghỉ hưu xong, cuộc sống sẽ được cải thiện rất nhiều.
Nghiêm Học Đông có chút kích động! Ông ta tất nhiên hiểu rõ đạo lý này! Đây là cơ hội mà Vương Hoa Thần cho ông ta!
"Chú Nghiêm, thực ra bây giờ chú không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, chỉ cần chọn ra một đội tuyển giỏi trong trường Đại học Tân Chử có thể giành được giải quán quân là được rồi."
Vương Hoa Thần mỉm cười, đây chính là sức mạnh của quyền lợi, mình cho Nghiêm Học Đông biết tin tức này, đã đủ để ông ta cảm kích một đời.
"Cuộc thi huấn luyện viên lần trước, Thẩm Khánh Minh đã vượt qua ba vòng, hiện tại thực lực của cậu ta đã gần chạm đến cấp độ huấn luyện viên. Dựa vào thực lực của cậu ta, có thể đóng vai trò rất quan trọng trong việc giúp đội tuyển của trường tiến sâu vào các vòng trong. Chú chắc chắn muốn khai trừ cậu ta trong thời điểm này chứ?"
Mặc dù nghe giọng điệu của Vương Hoa Thần giống như đang thương lượng, nhưng trên thực tế lại không hề có ý muốn thương lượng chuyện này.
Nghiêm Học Đông biết rõ, việc này đã bị Vương Hoa Thần cưỡng chế đẩy lên mức độ chỉ thị hành chính, vì vậy bản thân ông ta không đủ thẩm quyền để ra quyết định nữa.
Nghiêm Học Đông đã chẳng thể định đoạt, hiện tại quyết định của Vương Hoa Thần mới có tác dụng thực sự, nên những lời vừa rồi chỉ để thông báo với ông ta một tiếng mà thôi.
Một cậu thanh niên ngoài hai mươi mới chập chững vào đời đã học được cách sử dụng lợi thế chính trị của mình để gây khó dễ cho người khác.
So với ông ta thuở chân ướt chân ráo bước vào giới chính trị, trong phút chốc Nghiêm Học Đông cảm thấy, khoảng cách giữa người với người vời vợi làm sao.
Ông ta thở dài.
"Haiz... Làm theo lời của cháu đi! Chỉ có điều việc lần này cháu định giải quyết thế nào? Không cho cậu ta thôi học, một khi các sinh viên khác báo cáo lên ban kỷ luật, phía chú không đối phó nổi."
Vương Hoa Thần mỉm cười.
"Vậy phải xem nhà trường hỗ trợ thế nào. Chú Nghiêm, chú đã lớn tuổi rồi, có thể không biết nhiều về niềm đam mê của giới trẻ dành cho thi đấu thể thao Pokemon. Dù sao cháu cũng làm chủ nhiệm câu lạc bộ thể thao được mấy năm, ở phương diện này có lẽ hiểu nhiều hơn chú một chút."
"Thứ lỗi cho cháu nói thẳng, mặc dù trình độ đào tạo Pokemon của câu lạc bộ thể thao có thể coi như đứng đầu trường ta. Song, khi so với các trường có thực lực mạnh mẽ đầy rẫy trong cuộc thi toàn quốc, những Pokemon đó chẳng khác nào một đám tạp nham. Đến gãi ngứa cho đối phương cũng không đủ!"
"Ngoại trừ Thẩm Khánh Minh có đủ thực lực để cạnh tranh với các trường đại học đó ra, những người khác đến vị trí dự bị cũng không xứng. Đó cũng là lý do tại sao trước đây cháu không hề phát triển đội tuyển trường."
Vương Hoa Thần không chút nể mặt, bày tỏ thẳng thắn chuyện câu lạc bộ thể thao của Đại học Tân Chử kém cỏi cỡ nào.
Nghiêm Học Đông nghe xong trong lòng nặng trĩu, một người già như ông ta quả thực không hiểu thi đấu Pokemon, cũng không để ý quá nhiều.
Bây giờ nghe Vương Hoa Thần nói xong, ông ta mới biết đội tuyển trường của bọn họ kém đến mức nào.
Đội ngũ như vậy đừng nói gặt được thành tích ở cuộc thi toàn quốc, có thể vào đến cuộc thi toàn quốc không đã là cả một vấn đề!
"Tuy nhiên với tình hình hiện tại, không phải không có cách để xoay chuyển!"
Vương Hoa Thần lấy điện thoại ra, trên đó đang phát đoạn video quay lại trận đấu lẫy lừng giữa Thẩm Khánh Minh và Lâm Châu.
"Cậu sinh viên chỉ huy Cáo Lửa, còn cả cậu sinh viên nắm giữ Croconaw đứng bên cạnh. Cả hai sinh viên này cháu đã tìm hiểu qua, thực lực của bọn họ vượt trội hơn nhiều so với đám người tạp nham kia, thậm chí đặt vào trong cuộc thi toàn quốc cũng là một đối thủ mạnh hiếm có! Đặc biệt là con Cáo Lửa đã dùng một chiêu tấn công đánh bại Raichu của Thẩm Khánh Minh. Nó gần như đã đạt khả năng chiến đấu đỉnh cao giữa những Pokemon cùng cấp bậc! Nếu có thể lôi kéo hai người đó vào đội tuyển trường, cộng thêm Thẩm Khánh Minh, chúng ta đã có được ba đội viên chủ lực rồi!"
Trong ngữ khí của Vương Hoa Thần lộ rõ một tia chấn động.
"Yêu cầu số lượng người tham gia của cuộc thi toàn quốc là năm người. Trên thực tế đa số các trường đại học đều không thể lấy đủ năm tuyển thủ có trình độ cao. Một hai con át chủ bài đã là giới hạn của bọn họ, những người còn lại cũng chỉ có trình độ nhỉnh hơn một chút mà thôi. Nhưng trường chúng ta lại có những ba tuyển thủ xứng đáng là át chủ bài! Cháu nghĩ, nếu như vậy, trường ta có thể dễ dàng giành được chiến thắng trong cuộc thi cấp thành phố. Còn cuộc thi toàn quốc muốn tranh giải quán quân cũng không phải không có khả năng."
Vương Hoa Thần tương đối hoạt ngôn, chỉ nói mấy câu đã phân tích rõ ràng hai mặt lợi – hại cho Nghiêm Học Đông nghe, khiến cho một người không hiểu thi đấu thể thao Pokemon như ông ta cũng có thể hiểu rõ, kết quả như thế nào mới là lý tưởng nhất!
Chuyện này liên quan đến việc, liệu trường họ có thể giành được giải thưởng xuất sắc trong cuộc thi toàn quốc hay không; liệu thành phố Tân Chử có thể trở thành thành phố thí điểm hay không; và sau này ông vẫn ngồi lì ở chức phó hay được cất nhắc lên trưởng ban!
Những người thằng nhóc mới lựa chọn, ông ta muốn tất cả!
Bắt buộc phải tìm cách đưa ba người này vào đội tuyển trường!
"Nhưng giữa bọn họ đang có mâu thuẫn với nhau."
Nghiêm Học Đông cắn răng nói.
"Chú Nghiêm, trên đời không tồn tại mâu thuẫn không thể hóa giải được, chỉ tồn tại lợi ích không đủ mà thôi! Việc này có lẽ chú hiểu rõ hơn cháu."
Vương Hoa Thần khẽ lắc đầu.
"Tiền trợ cấp mỗi tháng nhà trường phát cho đội tuyển trường là ba mươi nghìn tệ, từ giờ đến cuộc thi cấp thành phố vẫn còn một tháng, cách cuộc thi toàn quốc vẫn còn bốn tháng, chú có dự định gì không?"
Nghiêm Học Đông sao không nghe ra ý tứ trong câu nói của Vương Hoa Thần. Rõ ràng đang đòi tiền đây mà, ông ta cắn răng nói:
"Nhà trường mỗi tháng có thể phát sáu mươi nghìn tệ cho đội tuyển trường..."
Vương Hoa Thần cười nhạt, lấy điện thoại ra mở wechat, không biết đang nói chuyện với người nào đó, đáp:
"Xem ra hôm nay cháu đã phí công mang tin tức đến cho chú rồi. Nếu chú chỉ có thể hiểu được từng ấy, vậy cứ coi như cháu chưa từng tới đây đi."
Nghiêm Học Đông cảm giác mồ hôi mồ kê đang thi nhau túa ra.
"Hoa Thần, đừng... đừng nói vậy. Chú Nghiêm của cháu đã già cả rồi, không hiểu nhiều về mấy chuyện của thanh niên các cháu. Cháu cảm thấy bao nhiêu thì hợp lý, cháu gợi ý cho chú..."
Vương Hoa Thần ngẩng đầu lên, ý cười in đậm trên môi.
"Mỗi tháng hai trăm nghìn tệ..."
Nghiêm Học Đông sớm đã biết Vương Hoa Thần sẽ đòi một giá rất cao, vừa nghe xong con số hắn ta đưa ra, tuy rất đau lòng, nhưng nó vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Ông ta đang định cắn răng đồng ý thì Vương Hoa Thần chợt nói tiếp vế sau.
"Mỗi người."
Hai trăm nghìn tệ mỗi người?!!
Chén trà trong tay Nghiêm Học Đông rơi xuống đất vỡ tan tành!
Há chẳng phải mỗi tháng, năm người đó sẽ ngốn một triệu tệ hay sao?!
Trong tay Vương Hoa Thần cầm điện thoại, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nhìn đồng hồ.
"Chú Nghiêm, thời gian cháu không nhiều, bây giờ phải về rồi, chú xem..."
Nghiêm Học Đông còn có thể làm gì? Có cắn nát chiếc răng sứ cũng phải đồng ý thôi.
"Được! Mỗi tháng hai trăm nghìn tệ... một người!"
Trên mặt Vương Hoa Thần lộ rõ nụ cười hài lòng, ngón tay ấn xuống, tải một dòng lên wechat.
Vương Hoa Thần: Một tháng hai trăm nghìn tệ thế nào?
Lâm Châu: Được
...