Nhớ những lời trăn trối của mẹ và anh Ân, người nhân đức, tình nghĩa như Hận sao có thể không làm.
Anh ghi sâu trong lòng tấm chân tình mà chị dành cho anh, nhờ có chị mà anh và Tình mới đến được với nhau.Sau ngày cưới, Hận và Tình đi hưởng tuần trăng mật.
Lúc này, chỉ còn lại mình chị dâu, cô cảm thấy trống trải và lạc lõng vô cùng.
Bỗng dưng trong đầu cô nảy sinh suy nghĩ đố kỵ với người em dâu.Từ ngày cưới vợ, Hận cũng có phần lơ là, ít quan tâm tới chị dâu.
Cũng chả trách anh được, khi trước anh chỉ dành tình yêu cho Tình và sự quan tâm tới chị dâu còn bây giờ có quá nhiều thứ khiến anh phải lo lắng cho mái ấm gia đình.Tình cũng nảy sinh sự ích kỉ của bản thân, khi mà cô chỉ muốn Hận toàn tâm toàn ý với mình, không muốn Hận chia sẻ tình cảm đó cho chị dâu.Sau tuần trăng mật trở về, Hận và Tình trở về với công việc thường ngày.
Lần này, Tình Phải đi công tác dài ngày khiến cô vô cùng lo lắng về Hận, còn chị dâu thì vui ra mặt.
Cô nghĩ khi Tình vắng nhà thì Hận sẽ quan tâm tới cô nhiều hơn.Nhưng chị dâu đã nhầm, đôi vợ chồng trẻ mới cưới đã phải xa nhau dài ngày khiến cho Hận và Tình nhớ nhau da diết.
Ngày ngày, đi làm về là Hận vô phòng ôm điện thoại hàng giờ cũng không để ý tới tâm trạng của chị dâu như trước.
Anh không còn thường xuyên ngồi lại ăn sáng với chị dâu, tối thì thường xuyên trở về trễ.
Có những ngày, chị dâu ngồi đợi cơm Hận đến khuya để chị em có thể cùng ăn cơm.
Nhưng hôm đó, Hận phải tiếp khách hàng nên đã say xỉn, mệt lả người đi.
Về đến nhà là anh vào phòng ngủ ngay, điều đó khiến cho chị dâu thấy hụt hững vô cùng.Từ ngày, Tình phải đi công tác bà Thu thường xuyên ghé nhà Hận, trò chuyện cùng với chị dâu để cho khuyâ khỏa.
Bằng trực giác của một người từng trải, bà nhận ra tâm sự của vợ Ân.
Bà gặp Hận nhắc khéo về việc để tâm tới chị dâu và cũng không quên nhắc con gái thường xuyên trò chuyện với chị dâu nhiều hơn nhưng Tình lại xem đó là sự đòi hỏi quá đáng từ phía mẹ của chị, chị không có trách nhiệm phải quan tâm chị dâu nhiều như thế.Tâm trạng của chị dâu ngày càng trở lên u uất, chị ít nói ít cười với Hận hơn, chị lủi thủi một mình riết thành ra lãnh cảm.
Từ hôm mẹ vợ nhắc khéo về việc chú ý quan tâm tới chị dâu nhiều hơn.
Hận cũng tính toán thu xếp công việc cho ổn thỏa sẽ ngồi lại trò chuyện nhiều hơn với chị dâu để chị hiểu và thông cảm cho mình.Trời mưa gió không ngớt, Hận tranh thủ chạy về sớm để có thể về dùng cơm tối với chị dâu.
Về đến nhà, căn nhà tối om anh thấy lạ lên vội vào trong nhà coi tình hình sao.
Lúc này, bếp lúc lạnh tanh cơm nước cũng chưa nấu.
Anh lo lắng cho chị dâu, anh ghé phòng thì chị dâu đang nằm mê man bất tỉnh.
Anh vội vàng kêu bác sĩ, biết được chị bị như vậy là do u uất trong lòng thời gian dài nên sinh ra như vậy hay người ta còn gọi là "tâm bệnh".
Hận xin nghỉ làm ở nhà để thuận tiện chăm sóc cho chị.Chuyến công tác của Tình cũng sắp kết thúc, mấy ngày chị dâu bị bệnh nên Hận cũng không thường xuyên nói chuyện với Tình.
Điều này, khiến cho cô hoài nghi về tình cảm mà Hận dành cho mình.
Cô quyết định kết thúc sớm chuyến công tác để trở về.Cô muốn dành cho Hận sự bất ngờ nên không có báo tin cho anh biết.
Trời đã tối muộn, Tình về tuy mệt nhưng khuôn mặt cô vẫn rạng ngời vì sắp được gặp chồng sau nhiều ngày xa cách.Cô khẽ xách hành lý vào nhà, lúc này chỉ có khu bếp và đèn phòng chị dâu sáng đèn.
Cô nghĩ chồng cô chưa về làm nên ghé phòng chào hỏi chị dâu một tiếng.
Cảnh tượng, Hận đang lấy khăn lau mặt cho chị dâu đập vào mắt cô, không hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện cô vùng vằng buông hành lý, hướng ánh mắt giận dỗi về phía Hận và chị dâu.
Dù trời đã khuya nhưng cô vẫn nhất quyết bỏ về nhà mẹ.Thấy em chồng khó xử, chị dâu phiền lòng nhiều.
Đêm đó cô đã lặng lẽ rời đi, dù cô có phần đố kị với em dâu, nhưng trên hết cô vẫn thương, yêu Hận như em trai của mình vậy.Hận ngồi nhớ lại về những gì bà Thu đã nói với anh, thâm tâm anh tự trách bản thân đã không quan tâm tới chị được chu đáo, anh nhớ bà Phận vô cùng.Tình ấm ức trở về nhà bà Thu, nghe những lời từ đáy lòng của mẹ cô như ngộ ra vấn đề, trước giờ cô đã quá ích kỉ, chị dâu cả thanh xuân bị người đời khinh khi, bị chồng ruồng rẫy, giờ thì bị cô làm tan nát trái tim yếu đuối.
Cô vùng dậy, chạy như điên như dại trong cơn mưa và đêm tối mịt mùng.(còn tiếp).